Vũ Động Càn Khôn

Chương 391: Cướp đoạt năng lượng




Lâm Động tĩnh lặng ngồi khoanh chân trên mặt nước, lúc này hắn đang từ tốn hấp thụ năng lượng của Thánh Linh Đàm. Từng chút từng chút tinh thần lực của hắn lan tỏa bao trùm lấy khu vực xung quanh, chỉ cần có bất cứ điều gì bất thường là hắn sẽ lập tức phát hiện ra.

Lúc mới bắt đầu không hề có bất cứ điều gì bất thường, nhưng Lâm Động cũng không vội. Hắn rất hiểu, Lâm Lang Thiên sẽ không mở to mắt mà nhìn hắn hưởng thụ năng lượng của Thánh Linh Đàm một cách dễ dàng như vậy.

Sự thực quả đúng như Lâm Động dự liệu, sự yên tĩnh này không kéo dài được lâu. Trên mặt nước phẳng lặng của Thánh Linh Đàm cuối cùng đã xuất hiện động tĩnh. Trong một thời gian rất ngắn, động tĩnh này rất nhanh đã lan rộng. Lâm Động ngẩng lên, chỉ thấy nước ở khu vực phía Bắc Thánh Linh Đàm chợt sôi lên sùng sục.

- Sắp động thủ rồi!

Lâm Động nhắm hờ mắt, hắn có thể cảm nhận được một luồng năng lượng rất lớn bên trong khu vực nước hồ đang sôi sục. Xem ra, quả nhiên Lâm Lang Thiên vẫn chưa nản lòng.

Ào ào!

Mặt nước hồ phía Bắc đột nhiên trào lên từng đợt sóng lớn, Lâm Lang Thiên hiện lên trên đầu ngọn sóng, ánh mắt âm u lạnh lẽo khóa chặt lấy Lâm Động.

Tình hình bất ngờ này của Thánh Linh Đàm lập tức thu hút sự chú ý của ba người hội Mạc Lăng. Sắc mặt họ đều thay đổi, ánh mắt lập tức chuyển sang hướng có biến, không kìm được hét lên:

- Lâm Lang Thiên, ngươi muốn làm gì?

- Ba vị, chuyện này không liên quan đến ba vị, ta chỉ muốn giải quyết chút ân oán với tên tiểu tử này thôi.

Lâm Lang Thiên chỉ cười thản nhiên, nói.

Nghe thế, ba người Mạc Lăng chau mày, đương nhiên họ biết tiểu tử mà Lâm Lang Thiên nói là ai, lập tức nhìn về phía Đông. Thế nhưng ở đó Lâm Động vẫn đang tĩnh tại ngồi trên mặt nước tựa như không cảm thấy điều gì hết.

- Lâm Lang Thiên, sau này trong Bách Triều Đại Chiến có khi chúng ta còn phải bảo vệ lẫn nhau, hơn nữa hai ngươi còn đều là người của Gia tộc Lâm Thị.

Mạc Lăng cau mày nói.

- Tam Hoàng tử, ân oán giữa ta và người này không chết không xong. Ta không có ý gì khác với các ngài, chỉ xin đừng nhúng tay vào chuyện của chúng ta.

Ánh mắt Lâm Lang Thiên tối tăm, nếu không phải thực lực bọn họ rất mạnh thì có lẽ hắn đã ra tay rồi, nhưng lúc này thì hắn không thể không nói lời xoa dịu bọn họ.

Cảm nhận được sát khí đằng đằng từ lời nói của Lâm Lang Thiên, cặp mày Mạc Lăng nhăn tít lại, nhưng khi Mạc Lăng định lên tiếng thì một giọng nói nhẹ nhàng truyền tới:

- Đa tạ hảo ý của Tam Hoàng tử, nhưng người này tham lam tàn độc, thủ đoạn bỉ ổi, sẽ không thay đổi vì lời nói của ngài đâu. Nếu đã thế thì cứ để hắn ra tay đi, nhưng nếu khi giao đấu có làm phiền ba vị thì xin được lượng thứ!

Nghe vậy, ba người Mạc Lăng cùng khựng lại, nhìn thì thấy Lâm Động đã đứng lên, gương mặt vẫn bình tĩnh không có chút hoảng loạn.

