Vũ Động Càn Khôn

Chương 456: Hiện thân




Quảng trường huyên náo phảng phất như trong khoảnh khắc chợt trở nên yên tĩnh, ánh mắt của mọi người đều dừng lại trên thân ảnh lăng không xuất hiện. Mà những người quen thuộc với đạo thân ảnh này, ví dụ như đám Liễu Nguyên, đám người trong lồng thì liền trợn trừng mắt, hiển nhiên không ngờ Lâm Động lại thực sự xuất hiện.

- Lâm, Lâm Động!

Trong lồng sắt, con mắt của đám người Ma Thiết cũng trừng lớn, chợt thân hình có chút run rẩy nhìn chằm chằm đạo thân ảnh kia, ánh mắt cực kỳ phức tạp. Mặc dù kết cục của bọn hắn cũng là từ Lâm Động mà ra, nhưng cũng không thể đem hận ý này đổ lên người hắn được. Bởi vì từ lúc bắt đầu thì bọn hắn đã có ý mượn lực lượng của Lâm Động để tiến vào Lôi Nham Cốc, mà Lâm Động cũng đưa bọn hắn đến Lôi Nham Cốc theo như mong muốn, khiến bọn hắn ở trong Lôi Nham Cốc thu hoạch không ít.

Đây là hợp tác có qua có lại, bọn hắn hưởng chỗ tốt thì chắc chắn cũng sẽ phải trả giá gì đó. Cho nên, đối với cái giá này, việc Lâm Động mất tích hơn một tháng qua, tuy rằng sâu trong lòng bọn hắn có chút thất vọng, nhưng cũng không có oán hận gì. Bọn hắn đều hiểu rõ, nếu như đặt bản thân mình ở vị trí của Lâm Động, có lẽ bọn hắn chắc chắn cũng không dám lộ diện, dù sao thì Vương triều Ma Nham này cũng không phải là loại lương thiện gì, với thủ đoạn của bọn chúng, Lâm Động vừa lộ diện thì chắc chắn sẽ rơi vào sát cục.

Đây là cục diện vừa hiện thân thì chắc chắn sẽ chết, có lẽ chỉ cần không phải là đồ ngốc thì cũng không có ai thật sự vì những kẻ quen biết hời hợt như bọn hắn mà hiện thân.

Thế nhưng khiến trong lòng Ma Thiết chấn động đó chính là Lâm Động cuối cùng lại xuất hiện.

Khó có thể tưởng tượng lúc đạo thân ảnh không hề cường tráng này xuất hiện thì trong lòng đám người Ma Thiết đã bị chấn động như thế nào. Ngay cả thiết hán tử như hắn thì trong mắt lúc này cũng có chút đỏ hồng, có thể nhìn thấy tâm tình của hắn kích động như thế nào.

Ầm ầm!

Lúc đạo thân ảnh này đột nhiên xuất hiện, cũng vào khoảnh khắc đó hấp dẫn sự chú ý của đám người Vương triều Ma Nham, nguyên lực hùng hậu lập tức bạo phát ra. Từng đạo ánh mắt cảnh giác mà âm lãnh nhìn chằm chằm kẻ xâm nhập. Nguồn truyện: Truyện FULL

Thế nhưng, đối với trận hình mà những cường giả Vương triều Ma Nham này bày ra, Lâm Động lại không có chút động dung. Ánh mắt của hắn nhìn chiếc lồng sắt trước mặt, sau đó chậm rãi xòe bàn tay ra, cách không siết chặt.

Keng két!

Theo bàn tay lăng không bóp chặt của Lâm Động, chiếc lồng sắt màu đen chậm rãi vặn vẹo. Chiếc lồng sắt này hiển nhiên là từ chất liệu đặc thù tạo thành, trong mơ hồ lóe lên hào quang, muốn chống đỡ lực lượng khổng lồ này. Chỉ có điều cuối cùng lại không chịu nổi mà phát ra tiếng răng rắc, cuối cùng hoàn toàn vỡ tan.

Tiện tay phá hủy lồng sắt, ánh mắt Lâm Động lúc này mới mang theo vẻ lạnh lùng nhìn về phía Lý Bàn tại trung ương quảng trường, sau đó bình thản nói:

- Gọi Trần Mộ lăn ra đây!

Từ đầu đến cuối hắn không thèm nhìn Lý Bàn lấy một cái, hành vi giống như lờ đi này khiến khuôn mặt vốn có chút kinh ngạc của Lý Bàn dần trở nên vặn vẹo.

