Cự chỉ và huyết quang tựa như hai viên thiên thạch hủy diệt bay qua bầu trời, dưới vô số ánh mắt kinh hoàng sắp đâm vào nhau.
Đúng lúc đó, hiển nhiên Lâm Động cũng bừng tỉnh, uy lực này quá lớn, nếu lại đâm vào đòn phản kích của Lâm Lang Thiên thì e là cả đấu trường này sẽ bị hủy diệt.
Lâm Động lập tức lùi nhanh ra sau, đồng thời tâm thần cũng rung lên, tinh thần lực hùng hồn tỏa ra. Chỗ đất xung quanh bọn Lâm Chấn Thiên và Lâm Khiếu phía dưới lập tức nức toác ra, những bức tường đất vừa dày vừa chắc trồi lên khỏi mặt đất, bao quanh lấy bọn họ.
Uỳnh!
Thế nhưng sau khi Lâm Động làm xong những việc đó, chuẩn bị tránh đi thì đột nhiên từ chỗ Gia tộc Lâm Thị vang lên một tiếng nổ khủng khiếp. Lâm Động biến sắc, vì hắn cảm nhận được một luồng khí tức vô cùng khủng bố đang cuộn tới.
Luồng khí tức này cực mạnh, dù là Trưởng lão áo tím cũng còn lâu mới đạt được trình độ này. Ngay khi khí tức đó xuất hiện, thiên địa đang sục sôi đột nhiên như bị cưỡng chế yên tĩnh trở lại.
- Cường giả Niết Bàn Cảnh!
Mọi thứ đột nhiên trở nên tĩnh lặng, từ đáy mắt Lâm Động lóe lên sự nặng nề, trong Gia tộc Lâm Thị quả nhiên có cường giả Niết Bàn Cảnh!
Ngay khi đó, chỉ thấy một tia sáng màu xanh vút qua bầu trời, một đạo thân ảnh tựa như xuyên qua hư không, không chút dấu hiệu nào xuất hiện ngay nơi giao nhau giữa cự chỉ và huyết quang.
- Các ngươi muốn hủy Lâm Thành của ta sao?
Người vừa đến vừa hiện thân liền mỉm cười, hai tay chầm chầm vẽ ra một vòng tròn huyền ảo ở trước mặt, lập tức một tấm lá chắn ánh sáng khổng lồ màu xanh được thành hình.
Rầm!
Cự chỉ tới trước đâm sầm vào tấm lá chắn ánh sáng, nhưng cú va chạm này không có nguyên lực bùng nổ khủng khiếp như tưởng tượng, dường như tấm lá chắn đã hấp thụ đòn công kích, không ngừng lóe lên những tia thanh quang kỳ dị, hút hết nguyên lực trên cự chỉ.
Cự chỉ vốn rất cuồng bạo dần dần trở nên mơ hồ, cuối cùng hoàn toàn tan biết trước biết bao tiếng thở phào.
Giải quyết xong cự chỉ, người đó giơ bàn tay ra đánh về phía chùm huyết quang, một vòng tròn huyền ảo bắn ra từ những đầu ngón tay người đó, đẩy lùi huyết quang bay ngược trở vào Linh Luân Kính, đồng thời cũng đánh bật Lâm Lang Thiên đang hợp thể với Linh Luân Kính ra ngoài.
Biến cố xảy ra ở trên trời, từ khi người đó xuất hiện đến khi giải quyết xong Lâm Động và Lâm Lang Thiên, chỉ vỏn vẹn diễn ra trong vài lần chớp mắt. Khi mọi người bừng tỉnh lại thì mây trên bầu trời đã tan đi, ánh nắng ấm áp lại chiếu rọi, không ít người đã thở phào nhẹ nhõm có cảm giác như vừa thoát khỏi tay Tử Thần.
Lâm Động ở trên cao, lập tức nhìn về phía thân ảnh kia. Người đó mặc thanh bào, nhìn khoảng độ tuổi trung niên, nhưng tóc đã lấm tấm bạc, hiển nhiên tuổi tác không chỉ nhìn mặt mà xác định được. Người đó có cặp mày rậm, đôi mắt sáng đầy cương nghị, hiển nhiên đây phải là người có địa vị cao.
