Vũ Động Càn Khôn

Chương 444: Thạch điện




Lôi Nham Cốc có thể coi là khu vực khá đặc thù trong Sơn mạch Lôi Nham, ở sâu trong dãy sơn mạch này, núi cao hiểm trở, địa hình phức tạp. Nghe nói rất lâu trước đây có một luồng lôi điện đánh xuống, tách rời dãy núi nối liền, rồi mới dần hình thành Lôi Nham Cốc ngày nay.

Có lẽ cũng vì luồng lôi điện đó mà bên trong Lôi Nham Cốc tràn đầy khí tức lôi điện. Trong sơn cốc Yêu thú vô số, chúng dường như chịu ảnh hưởng của vùng đất này mà biến dị, không chỉ đi lại như gió mà còn phun ra được lôi điện, so với Yêu thú ở bên ngoài khó đối phó vô cùng.

Diện tích bên trong Lôi Nham Cốc khá lớn, vì thế dù đột nhiên có lượng lớn người tràn vào cũng không ảnh hưởng gì lớn. Chỉ là sương khói đậm đặc bên trong này khiến tầm nhìn bị hạn chế rất nhiều.

Lôi Nham Cốc vốn rất yên tĩnh vì một đám khách không mời mà trở nên ồn ào. Bốn bề mơ hồ có tiếng gầm rú của Yêu thú. Ở đây vốn là địa bàn của chúng, những con người này đều là kẻ ngoại lai, mà với những kẻ ngoại lai chúng chưa từng nương tay. Hơn nữa trong Lôi Nham Cốc, ngay cả phần ngoại vi cũng mọc không ít loại linh dược, những người kẻ này một khi đã vào thì thấy gì là lấy cái đó. Hành động ấy không chọc giận dân bản địa mới là lạ.

Vì thế, đoàn người vào Lôi Nham Cốc không được bao lâu, xung quanh đã vang vọng tới những thanh âm xao động và hỗn loạn, chắc có người bị Yêu thú tấn công rồi. Nhất thời, đủ mọi thanh âm huyên náo và tiếng kêu thảm thiết vang lên, khiến ai cũng phiền muộn.

- Lâm Động huynh, bảo bối ở sâu trong Lôi Nham Cốc, nhưng dọc đường nhiều Yêu thú, khí độc khắp nơi, dù là cường giả Bán Bộ Niết Bàn cũng phải cẩn thận. Chúng ta coi như đã trên cùng một con thuyền, chúng ta cùng tiến lên, thế nào?

Liễu Nguyên nhìn vùng ngoại vi mù mịt sương khói, rồi cười hỏi ý kiến Lâm Động.

- Cũng được!

Lâm Động cũng không phản dối, Lôi Nham Cốc quả đúng là vô cùng nguy hiểm, nếu tạm thời liên thủ được cũng được an toàn hơn một chút. Hơn nữa lúc trước thấy Vương triều Huyền Băng và Đại Ô, chắc là đều đã đi vào rồi, nếu đi muộn thì có lẽ sẽ chẳng được cái gì.

- Đi nào, theo ta!

Lâm Động quay lại nói với bọn Mạc Lăng và Ma Thiết, giờ coi như Lâm Động là người dẫn đầu, hơn nữa theo hắn thấy, nếu có chuyện gì, có bọn họ cũng trợ lực được không ít.

Lâm Động và Lăng Chí, Liễu Nguyên sau khi đồng ý tạm thời hợp tác lập tức tăng tốc đi vào sâu trong Lôi Nham Cốc, những người Dương Thành khác, một số cũng nhanh trí đi theo.

Trong Lôi Nham Cốc, có rất nhiều con đường bằng đá giao cắt nhau như mê cung. Nhưng cũng may bọn Liễu Nguyên có được không ít tin tình báo về nơi này nên đi cũng không quá khó khăn. Lâm Động cũng nhàn nhã, thỉnh thoảng lại có Yêu thú xông ra nhưng chưa đến chỗ hắn thì đã bị đám người kia cùng ra tay đánh tan thành vụn.