Sau khi Lâm Động đánh bại Vương Chung trong Cuộc chiến Hạt giống, ba người Mạc Lăng đánh giá thực lực Lâm Động khá cao. Tuy họ biết Lâm Lang Thiên cũng không phải loại tầm thường nhưng Lâm Động dám nói như vậy xem ra cũng đã có cách đối phó với Lâm Lang Thiên.

- Nếu hai ngươi đã cố chấp muốn thế, vậy ba người bọn ta cũng không tiện nói gì nữa, vẫn mong các ngươi tự bảo vệ mình.

Đến lúc này hai bên đều đã bày tỏ thái độ, Mạc Lăng cũng không tiện nói nhiều, rồi cùng Đỗ Vân, Man Sơn lùi ra sau.

Lâm Lang Thiên chân đạp sóng, ánh mắt âm u nhìn Lâm Động, cười lạnh:

- Người bọn Phân gia ti tiện nhà ngươi tưởng rằng giành được vị trí đó là có thể sánh ngang với ta sao?

Dứt lời, Lâm Lang Thiên vung tay, mười cột nước khổng lồ bắn lên, với luồng nguyên lực hùng hồn bao trùm xung quanh hung hăng lao về phía Lâm Động.

Sắc mặt Lâm Động bình thản nhìn công kích của Lâm Lang Thiên, chẳng có dấu hiệu gì là định ra tay. Khi lao đến phạm vi mười trượng quanh người Lâm Động, các cột nước lại tự động nổ tung hóa thành từng trận mưa lớn ào ào đổ xuống. Xung quanh người Lâm Động tựa như có một lớp phòng ngự vô hình, chẳng một giọt nước nào rơi được vào người hắn.

- Động thủ thì động thủ, chơi mấy cái trò này ngươi sợ chưa mất mặt đủ à?

Lâm Động nhìn màn mưa, thản nhiên nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

- Muốn chết, được, vậy ta cho ngươi toại nguyện!

Lâm Lang Thiên há mồm, một ánh hào quang lóe lên biến thành một tấm kính lục giác màu đen, mặt kính xoay một cái, một đạo hắc quang cực kỳ mạnh mẽ nhằm hướng Lâm Động lao tới.

Thấy luồng hắc quang có tinh thần lực khá đặc biệt phóng đến, Lâm Động lật bàn tay, một ngọn núi màu đen xuất hiện, lắc một cái liền phình to ra chặn đứng đạo hắc quang kia.

Vút vút!

Lâm Lang Thiên liên tiếp thay đổi thủ ấn, Linh Luân Kính lơ lửng trên đầu hắn không ngừng bắn ra vô số đạo hắc quang sắc lạnh về phía Lâm Động.

Nhưng cùng lúc với việc dùng Linh Luân Kính công kích, Lâm Lang Thiên đạp mạnh sóng, cả vùng mặt nước hắn đang đứng bỗng nổi sóng, rất nhiều tia sáng chiếu lên từ dưới nước rồi ngưng tụ lại thành trận pháp dưới ánh mắt kinh ngạc của bọn Mạc Lăng.

- Lâm Động, năng lượng của Thánh Linh Đàm ngươi không có tư cách để hưởng, đem ra đây cho ta!

Lâm Lang Thiên hét lên một tiếng, trong trận pháp từng cụm từng cụm sóng tụ lại biến thành một con thủy thú quỷ dị. Con thủy thú này há cái mồm sâu như động không đáy rồi hít vào. Lập tức nước trong Thánh Linh Đàm ào ào chảy vào mồm nó. Hơn nữa phạm vi tấn công của thủy thú là khu vực Lâm Động đang đứng.

Ào ào!

Lực thôn phệ của con thủy thú đó vô cùng lớn, nước hồ mang theo nguồn năng lượng hùng hồn của Thánh Linh Đàm bị nuốt gọn vào người con thủy thú. Còn khu vực mặt nước Lâm Động đứng đanh nhanh chóng trở nên nhạt hơn, rõ ràng là vì năng lượng đã bị hút mất.

Hơn nữa khi năng lượng Thánh Linh Đàm bị thủy thú hút mất, thân thể Lâm Động thậm chí có phần run rẩy, dường như không chống chọi lại được với lực thôn phệ đáng sợ đó.

