Vũ Động Càn Khôn

Chương 351: Một quyền oanh bạo




Mười hiệp!

Lâm Động vừa thốt ra lời đó, toàn bộ không gian như bùng nổ. Các đệ tử Nội tộc nhìn kẻ đứng trước mặt như nhìn một kẻ điên.

Trong Gia tộc Lâm Thị, Lâm Thanh, Lâm Mộc có thiên phú chỉ kém hơn Lâm Lang Thiên một chút, cộng với hai người là anh em sinh đôi, phối hợp với nhau càng thêm nhuần nhuyễn, hiểu ý. Hai người liên thủ, cho dù là cường giả Tạo Hóa Cảnh đại thành cũng khó lòng thắng được họ. Nhưng bây giờ Lâm Động lại dám khoa ngôn rằng sẽ đánh bại họ trong vòng mười hiệp?

Với họ mà nói, điều này không thể dùng ngông cuồng để hình dung nữa mà phải là ngu ngốc và tự chuốc họa vào thân!

Khi các đệ tử Nội tộc cười khi chế giễu, Lâm Khả Nhi đứng giữa họ cặp mày cũng khẽ rung động, mắt nàng nhìn chăm chăm vào bóng dáng Lâm Động. Dù nàng vô cùng kinh ngạc về việc Lâm Động đánh bại Vương Viêm, nhưng nói thực, tuy Vương Viêm được gọi là thiên tài của Gia tộc Vương Thị nhưng so với Lâm Thanh, Lâm Mộc thì còn kém rất xa.

Trong trường hợp này, phát ra cuồng ngôn như vậy quả thực là không thích hợp.

- Khả Nhi, đây là Lâm Động đã đánh bại Vương Viêm của Gia tộc Vương Thị mà ngươi nói sao? Bản lĩnh chưa biết thế nào, nhưng mức ngông cuồng cũng không kém Vương Viêm chút nào.

Bỗng nhiên từ bên cạnh vang lên tiếng cười của một nữ tử, nàng bất giác quay đầu lại, chỉ thấy phía sau không biết từ khi nào đã xuất hiện một vài nữ tử yêu kiều. Họ đều khá xinh đẹo, trong số các đệ tử Nội tộc cũng có không ít người đang theo đuổi họ. Nay thấy họ đến, các đệ tử Nội tộc kia lập tức vây lại.

- Ha ha, Lâm Tuyết muội muội nói không sai, Lâm Động bản lĩnh không được bao nhiêu nhưng khẩu khí không hề nhỏ. Đợi lát nữa hắn bại trong tay Lâm Thanh đại ca bọn họ, xem còn mặt mũi nào mà buông lời ngông cuồng nữa không?

Một đệ tử Nội tộc, với vẻ nịnh nọt nói với một trong hai mỹ nữ đang nói chuyện với Lâm Khả Nhi, một vài kẻ khác cũng vội vàng cười phụ họa.

- Bây giờ rất ít người dám ngông cuồng như vậy trước mặt Lang Thiên đại ca.

Cô thiếu nữ tên Lâm Tuyết cười điệu, nhìn Lâm Khả Nhi nói:

- Khả Nhi, ngươi nói xem Lâm Động thật sự có tư cách khiêu chiến Lang Thiên đại ca sao?

- Tự nhìn thì biết!

Lâm Khả Nhi thản nhiên nói.

- Ha ha, chỉ là ta ít khi thấy ngươi cứ luôn miệng nhắc đến một người họ hàng nào đó thôi. Lẽ nào ngươi lại thích tên Lâm Động này?

Lâm Tuyết tiến lên trước cười đắc ý.

- Chỉ là… xem ra hôm nay dường như hắn sẽ mất mặt lắm đây!

Lâm Khả Nhi nhíu mày, nhưng mặc kệ người sùng bái Lâm Lang Thiên đến hết thuốc chữa kia. Trong mắt cô ta, trên thế gian này, ngoài Lâm Lang Thiên e là chẳng còn ai là nam tử, đều là một lũ phế vật… Thế nhưng, ở đấu trường này, những tràng cười chế giễu như thế không phải ít. Dù gì thì hành động của Lâm Động trong mắt chúng thực sự là không thể chấp nhận được.