Hơn nữa, điều khiến Lâm Động bị chấn động chính là khí tức của người này. Thứ khí tức đó tuy không quá mạnh nhưng lại gây cảm giác nghẹt thở. Hắn biết rằng với thực lực của mình, ngay cường giả Tạo Hóa Cảnh đỉnh phong cũng không thể khiến hắn có cảm giác này. Như vậy nghĩa là người đứng trước mặt này chính là một cường giả Niết Bàn Cảnh chân chính!
Tuy nói rằng khi rời khỏi Đại Hoang Quận, Lâm Động cũng từng gặp phải lão nhân áo thô thực lực Niết Bàn Cảnh, nhưng lần đó để đối phó ông ta, hắn cũng chỉ dùng đến Huyết Linh Khôi, vì thế Lâm Động chưa thật sự thể nghiệm cảm giác về một cường giả Niết Bàn Cảnh. Do đó khi thấy người này nhẹ nhàng hóa giải ngón tay thứ tư của mình, Lâm Động mới cảm thấy chấn động như vậy.
Cường giả Niết Bàn Cảnh, quả là thứ Tạo Hóa Cảnh không thể sánh được!
Ở đằng xa, Lâm Lang Thiên bị ép ra khỏi Linh Luân Kính, sắc mặt hơi tái nhợt, Linh Luân Kính cũng bị tổn hại một chút, nhưng so với kết quả tệ nhất thì đã là rất tốt rồi.
Hắn nhìn người trung niên mặc thanh bào, tuy sắc mặt không dễ nhìn lắm nhưng vẫn cung tay nói:
- Tộc trưởng!
Người mặc thanh bào đó chính là Tộc trưởng đương nhiệm của Gia tộc Lâm Thị, Lâm Phạm.
Lúc ấy, rất nhiều Trưởng lão bên dưới cũng đang vội vàng bay lên, cuối cùng dừng lại trước mặt Lâm Phạm, thần tình đầy cung kính!
- Cả Tộc trưởng Lâm Phạm cũng bị kinh động đến rồi…
Trong đấu trường hiển nhiên có không ít người từng nghe nói đến vị Tộc trưởng này, thế là hàng loạt tiếng hô kinh ngạc vang lên. Chả trách mà có thể nhẹ nhàng hóa giải công kích mạnh mẽ như vậy. Thì ra là Tộc trưởng của Gia tộc Lâm Thị!
- Trưởng lão các ngươi cũng quá tắc trách, nếu đấu trường bị hủy thì không phải là xấu mặt Gia tộc Lâm Thị chúng ta sao? Sau này còn ai dám đến xem hội nữa?
Lâm Phạm khẽ cau mày, quát các Trưởng lão.
Cục diện hôm nay nếu không phải đã khiến ông bị kinh động đến đây thì e là hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Các Trưởng lão bị mắng cũng chỉ biết cười khổ. Bọn họ cũng không ngờ lần Tộc hội này lại mọc ra một Lâm Động, hơn nữa giữa hắn và Lâm Lang Thiên lại có ân oán sâu sắc. Hai người giao đấu, cả hai đều nhiều thủ đoạn, nhiều hận ý, cuối cùng đến các Trưởng lão cũng không dám nhúng tay vào ngăn cản.
- Có điều lần này cũng có một niềm vui bất ngờ!
Lâm Phạm ngừng lại, đột nhiên quay về phía Lâm Động ở cách đó không xa, gương mặt uy nghiêm nở nụ cười khó che giấu, hòa nhã nói:
- Anh bạn trẻ, ngươi là Lâm Động phải không?
- Bái kiến Tộc trưởng!
Khi tức mãnh liệt trên người Lâm Động dần dần tan đi. Tuy trước đó có thể hiện ngông cuồng thế nào thì trước mặt vị Tộc trưởng này hắn cũng biết điều mà khiêm nhường.
