Dưới những ánh mắt nhìn chăm chú bên trong đại điện, nắm đấm của Tiểu Viêm trực tiếp va chạm với sự oanh kích mạnh mẽ bạo liệt mà tới của Thạch Hiên.
- Kẻ này muốn tự tìm đến cái chết!
Trong khoảnh khắc va chạm với nhau, một số người không nhịn được cười lạnh lùng. Thực lực của Thạch Hiên cho dù ở nơi như thế này vẫn rất mạnh, hắn chính là cường giả Nhất Nguyên Niết Bàn chân chính, so với cái kẻ từng thất bại vượt qua Niết Bàn Kiếp kia không biết mạnh hơn bao nhiêu lần. Một quyền này áp tới, những cường giả Niết Bàn Đan bình thường khó tránh khỏi trọng thương.
Phanh!
Thế nhưng trong lúc những tiếng cười lạnh lùng vẫn chưa chấm dứt, một âm thanh trầm thấp mà uy áp kinh người cũng đột nhiên vang lên từ chỗ giao thủ ban nãy. Ngay sau đó, một cỗ kình phong bạo liệt khiến người khác phải biến sắc trong nháy mắt cuốn mạnh ra.
Răng rắc, răng rắc!
Phía dưới chân hai người, nền đá đại điện vốn vô cùng cứng chắc đã bị chấn văng tung tóe khắp nơi, tạo ra một khe nứt lớn bằng cánh tay. Sau đó, tất cả mọi người đều há hốc kinh ngạc nhìn thấy, vốn là một Thạch Hiên khí thế hùng hồn, lại đột nhiên bị hất ngược trở ra một cách thảm hại. Bàn chân trên mặt đất lùi lại mười mấy bước, mỗi lần bàn chân chạm xuống, đều lưu lại trên mặt đất một vết hằn sâu hoắm.
- Làm sao có thể?
Một màn này rõ ràng đã khiến cho sắc mặt của gần như tất cả những người đang có mặt trong đại điện đột nhiên biến sắc. Một thoáng sau, tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía đất bụi mù mịt đang bao phủ, chỉ nhìn thấy đạo thân ảnh tráng kiện như thiết tháp kia vẫn nguyên vẹn không hề suy chuyển đứng phía trước Lâm Động. Sự đụng độ cường liệt ban nãy, cơ hồ không hề khiến cho gã phải lùi về sau một bước nào!
Đại điện vốn ồn ào huyên náo, lúc này đột nhiên trở nên yên tĩnh, từng đạo ánh mắt pha lẫn chút khiếp sợ nhìn Tiểu Viêm đứng trước người Lâm Động.
Dùng quyền đẩy lui một cường giả Nhất Nguyên Niết Bàn, kẻ này không lẽ là cường giả đã vượt qua hai lần Niết Bàn Kiếp sao?
Phía bên đại điện, đồng tử nam tử thân để trần cùng nữ tử vận tử hắc y lúc này cũng như co rút lại, sự châm chọc trong ánh mắt đã không còn nữa, sau đó ngưng trọng nhìn về phía Tiểu Viêm. Lúc này, bọn hắn mới phát hiện những cỗ ba động tán phát ra từ cơ thể kẻ này. Thậm chí ngay cả bọn hắn cũng đều cảm nhận thấy phảng phất mùi vị của sự nguy hiểm.
- Tiểu tử này tìm được ở đâu một trợ thủ đạt đến năng lực như thế này?
Hai người liếc mắt nhìn nhau, lúc này mới dần dần tiêu tán đi sự khinh thường trong lòng. Xem ra Lâm Động dám xuất hiện ở chỗ này, cũng phải có chút thực lực nhất định.
Ở giữa hai người, Thạch Khôn vận hắc y, thiết cầu đang chuyển động trong tay cũng dần dần ngừng lại… Gã ngẩng đầu lên, ánh mắt nheo lại nhìn lên người Tiểu Viêm, trong ánh mắt tràn đầy những tia hàn mang sắc bén như đao phong. Bạn đang đọc truyện tại - https://thegioitruyen.com
- Không thể nào!
Lúc này Thạch Hiên cuối cùng cũng trụ vững được thân mình một cách chật vật, khuôn mặt hắn lúc này nhìn qua cực kỳ khó coi. Hắn thét lên một tiếng, ánh mắt căm hận nhìn về Tiểu Viêm, nguyên lực ba động cuồng bạo đột ngột cuốn mạnh ra. Hiện tại hắn tuyệt đối không thể chấp nhận, bản thân mình ngay cả một kẻ vô danh tiểu tốt không rõ đến từ đâu mà đánh cũng không lại!
- Cái thứ ngu xuẩn từ đâu tới đây, cũng dám nhúng tay vào việc của Vương triều Ma Nham ta?