- Hừ, tên tiểu tử không biết trời cao đất dày, dám kiêu căng như vậy! Đợi khi thua rồi ngươi lấy gì mà giữ thể diện?

Trên hàng ghế màu vàng, Trưởng lão áo nâu cười lạnh, ánh mắt cũng trở nên lạnh lẽo.

Lâm Lang Thiên nhìn Lâm Động trên đài. Huynh đệ Lâm Thanh, Lâm Mộc mà liên thủ, dù là cường giả Tạo Hóa Cảnh tiểu thành cũng khó lòng thắng họ. Mà khí tức của tên Lâm Động này cũng chỉ là Bán Bộ Tạo Hóa mà dám ngạo mạn đến vậy? Thật không biết là hắn có tuyệt chiêu hay tự tìm cái chết?

- Nếu Lâm Động đã có hào khí như vậy, Lâm Thanh, Lâm Mộc, hai ngươi đấu với hắn một trận đi.

Vị Trưởng lão áo đen địa vị dường như cũng không thấp lúc này cũng phẩy tay, bình thản nói.

- Vâng!

Lâm Thanh, Lâm Mộc quát lên một tiếng, thân hình khẽ động, cùng bay lên chỗ cao nhất, ánh mắt lạnh lùng khóa chặt lấy Lâm Động. Hiển nhiên thái độ của người này đã khiến bọn họ vô cùng phẫn nộ.

Hai người không hề nói lời gì thừa thãi, vừa hiện thân là bàn chân giẫm mạnh lên sàn. Hai luồng khí tức Bán Bộ Tạo Hóa bùng lên trong chớp mắt, nguyên lực hùng hồn dao động trong không gian, tỏa ra một luồng áp lực mạnh mẽ, gây nên không ít tiếng kêu kinh ngạc.

- Lâm Động phải không? Hôm nay ta phải xem ngươi có tư cách gì mà dám trong mười hiệp đánh bại hai anh em bọn ta?

Nguyên lực bao phủ toàn thân, Lâm Thanh trừng trừng nhìn Lâm Động cười lạnh, nói.

- Cũng rất hy vọng ngươi không phải thùng rỗng kêu to, nếu không thì quá vô vị!

Lâm Mộc cũng lạnh lùng nói. Trong Nội tộc bọn họ có cùng địa vị phi phàm, không so được với Lâm Lang Thiên nhưng cũng đứng trong hàng ngũ ba người cao nhất. Nay Lâm Động, một người họ hàng trong Phân gia dám ăn nói với họ như thế sao có thể không phẫn nộ đây?

- Bắt đầu được chưa?

Thế nhưng, đối mặt với sự phẫn nộ đó, Lâm Động làm như chẳng có chuyện gì, chầm chậm giơ bàn tay ra, giọng nói rất từ tốn, không hề vì khí tức mạnh mẽ của hai người kia mà dao động. Nguồn: https://thegioitruyen.com

Ầm!

Ngữ khí bình thản đó của Lâm Động không còn nghi ngờ gì nữa đã thổi bùng lên ngọn nộ hỏa của Lâm Thanh, Lâm Mộc. Ánh mắt lạnh băng, nguyên lực hùng hồn ngưng tụ trong lòng bàn tay, đem theo tiếng nổ trầm đục nhằm thẳng vào những vị trí trọng yếu của Lâm Động mà đánh tới.

Hai người vừa ra tay là lập tức thể hiện sự ăn ý hơn người, công kích hai người như một khiến người ta khó lòng kháng cự.

Có điều, đối mặt với công kích đó, sắc mặt Lâm Động vẫn không hề có chút thay đổi, thân hình vẫn đứng yên vững như bàn thạch. Chỉ có bàn tay không ngừng biến hóa chống đỡ được hết những đòn quyền đánh tới ở khoảng cách nửa thước.

Bốp bốp bốp!

Giữa sàn đấu, khi tiếp đòn của hai người, thân thể Lâm Động không hề rung lên quá ba lần, chỉ thấy tiếng nắm đấm va chạm nhau phát ra.