Khi đoàn người Lâm Động tiến về phía trước, hắn cũng thấy trên đường có dấu chân và xác Yêu thú, có lẽ là do hai đại Vương triều kia để lại.

Cứ đi như thế khoảng mười mấy phút sau, con đường đá ngoằn ngoèo cuối cùng cũng xuất hiện những cảnh tượng khác đi. Đó là một tấm màn lôi điện đang bắn ra những tia điện sáng chói, khi chạm xuống đất phát ra những tiếng nổ lách tách.

Trong tấm màn đó, Lâm Động cảm nhận được một sức mạnh khá lớn. Lâm Động nheo mắt nhìn, tấm lưới điện đó dù là cường giả Bán Bộ Niết Bàn muốn xông qua cũng phải chịu khổ không ít.

- Lâm Động huynh, tấm màn này do lôi thạch hấp thụ lôi đình mà hình thành nên, uy lực vô cùng lớn, bình thường trên bầu trời Lôi Nham Cốc đều là mây tích điện, trong môi trường thời tiết như thế, uy lực của tấm màn lôi điện này lại càng tăng gấp mấy lần, ngay cường giả Niết Bàn Cảnh cũng khó lòng đi qua.

- Nhưng cũng may mỗi tháng đều có mấy ngày mây tan, muốn vào sâu trong Lôi Nham Cốc phải nắm được thời cơ, vì thế mà rất nhiều người đều tranh thủ lúc này…

Thấy Lâm Động chăm chăm nhìn tấm màn lôi điện kia, Liễu Nguyên mỉm cười giải thích.

- Ồ?

Lâm Động lúc này mới chợt hiểu, hắn đang phiền muộn tại sao hai đại Vương triều kia sớm không đến muộn không đến lại đến đúng vào lúc này. Thì ra là vì tấm màn lôi điện này!

- Lâm Động huynh, e là chỉ có cường giả Bán Bộ Niết Bàn mới đi qua được nó, những người khác đành ở lại bên ngoài.

Ma Thiết cũng nhìn Lâm Động rồi chuyển sang nhìn ba người Mạc Lăng, nói.

- Không sao!

Nghe thế Lâm Động lắc đầu cười, nói với ba người Mạc Lăng:

- Mọi người cứ đi theo sau ta là được!

Ba người Mạc Lăng vẫn luôn theo Lâm Động, cũng giúp được không ít, nay khó khăn lắm mới tìm thấy bảo tàng, đương nhiên Lâm Động cũng không muốn bỏ lại họ bên ngoài.

Khi nghe Lâm Động nói thế ba người Mạc Lăng cũng cảm động gật đầu.

- Đi thôi!

Lăng Chí, Liễu Nguyên cũng đã sắp xếp xong, họ đem theo hết cường giả Bán Bộ Niết Bàn, ôm quyền chào Lâm Động một cái rồi xông vào tấm màn lôi điện.

Xẹt xẹt!

Khi họ lao vào, tấm màn lập tức phát ra những tiếng nổ khiến người ta có cảm giác dựng tóc gáy.

- Đi thôi!

Lâm Động vẫy tay bước vào trong tấm màn rồi tâm thần khẽ động, một đạo lực thôn phệ dần lan tỏa bao trùm lấy ba người Mạc Lăng đang lo lắng thấp thỏm.

Dường như lực thôn phệ hình thành quanh họ một tấm màn chắn vô hình, những tia điện cuồng bạo kia khi tiếp xúc với tấm màn bảo hộ lập tức tan đi.

Những tia lôi điện trải qua sự thôn phệ và luyện hóa của lực thôn phệ, lượn quanh cơ thể Lâm Động rồi bị Lâm Động cưỡng chế hút vào thân thể.

Trước đây khi tu luyện Đại Nhật Lôi Thể, Lâm Động đã từng hấp thụ lôi đình, vì thế lần này cũng nhẹ nhàng chứ không có gì trở ngại.

Nhờ tác dụng đặc biệt của lực thôn phệ, tấm màn lôi điện có thể khiến cường giả Bán Bộ Niết Bàn phải chịu khổ kia đã không còn chút thách thức nào với Lâm Động. Vì thế hắn không khỏi bật cười khi thấy bọn Ma Thiết cách đó không xa đang toàn thân run rẩy.