Sắc mặt Thạch Hiên u ám đến đáng sợ, một bước bước ra, ánh kim quang sáng chói từ trong cơ thể bạo phát ra, hiển nhiên là đã đem Niết Bàn Kim Thân thôi động đến cực hạn. Sau đó lòng bàn tay lại lật lại, nguyên lực hùng hậu ngưng tụ thành hình như thiểm điện, sau đó hóa thành một toàn sơn nhạc nguyên lực.
- Ma Ấn Trấn Sơn Quyền!
Bị yếu thế ở lần trước, lần này, Thạch Hiên không dám có chút nào chậm trễ, vừa ra tay đã sử dụng sát chiêu. Sơn nhạc nguyên lực khổng lồ ngưng tụ thành hình, hung hăng oanh kích thẳng về phía Tiểu Viêm.
Nhưng mà, đối mặt với công kích cuồng bạo đến bậc này, bàn tay Tiểu Viêm từ từ cuộn lại thành quyền. Trên cánh tay nổi lên gân xanh, giống như là Cầu Long, trong lúc mơ hồ có một cỗ lực lượng cực kỳ đáng sợ tuôn trào ra. Một quyền hướng lên trên, cường hoành xuất ra.
Ầm!
Một âm thanh lớn lại vang lên, Ma Ấn Trấn Sơn Quyền từng khiến cho Lâm Động đau đầu ứng phó, vậy mà lúc này đây trực tiếp bị Tiểu Viêm dùng một quyền đánh tan.
- Phụt!
Sơn nhạc nguyên lực nổ tung, cùng với tâm thần Thạch Hiên tương liên, bèn lập tức thổ ra một ngụm máu tươi. Trong ánh mắt tràn đầy sự khiếp sợ cùng với không thể tin nổi, hắn dù cho nói thế nào cũng không thể tưởng tượng nổi, vì sao lực lượng của Tiểu Viêm lại đáng sợ đến mức như thế này?
Nhìn vô số quang điểm nguyên lực bạo tán ra trong không trung, một số người trong đại điện cũng hít vào một hơi hàn khí. Nếu như nói lần trước có lẽ là Thạch Hiên trở tay không kịp, vậy thì đến lần này, không còn ai dám coi đây là cái cớ nữa!
- Cái tên này từ lúc nào bên mình lại có được trợ thủ mạnh như vậy? Cũng không biết hắn là cường giả đến từ nơi nào, xem ra trình độ e rằng so với Thạch Khôn cũng không hề thua kém!
Một số người xì xào bàn tán, ánh mắt lại một lần nữa nhìn về phía Lâm Động. Sự tham lam không ngờ đã gần như biến mất hết, bọn họ định sẽ chú ý đánh Lâm Động, đơn giản không ngoài lý do bởi hắn là đến từ Vương triều Hạ cấp. Nhưng mà một màn trước mắt đã khiến cho bọn họ hiểu rõ rằng, Lâm Động mặc dù là đến từ Vương triều Hạ cấp, nhưng thực lực của bản thân cùng với trợ thủ ở bên cạnh lại không hề thấp chút nào.
- Khốn kiếp!
Thạch Hiên quệt đi vết máu ở miệng, khuôn mặt dữ tợn có chút méo mó. Nhưng mà đúng lúc hắn không thể nhịn được muốn bạo tiến lên, Thạch Khôn cuối cùng bắt đầu chậm rãi ra mặt:
- Thạch Hiên, dừng tay! Đệ không phải là đối thủ của hắn!
Khi nghe thấy lời nói của Thạch Khôn, hai hàm răng Thạch Hiên đột nhiên nghiến mạnh vào nhau, ánh mắt đầy vẻ căm phẫn nhìn về phía Lâm Động và Tiểu Viêm, nhưng cuối cùng, vẫn đành chậm rãi lùi trở lại.
Nhìn Thạch Hiên thoái lui, mọi ánh mắt trong đại điện đều chuyển nhìn về phía Thạch Khôn. Từ trên thân thể của người này, bọn họ cảm nhận được một luồng sát ý mơ hồ như ẩn như hiện.
- Vị bằng hữu kia, Vương triều Ma Nham ta cùng với Lâm Động có đại thù, vốn ta không biết hắn trả cho ngươi bao nhiêu thù lao, chỉ có điều, nếu như ngươi có thể không nhúng tay vào việc này, ta sẽ trả ngươi gấp đôi số thù lao đó, hơn nữa ngày sau chỉ cần ngươi có yêu cầu, nằm trong khả năng, Vương triều Ma Nham ta nhất định sẽ toàn lực tương trợ, ngươi thấy sao?
Thạch Khôn ngẩng đầu, nhìn về phía Tiểu Viêm, âm thanh trầm thấp nói.