Những người có nhãn lực không tệ khi quan sát cuộc chiến này ánh mắt dần dần trở nên hoài nghi. Ai cũng có thể thấy rằng, trước sự tấn công của hai người mà Lâm Động vẫn ứng phó nhẹ nhàng, chưởng ảnh dường như hình thành nên một bức tường vững chắc, chặn không cho công kích của hai người Lâm Thanh không thể tiếp cận hắn.

Chỉ như vậy thôi họ đã biết Lâm Động dám cuồng ngôn như thế quả thực là khả năng, có điều dường như cũng không thể nào đánh bại họ trong vòng mười hiệp được.

Trong đấu trường, mọi ánh mắt đều đổ dồn về nơi này, tất cả đều nín thở nhìn quan sát cuộc giao đấu khiến người ta hoa cả mắt này và thầm đếm xem bao nhiêu lượt rồi.

Tại một chỗ khá khuất, bọn Lâm Chấn Thiên cũng rất căng thẳng nhìn lên với gương mặt đầy kinh ngạc. Không ngờ Lâm Động lại có thể đánh ngang cơ với hai vị Bán Bộ Tạo Hóa liên thủ lại có thể đấu lại với một cường giả Tạo Hóa Cảnh tiểu thành, dù trong mắt có phần lo lắng nhưng hắn vẫn vững như Thái Sơn.

Tuy cục diện bế tắc nhưng trong mười hiệp thì cũng khó có thể vượt qua được sự tiêu hao thể lực này.

- Tên Lâm Động này đúng là có chút bản lĩnh…

Trận đấu quyết liệt này cũng khiến các đệ tử Nội tộc kinh ngạc, họ vốn nghĩ Lâm Động nhanh chóng sẽ thua ngay nhưng cảnh tượng trước mặt đã khiến họ hiểu thực lực của Lâm Động quả thực có thể địch lại Lâm Thanh, Lâm Mộc.

Lâm Khả Nhi thấy vậy cũng thở phào nhẹ nhõm, thầm thấy ngạc nhiên về sự tiến bộ đáng kinh ngạc của Lâm Động. Khi còn ở Đại Hoang Cổ Bi thực lực của Lâm Động chỉ là Tạo Khí Cảnh tiểu thành, thế nhưng chỉ trong nửa năm ngắn ngủi mà đã mạnh đến mức độ này.

- Hừ, giờ đã tám hiệp rồi, hắn vẫn phòng ngự như rùa rụt cổ, đến hiệp thứ mười sẽ biết mặt!

Lâm Tuyết ở bên cạnh cười nói, dường như cô ta không hề thích thú nhìn Lâm Động thể hiện uy phong. Tuy đến giờ bản thân cô ta phải thừa nhận, Lâm Động có thể một chọi hai mà vẫn không hề có dấu hiệu thất bại, dù xếp trong Nội tộc của cô ta cũng phải thuộc hạng đầu.

Trên hàng ghế màu vàng, những Trưởng lão kia nhìn cuộc đấu nhát thời cũng trầm mặc. Đặc biệt là sắc mặt Trưởng lão áo nâu và Trưởng lão áo đen có phần khó coi. Với nhãn lực của họ đương nhiên có thể biết được rằng, đến giờ Lâm Động vẫn chưa hề thực sự ra tay một lần nào cả, ngược lại hai người Lâm Thanh dù đã gắng hết sức nhưng đều không thành công.

Khoảng cách giữa hai bên đến lúc này coi như đã thực sự lộ rõ.

Lâm Lang Thiên cũng dừng hẳn động tác bàn tay, hắn nhìn chăm chăm về sàn đấu, cuối cùng lên tiếng:

- Có chút bản lĩnh, nhưng đã chín hiệp rồi!

Uỳnh!

Nguyên lực hùng hồn đột nhiên tản rộng ra, vô số ánh mắt đổ dồn tới, chỉ thấy Lâm Thanh và Lâm Mộc bị chấn động phải lùi về sau đến mấy bước, khi nhìn lại Lâm Động thì từ đầu chí cuối không hề lui nửa bước.

Cao thấp đã phân chia rõ ràng, nhưng lúc này đã qua chín hiệp!