- Đúng là giang sơn đời nào cũng có nhân tài, không ngờ trong Phân gia lại xuất hiện người có thể sánh ngang với Lâm Lang Thiên!
Lâm Phạm quét mắt nhìn Lâm Động, hắn cũng cảm nhận được ánh nhìn dò xét nhưng không ngăn cản gì. Lần đó lão nhân áo thô cũng không thể phát hiện ra bí mật của hắn, thực lực của Lâm Phạm nhiều nhất cũng chỉ bằng lão nhân đó mà thôi, đương nhiên Lâm Động không phải lo lắng. Bạn đang đọc truyện tại - https://thegioitruyen.com
Lâm Phạm nhìn Lâm Động một lượt nhưng không thu được kết quả gì. Hắn thấy lạ, Lâm Động có thể ép Lâm Lang Thiên đến mức đó, ngay Lâm Phạm hắn cũng cảm thấy không thể ngờ được.
Lâm Lang Thiên có thành tựu như thế, những năm gần đây đều được hưởng dụng rất nhiều tài lực và vật lực của Gia tộc, còn Lâm Động là người Phân gia, không được đãi ngộ đó, nhưng thành tựu của hắn lại không hề kém Lâm Lang Thiên, điều này chứng minh điều gì?
Điều này có nghĩa là nếu Lâm Động không có bí mật gì đó thì thiên phú của hắn hơn hẳn Lâm Lang Thiên!
Nghĩ đến đó, Lâm Phạm không khỏi chép miệng, trong một Gia tộc, có được một tuyệt thế thiên tài như Lâm Lang Thiên đã là phúc lớn, vậy mà giờ bọn họ lại có tới những hai người!
Nhìn từ góc độ một Tộc trưởng, Lâm Phạm đương nhiên vui mừng trước việc này, bất luận thế nào thì Lâm Động cũng họ Lâm, tuy không thân cận như Lâm Lang Thiên, nhưng cũng là người Gia tộc Lâm Thị.
- Tộc trưởng, Lâm Động này ngang ngược ngông cuồng, lần này lại gây náo loạn, ta nghĩ phải trừng phạt hắn!
Các Trưởng lão kia đều nhìn thấy được niềm vui trong mắt Lâm Phạm, vậy là ánh mắt Trưởng lão áo đen tối lại, ra hiệu với Trưởng lão áo nâu bảo hắn lên tiếng.
- Tộc hội vốn tổ chức để cho các thiên tài thể hiện thực lực, nay Lâm Động lực áp quần hùng, đó không phải thực hiện đúng mục đích của Tộc hội sao? Hà cớ gì trừng phạt hắn?
Lâm Phạm cười nói.
Trưởng lão áo nâu sững người, hậm hực ngậm miệng lại, xem ra thực lực mà Lâm Động thể hiện đã được Lâm Phạm công nhận.
- Lâm Động, hai ngươi giao đấu quá ác liệt, ta thấy hôm nay dừng lại ở đây đi tránh việc lưỡng bại câu thương.
Lâm Phạm nhìn Lâm Động nói.
Lâm Động nhíu mày, cuộc chiến hôm nay không thể coi là xong. Hắn vốn muốn triệt để đánh bại Lâm Lang Thiên. nhưng hiển nhiên là vẫn chưa đạt được mục đích.
Dù hắn biết chắc Lâm Lang Thiên vẫn còn thủ đoạn khác, vì dù sao thứ khí tức thần bì bên trong Lâm Lang Thiên vẫn chưa có động tĩnh gì nhưng Lâm Động cũng không hề sợ. Trong hắn cũng có tiểu điêu, hai người liên thủ dù là cường giả Tạo Hóa Cảnh đỉnh phong cũng không làm gì được, huống hồ hắn còn có Huyết Linh Khôi nữa.
Huyết Linh Khôi mà xuất hiện thì Lâm Phạm cũng phải né tránh, muốn giết Lâm Lang Thiên không phải không thể.
Nhưng Lâm Phạm rõ ràng là không muốn hai người tiếp tục đán nữa, hắn là Tộc trưởng của Gia tộc Lâm Thị, địa vị phi phàm, không ai có thể chống lại lời của hắn.