Hết thảy mọi người đang yên tĩnh trong đại điện nghe thấy thế, trong lòng đều cảm thấy chấn động. Gã nam tử trông như thiết tháp kia xem ra thực sự không phải kẻ đơn giản, ngay cả một nhân vật như Thạch Khôn, cũng không dám khinh xuất động thủ cùng hắn.
Trong lúc tất cả mọi người vẫn cảm thấy rung động, Tiểu Viêm đứng phía trước Lâm Động cuối cùng cũng ngẩng đầu lên. Hai con mắt vốn hồn hậu, lúc này lại lóe lên một tia huyết ti khiến cho người khác cảm thấy khiếp sợ nhìn tất cả mọi người. Dưới ánh mắt này, cho dù đến nhân vật như Thạch Khôn bất giác trong lòng cũng thấy lành lạnh. Ánh mắt này giống như một đầu hung thú vô cùng hoang dại.
Trong sự chăm chú của tất cả mọi ánh mắt, Tiểu Viêm cuối cùng cũng mở miệng, thanh âm của hắn dù vẫn có chút không lưu loát, nhưng vẫn có một khí thế hung bạo khiến cho bất kỳ ai cũng không dám khinh thường.
- Bất kỳ kẻ nào muốn động đến Đại ca ta, đều phải bước qua thân thể Lâm Viêm ta trước đã!
Những thanh âm không lưu loát, ẩn chứa sát khí cùng hung khí như của loài dã thú hoang dã, vang lên bên trong đại điện rộng lớn, đồng tử của tất thảy mọi người lúc này cũng đều trở nên co rút lại.
- Đại ca của hắn… chính là tên Lâm Động kia?
Trong ánh mắt cường giả của một vài Vương triều lộ rõ sự kinh ngạc khó tin. Bọn họ những tưởng kẻ thực lực hung hãn này là trợ thủ mà không biết Lâm Động đã dùng bao nhiêu tiền của để mời đến, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ đến Lâm Động lại chính là Đại ca của nam tử thiết tháp này.
Hơn nữa, bọn họ đều đã nghe thấy rõ ràng, đối với Lâm Động thực lực chưa đạt đến Bán Bộ Niết Bàn kia, cái kẻ cường hãn chỉ một quyền đánh bay Thạch Hiên, ngay đến Thạch Khôn cũng phải kiêng nể này, theo thái độ trong giọng nói không hề có chút đùa giỡn, hết thảy đều là những lời nói thực từ trong lòng.
Thạch Không rõ ràng là bị câu trả lời của Tiểu Viêm làm cho ngỡ ngàng một lúc, chợt bên trong ánh mắt của hắn ánh lên một sự dữ tợn lạnh lùng, sát khí đang hiện dần lên trên mặt.
- Nếu đã như vậy, ngươi hãy cùng hắn đi chết đi!
Trong chớp mắt tiếng nói vừa vang lên, sát khí cuồng bạo dâng trào, đột nhiên từ bên trong thân thể Thạch Khôn bạo phát mà ra. Thân hình hắn khẽ động, liền như quỷ ảnh xuất hiện trong khoảng không trước mắt Tiểu Viêm. Nguyên lực ba động từ trong cơ thể bạo phát ra kia, rõ là so với Thạch Hiên mạnh hơn rất nhiều.
- Kim Ma Trảm!
Sát khí sắc bén bao quanh thân mình. Bàn tay Thạch Khôn nắm lại, một đạo kim quang cuồng bạo ngưng tụ, sau đó trực tiếp hóa thành một đạo đao mang kim sắc vô cùng hung hãn, mang theo thế đáng sợ như dời non lấp bể, nhanh như thiểm điện nộ trảm xuống Tiểu điêu.
Ầm!
Đao mang vẫn chưa chạm xuống đất, bên trong đại điện đã bị xé toang ra tạo thành vết nứt dài đến mười trượng.
Thạch Khôn này vừa ra tay, đã hiển lộ thực lực cường hãn khủng bố mà Thạch Hiên khó có thể sánh bằng. Trình độ đến mức này đã là rất gần với cường giả vượt qua hai lần Niết Bàn Kiếp!
Tiểu Viêm ngẩng đầu, bên trong hai mắt vụt lên sắc đỏ thẫm. Hắn không hề có ý định thoái lui về sau, bàn tay cong lại thành trảo, cự côn đen kịt như hắc thiết đã xuất hiện trong tay, thân côn chấn động, vung mạnh mà ra!
Oành oành!
Côn phong vũ động, không khí bị chấn động mạnh đến như nổ tung. Bên trong côn phong phảng phất là thanh âm của tiếng hổ gầm chấn nhiếp lòng người truyền ra.
Keng!
Đao mang côn ảnh như thiểm điện xẹt qua, một thoáng sau, trong ánh mắt kinh hãi của đông đảo mọi người có mặt, hung hãn va chạm vào nhau. Trong khoảnh khắc, kình phong như gió bão ở bên trong đại điện cuồng bạo tàn sát xuất khai!