Đi qua tấm màn lôi điện không mất quá nhiều thời gian, chỉ mấy phút Lâm Động đã đưa ba người Mạc Lăng và Tiểu Viêm an toàn đi qua, rồi quay lại nhìn đám người Ma Thiết bị lôi điện làm cho tóc tai dựng đứng lên mà không khỏi buồn cười.

- Cuối cùng cũng vào rồi!

Đám người Mạc Lăng khi vượt qua được tấm màn lôi điện thì thở phào nhẹ nhõm, rồi ánh mắt đầy mong đợi nhìn về phía trước.

Xuất hiện trước mặt đám Lâm Động là một sơn cốc khổng lồ, ở chính trung tâm là một tòa Thạch điện to lớn đứng sừng sững.

Tòa Thạch điện này mang đầy dấu vết thời gian, đã có phần bị hủy hoại, chắc tồn tại đã lâu rồi. Hiển nhiên đây chính là mục tiêu cần đến của bọn Lâm Động. Cái gọi là Viễn Cổ Bí Thược có lẽ ở trong tòa Thạch điện khổng lồ này.

- Ha ha, cuối cùng cũng đến nơi rồi! Các vị, tiếp theo có thu hoạch gì thì phải xem cơ duyên mỗi người rồi!

Nhìn tòa Thạch điện, Liễu Nguyên không kìm được mà cười lớn, rồi dẫn người vào trong.

Cửa lớn của Thạch điện đã bị mở, có lẽ là do hai đại Vương triều kia làm, xung quanh cũng có nhiều dấu chân.

Bên trong Thạch điện rất rộng, vô số hành lang đan nhau kéo dài đến tận sâu vào bên trong. Bọn Lăng Chí vừa vào trong là tách ra tìm các loại bảo bối, nhất thời bận rộn nhưng rất hưng phấn.

- Chúng ta đi bên này!

Lâm Động không dừng lại ở đây, mắt hắn nhìn về phía một dãy hành lang, mắt lóe sáng rồi vẫy tay đi trước dẫn đường. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Ba người bọn Mạc Lăng đương nhiên không chút do dự mà theo hắn. Còn Ma Thiết, Đường Tuyên và Lưu Huyền thì hơi do dự nhưng rồi cũng đi theo, bọn họ nghĩ theo bên cạnh Lâm Động chắc sẽ an toàn hơn.

Bọn Lâm Động đi qua hành lang, mắt Lâm Động càng sáng hơn, thậm chí còn ánh lên sự kích động. Lúc nãy khi mới vào Thạch điện hắn đã cảm nhận được tinh thần lực của mình có dấu hiệu sôi sục.

Tình hình đó Lâm Động rất hiếm khi gặp, nhưng hắn biết chỉ khi tinh thần lực cảm ứng được linh vật thiên địa có liên quan mật thiết với nó thì mới có động tĩnh như vậy. Điều này hiển nhiên cho thấy, trong Lôi Nham Cốc, thứ hấp dẫn tinh thần lực của Lâm Động, chỉ có một thứ, đó chính là Thiên Phù Linh Thụ mà hắn nằm mơ cũng muốn có!

Sau mấy phút cuối cùng thân ảnh cũng dừng lại, trước mặt bọn Lâm Động xuất hiện một gian thạch thất rộng lớn. Gian thạch thất này có một luồng năng lượng kinh người, mùi dược hương nồng nặc không ngừng lan tỏa, rõ ràng đây là một gian phòng dùng để cất giữ linh dược.

Lâm Động nhìn lướt căn phòng rộng lớn, cuối cùng dừng lại ở vị trí trung tâm. Ở đó là một cái cây đã khô vàng, nhìn từ xa, các cành nhánh trên cây tựa như những phù văn thần bí do thiên nhiên tạo nên, cơ hồ có cả sức mạnh thần kỳ có thể nối liền trời đất.

- Thiên Phù Linh Thụ!

Nhìn cái cây đại thụ này, hai mắt Lâm Động bỗng chốc lóe sáng đến cực hạn.