- Không đánh cũng được, nhưng xin Trưởng lão hãy tuyên bố ta chính là Quán quân của Tộc hội lần này!
Lâm Động bỗng nói.
- Nằm mơ, có ta đây, ngươi dám sờ vào chức Quán quân?
Vừa nghe thế, sắc mặt Lâm Lang Thiên lạnh băng quát lên.
Tuy Quán quân chỉ là cái danh hiệu, nhưng điều này mà truyền ra ngoài không phải người khác sẽ cho rằng hắn đã bị Lâm Động đánh bại sao? Điều này là không thể chấp nhận được!
- Vậy thì đánh tiếp, lập sinh tử trạng!
Lâm Động cũng cười lạnh nói.
- Được!
Lâm Lang Thiên cũng nói.
- Im miệng!
Thấy hai người gườm gườm nhau, Lâm Phạm đành quát lên, lấy vẻ uy nghiêm của Tộc trưởng, quét mắt nhìn một vòng trầm giọng nói:
- Hai ngươi không cần tranh cãi nữa, ta tự có định đoạt!
Nghe thế, Lâm Lang Thiên vẫn có chút bất mãn, định nói gì đó thì Trưởng lão áo đen đã kéo hắn lại, lắc đầu. Vậy là hắn chỉ đành trừng mắt nhìn Lâm Động, sát ý nồng nặc. Có thể thấy lần này hai người đã thật sự như nước với lửa.
Đối diện với ánh mắt hung tàn đó, Lâm Động cũng chỉ cười lạnh. Sát ý nhiều đấy, vậy thì sao nào? Nếu có cơ hội Lâm Động sẽ tuyệt đối không do dự mà hạ thủ, giết chết tên hung ác đó!
Lâm Phạm ngăn hai người lại rồi nhìn ra đấu trường, trước tiên cung tay với bốn phía rồi nói vang vọng:
- Được chư vị hạ cố đến đây, Lâm Phạm ra trước tiên xin thay mặt Gia tộc Lâm Thị nói lời cảm tạ. Tộc hội lần này, sau khi trải qua rất nhiều cuộc giao đấu, chức Quán quân cuối cùng đã xuất hiện…
Nghe thế, mọi ánh mắt đều quay lại nhìn, một số người còn không kìm được mà đứng cả dậy.
Bức tường đất xung quanh đám người Lâm Chấn Thiên lúc này cũng đã sụp xuống, ánh mắt căng thẳng của họ gắn chặt lên bầu trời. Có thể Lâm Lang Thiên chỉ coi Quán quân là cái danh hiệu, nhưng trong mắt Lâm Chấn Thiên, đó chính là mục tiêu nỗ lực mấy chục năm nay, đó là vinh quang…
Cùng lúc đó, các đệ tử Nội tộc cũng nắm chặt tay, nín thở chờ đợi. Nếu lần này Lâm Lang Thiên vẫn là Quán quân thì họ vẫn có thể giễu võ giương oai, nhưng nếu là Lâm Động thì họ sẽ không còn tư cách vênh váo nữa. Vì một người của Phân gia mà cũng có thể ưỡn ngực ngẩng cao đầu trước thiên tài Nội tộc thì họ là cái gì mà đắc ý?
Tất cả im lặng như tờ, Lâm Phạm nhìn quảng trường không một tiếng động, thở ra một hơi rồi giọng nói vang lên:
- Quán quân là… Lâm Động của Phân gia Viêm Thành!
Lời Lâm Phạm vừa dứt, toàn đấu trường tĩnh lặng trong giây lát, rồi những người trong Phân gia lập tức hoan hô nổ trời. Đây là lần đầu tiên trong lịch sử Tộc hội, người của Phân gia giành chức Quán quân Tộc hội!
So với tiếng hoan hô như sấm dậy của Phân gia, bên Nội tộc thì ai nấy mặt mày đều trắng bệch, không còn chút ngạo khí nào nữa.
Qua trận chiến này, tất cả điều đã biết, Lâm Động sẽ vang danh cả Vương triều Đại Viêm!