- Ha ha, vì bằng hữu mà thân rơi vào nguy hiểm, ngay cả ta cũng nhịn không được mà cảm động vì đại nghĩa của ngươi lần này!

Khuôn mặt trở nên vặn vẹo, ánh mắt Lý Bàn lóe lên nhìn chằm chằm Lâm Động, sau đó cười quái dị nói.

- Chỉ có điều, xuất ra đại nghĩa thì cũng phải trả giá rất lớn, nếu như đã vậy thì cứ lưu lại đi, ta sẽ chuẩn bị cho ngươi một cái lồng sắt đặc biệt.

Lâm Động liếc mắt nhìn hắn, sau đó hướng về phía đám người Ma Thiết đang đứng dậy hỏi:

- Không việc gì chứ?

- Lâm Động huynh, đa tạ!

Ma Thiết hướng về phía Lâm Động ôm chặt quyền, trong mắt đầy vẻ cảm kích, Đường Tuyên và Lưu Huyền ở một bên cũng có chút phức tạp hướng về phía Lâm Động ôm quyền. Lâm Động hiện thân cứu bọn họ đã nằm ngoài dự kiến của bọn họ, bọn họ rõ ràng biết Lâm Động sẽ gặp phải nguy hiểm trí mạng như thế nào.

- Ba người Mạc Lăng sau khi mất tích cũng không trở về Dương Thành, có lẽ là do cảm nhận được địch ý của Vương triều Ma Nham cho nên mới âm thầm rời đi.

Nghe thấy lời của Ma Thiết, trong lòng Lâm Động trái lại thầm thở phào một hơi. Chỉ cần Vương triều Ma Nham không ra tay, với thực lực của bọn hắn bây giờ vẫn có thể tự bảo vệ mình trong Chiến trường Viễn Cổ. Lần này rời đi, đối với bọn hắn mà nói cũng không hẳn là chuyện xấu.

- Lâm Động huynh, ngươi có thể hiện thân, chúng ta vô cùng cảm kích, chỉ có điều thế lực của Vương triều Ma Nham không phải bình thường, đợi lát nữa nảy sinh xung đột, chúng ta sẽ cùng bọn chúng liều mạng, ngươi hãy một mình rời đi. Sau này có thực lực lại đến đòi nợ cũng không muộn.

Ma Thiết trầm giọng nói.

Nghe vậy, Lâm Động cười cười, vỗ vai Ma Thiết nói:

- Nếu như đã lộ diện thì tất nhiên sẽ bình yên rời đi, những chuyện khác cứ giao cho ta!

Nói xong, Lâm Động cũng chậm rãi bước ra, ánh mắt của hắn lướt nhìn xung quanh, thế nhưng không thấy thân của Trần Mộ vì vậy khẽ nhíu mày.

- Không cần nhìn nữa, Trần Mộ sư huynh cũng không có tại Dương Thành, nơi này ta là chúa tể!

Dường như biết Lâm Động đang tìm cái gì, Lý Bàn cười nhạt một tiếng nói:

- Ngươi phải cảm thấy may mắn vì Trần Mộ sư huynh không ở đây, nếu không thì ngươi cho dù có can đảm hơn cũng không có dũng khí mà đứng ở đây.

- Ta biết rõ ngươi chỉ có thể ỷ vào một đầu Linh khôi, không sao, hôm nay ta cùng Linh khôi của ngươi chơi đùa một chút. Về phần ngươi, ta nghĩ bốn vị cường giả Bán Bộ Niết Bàn có lẽ đã đủ xem trọng ngươi rồi?

Lý Bàn hướng về phía Lâm Động cười cười, ở sau lưng hắn chậm rãi xuất hiện bốn đạo thân ảnh, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống Lâm Động, từ khí tức mà đoán hiển nhiên đã đạt đến Bán Bộ Niết Bàn. Hơn nữa khí tức của bọn chúng so với đám người Ma Thiết còn mạnh hơn không ít, hiển nhiên nội tình không yếu.

- Hắn giao cho các ngươi!

Lý Bàn quay người trở lại ghế đá, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm Lâm Động, bộ dạng giống như mèo vờn chuột vậy, hắn nhất định phải xem xem hôm nay Lâm Động còn có thể giở ra thủ đoạn gì.

Rắc rắc!

Bốn vị cường giả Bán Bộ Niết Bàn nghe vậy cũng cười một tiếng quái dị, nắm đấm chậm rãi siết chặt vang lên tiếng răng rắc, sau đó cũng không chần chừ nữa, bàn chân đạp mạnh lên mặt đất, lực lượng tuôn tràn ra. Bốn đạo thân ảnh giống như mũi tên, cứ như vậy phóng về phía Lâm Động.