Bọn Mạc Lăng ở trên trời nhìn thấy vậy, ánh mắt đều có vẻ kinh ngạc. Lúc này họ cũng nhận ra dường như Lâm Lang Thiên đã chuẩn bị rất kỹ khi đến đây, hơn nữa còn nhắm thẳng vào Lâm Động. Với tốc độ thôn phệ này, e là không lâu nữa năng lượng mà Lâm Động nhận được sẽ bị Lâm Lang Thiên cướp đi hết.

Lâm Lang Thiên chân đạp sóng lớn, nhìn thân hình Lâm Động đang lắc lư thì cười thành tiếng.

- Thất bại nhiều lần như vậy rồi mà ngươi vẫn không nhớ lời của ta, đừng vui mừng quá sớm!

Thế nhưng, đúng lúc Lâm Lang Thiên cười thì Lâm Động lên tiếng, hắn nhìn Lâm Lang Thiên với ánh mắt lạnh lẽo, hai tay nhanh chóng kết ấn.

- Chơi trò này trước mặt ta, chỉ có thể nói não ngươi bị úng thủy rồi!

Thủ ấn của Lâm Động biến hóa, chỉ thấy mặt nước hắn đứng bỗng chuyển động tròn, tốc độ tăng dần rồi tạo thành một cái hắc động khổng lồ.

- Nhả ra cho ta!

Hắc động thành hình, trong chớp mắt, một lực thôn phệ khiến người ta phải lạnh gáy bùng nổ. Lượng nước đang tràn đi lập tức đứng yên, rồi nhanh chóng quay ngược trở lại. Đồng thời, lực thôn phệ dưới sự điều khiển của Lâm Động, quay ngược lại tấn công khu vực mà Lâm Lang Thiên đang đứng.

Ào ào!

Một cảnh tượng khiến người ta phải kinh ngạc đã xuất hiện, mặt nước chỗ Lâm Lang Thiên đứng lúc này đang hạ thấp với tốc độ chóng mặt, cảm giác đó giống như nước khu vực đó bỗng nhiên biến mất một cách kỳ lạ vậy.

Tình hình bỗng nhiên thay đổi khiến nụ cười lạnh trên gương mặt Lâm Lang Thiên đông cứng, rồi hắn vội vàng thúc động trận pháp, con thủy thú cũng phẫn nộ gào thét, phát ra lực thôn phệ hung hãn hơn.

Thấy vậy, Lâm Động chỉ cười lạnh, vung tay đánh một chưởng, hắc động dưới chân bay khỏi mặt nước lơ lửng trên đầu con thủy thú. Một luồng lực thôn phệ bùng phát, con thủy thủ như gặp phải khắc tinh, toàn thân nứt vỡ ra, biến thành vô số cột nước năng lượng biến mất trong cái hắc động.

Ầm!

Cùng với sự biến mất của năng lượng, thủy thú lập tức nổ tung, trận pháp trên mặt nước cũng hoàn toàn biến mất, đại trận của Lâm Lang Thiên đã bị Lâm Động phá vỡ!

- Lần này đến Thánh Linh Đàm, ngươi coi như đi ngắm cảnh đi!

Phá giải được đại trận của Lâm Lang Thiên, Lâm Động cười lạnh. Thủ ấn biến hóa, hắc động một lần nữa lại phát ra lực thôn phệ mạnh mẽ. Rồi vô số luồng năng lượng xanh biếc bay lên khỏi mặt nước chỗ Lâm Lang Thiên đứng và chui hết vào hắc động.

Dưới sự thôn phệ đáng sợ đó, mặt nước vốn xanh biếc dường như biến thành trong suốt với tốc độ đáng sợ, dường như chẳng còn chút năng lượng nào nữa.

Trên trời, ba người Mạc Lăng đều há hốc mồm nhìn cảnh tượng đó, năng lượng Thánh Linh Đàm của Lâm Lang Thiên đã bị Lâm Động hút hết không còn lại gì!

- Mẹ kiếp, cũng quá tàn nhẫn rồi!

Man Sơn tặc lưỡi nói, xem ra thật đúng như Lâm Động nói, lần này Lâm Lang Thiên chỉ có thể gọi là đi tham quan Thánh Linh Đàm miễn phí mà thôi.