- Lâm Động, thực lực của ngươi quả thực rất mạnh, có điều, e là lần này ngươi phải trả giá cho lời nói ngông cuồng của mình rồi.

Sắc mặt Lâm Thanh lúc này hơi khó coi nhưng rồi hắn hít sâu một hơi, lạnh lùng nói.

Hắn thừa nhận thực lực của Lâm Động, nhưng hắn vẫn không tin Lâm Động có thể đánh bật họ ra khỏi sàn đấu chỉ trong một hiệp ra đòn.

- Các ngươi đánh giá mình cao quá đấy!

Thế nhưng Lâm Động chỉ lắc lắc đầu nhìn hai người Lâm Thanh, thân thể khẽ động, cuối cùng chủ động bước chân ra lần đầu tiên.

- Ta không có ân oán gì với các ngươi nên mới ra tay vào hiệp thứ mười, ta đã giữ thể diện cho các ngươi lắm rồi. Tiếp theo thì phải xem bản lĩnh của các ngươi thôi!

Uỳnh!

Một bước chân giẫm xuống, cả sàn đấu dường như rung chuyển, một áp lực khiến người ta phải nín thở bỗng nhiên phát ra từ trong cơ thể Lâm Động và ập mặt mà tới.

Cảm nhận được luồng áp lực nghẹt thở đó, đồng tử của Lâm Thanh, Lâm Mộc co lại, thân hình lùi nhanh về sau, đồng thời vận hết nguồn nguyên lực.

- Toái Thiên Đại Bi Chưởng!

Nguyên lực hùng hồn mạnh mẽ trào lên từ trong người Lâm Thanh, Lâm Mộc, ngưng tụ ngay phía trên đỉnh đầu họ hình thành nên một tấm bia khổng lồ to trăm trượng!

Tấm bia đó hiện lên tỏa ra một luồng khí tức mang áp lực kinh hồn, có thể thấy lúc này hai người bọn Lâm Thanh đã thi triển hết mọi thủ đoạn rồi. Nguyên lực này đủ để chống lại một cường giả Tạo Hóa Cảnh tiểu thành!

- Sát!

Một tiếng hét trầm đục phát ra từ miệng hai người bọn Lâm Thanh, tiếp đó tấm bia khổng lồ đem theo sức công phá mạnh mẽ đổ ập xuống Lâm Động trước vô vàn ánh mắt căng thẳng tột độ.

Đối mặt với công kích cuối cùng của hai người Lâm Thanh, thân hình Lâm Động bỗng trở nên nhẹ nhàng, bay lên như làn khói, cùng với mỗi bước đi của hắn, một đạo tàn ánh xuất hiện sau lưng hắn, chớp mặt chín đạo tàn ảnh xuất hiện ở đường chân trời.

Tử Ảnh Cửu Phá!

Khi chín đạo tàn ảnh xuất hiện, khí tức tỏa ra từ trong người Lâm Động cũng mạnh mẽ đến mức đáng sợ.

Đồng thời, một vầng sáng giống hệt như mặt trời óng ánh cũng hiện lên, lập tức một luồng sức mạnh thuần túy bùng nổ quanh người Lâm Động.

Uỳnh!

Vầng mặt trời xuất hiện, dưới vô vàn ánh mắt chăm chú nhìn, một quyền đánh thẳng vào tấm bia kia!

Nguyên lực khiến người ta kinh hãi bùng nổ, với một sức mạnh khủng bố cuồn cuộn cuốn tới…

- Phá cho ta!

Một tiếng hét lạnh băng đột ngột vang lên.

Ầm!

Lời hét vừa dứt, chỉ thấy trên tấm bia khổng lồ lập tức xuất hiện vô số vết nứt ngày một lan rộng. Cuối cùng tấm bia ngưng tụ tất cả sức mạnh của hai người bọn Lâm Thanh đã bị nổ tung.

Ầm!

Trên bầu trời, sắc mặt hai người trở nên trắng bệch, miệng phun ra máu tươi, thân thể bay ngược lại về sau, quét trên đất thành hai rãnh dài mấy mét. Nhìn hai đường rãnh sâu đến nhức mắt kia, tất cả toàn trường nhất thời im lặng rồi lập tức lại bùng nổ.