Cường giả Niết Bàn Cảnh xông đến, trong mắt đám người Ma Thiết cũng lóe lên vẻ tàn nhẫn. Sau đó ngay lúc bọn hắn chuẩn bị ra tay thì Lâm Động ở trước mặt lại bình thản xòe bàn tay ra, sau đó vung lên.

Ba ba ba ba!

Bốn tiếng vang thanh thúy đột nhiên vang lên giữa không trung, sau đó, mọi người đều trợn mắt há hốc mồm nhìn bốn vị cường giả Bán Bộ Niết Bàn hùng hổ xông đến giống như gặp phải một cỗ lực lượng khổng lồ, không thể nào chống đỡ, lập tức bắn ra, trên khuôn mặt mỗi người đều có một dấu bàn tay đỏ hồng.

Bịch bịch!

Bốn đạo thân ảnh dưới ánh mắt yên tĩnh theo dõi của vô số người chật vật rơi xuống đất, lúc rơi xuống còn phun ra một ngụm máu tươi. Khí tức trong chốc lát trở nên uể oải vô cùng, hiển nhiên là bị thương rất nặng.

Bầu không khí phảng phất như ngưng đọng lại, bất luận là đám người Ma Thiết hay đám người Liễu Nguyên ở bên ngoài, vẻ mặt như cứng đờ lại, một lúc sau mới vang lên âm thanh hít từng ngụm lãnh khí.

Không ai ngờ rằng bốn cường giả Bán Bộ Niết Bàn ra tay lại bị Lâm Động cách không tát bay toàn bộ. Hơn nữa càng khiến cho bắn cảm thấy kinh hãi là Lâm Động không hề có dấu hiệu thúc giục nguyên lực.

Một màn này cực kỳ quỷ dị!

- Tinh thần lực?

Lý Bàn vừa mới ngồi xuống ghế đá chuẩn bị xem trò hay, vẻ mặt vốn âm trầm lúc này cũng dần trở nên ngưng trọng. Hắn nhìn chằm chằm Lâm Động, thốt ra từng chữ.

Người khác có lẽ không phát hiện ra, nhưng hắn thì vẫn có thể cảm ứng được. Lúc trước một chưởng của Lâm Động vung lên, một đạo tinh thần lực cường đại khiến người khác hít thở không thông cũng từ trong cơ thể Lâm Động tuôn tràn ra.

Loại tinh thần lực ba động này đã vượt xa Linh Phù Sư!

- Ngươi tiến vào Thiên Phù sư rồi sao?

Âm thanh của Lý Bàn chợt trở nên nặng nề, sắc mặt của hắn cực kỳ âm trầm nhìn Lâm Động, chậm rãi nói.

Lúc này hắn mới hoàn toàn hiểu rõ tại sao Lâm Động lại dám hiện thân, bởi vì Lâm Động tuyệt đối nắm chắc, Thiên Phù sư có thể sánh ngang với cường giả Niết Bàn Cảnh!

Trong lòng Lý Bàn vốn muốn đùa giỡn, nhưng sắc mặt lúc này cũng dần trở nên trầm xuống, cục diện này dường như đã nằm ngoài khống chế của hắn…

- Thiên Phù sư?

Âm thanh của Lý Bàn cũng không hề che dấu, tất cả mọi người đều nghe những lời đó, lúc này, đồng tử của tất cả đều đột nhiên co rút lại.

Người ở đây đều hiểu rằng cấp bậc này đại biểu cho cái gì. Điều này có nghĩa là là Lâm Động đã có tiền vốn và tư cách đối kháng với cường giả Niết Bàn Cảnh chân chính.

Từ một góc độ nào đó mà nói thì hắn cũng xem như là cường giả Niết Bàn Cảnh.

Vừa nghĩ đến đây, đám người Ma Thiết cùng với đám người Liễu Nguyên ở bên ngoài đều cảm thấy đầu óc thoáng có chút mê muội. Ngắn ngủi chỉ trong một tháng không gặp mà thực lực của Lâm Động đã xuất hiện biến hóa nghiêng trời lệch đất rồi.

Nhìn thân ảnh không tính là cường tráng, trong lòng tất cả mọi người đều có chút kính ý, đây là một loại tôn trọng đối với lực lượng!

Bất tri bất giác, gã thanh niên vốn là cường giả Tạo Hóa Cảnh đại thành tại Dương Thành không ngờ đã lặng lẽ vượt ta tất cả bọn họ.

Trong Chiến trường Viễn Cổ, hắn nhất định sẽ không tầm thường!