Vũ Động Càn Khôn

Chương 505: Liễu Bạch




Một trận chiến vốn dĩ phải vô cùng quyết liệt đã nhẹ nhàng được Lâm Động hóa giải. Đám người nam tử thanh y kia không phải loại ngu xuẩn, Lâm Động hiện nay danh tiếng ngày một vang xa, mà thực lực cũng tăng nhanh như thế. Ngay cả Thạch Khôn, một cường giả Nhị Nguyên Niết Bàn cũng bại trong tay hắn, điều này cho thấy điều gì, bọn nam tử thanh y hiểu rõ ràng nhất.

Tại nơi này, thực lực rốt cuộc vẫn là thứ khiến người ta kính sợ nhất!

Tần Sâm đã phải chịu thua thiệt, cũng không nói gì, quay trở lại Vương triều của mình. Sắc mặt hắn có phần tối tăm, có điều ánh mắt âm u của hắn không nhìn Lâm Động mà là nhìn ba người bọn nam tử thanh y kia. Thiết nghĩ hắn cũng đã hiểu tại sao vừa rồi ba kẻ này lại biến thành câm nín hết cả. Thì ra là để hắn làm vật thí nghiệm thử thực lực của Lâm Động.

Giờ đã biết thực lực rồi, nhưng thể diện của hắn đã mất đi không ít.

Đối diện với ánh mắt đó của Tần Sâm, ba kẻ kia cũng có phần không tự nhiên, chỉ cười khan, nhưng bọn chúng cũng biết lần này đã đắc tội với Tần Sâm rồi. Tuy bọn chúng không sợ nhưng ít đi một đồng bọn cũng chẳng phải chuyện gì vui vẻ.

Ba người bọn Mạc Lăng ở phía dưới cũng sững sờ đứng nhìn cảnh tượng đó. Nhìn bộ dáng đó dường như bốn Đại Vương triều đều không có hành động gì nữa. Lẽ nào chuyện đến đây là hết?

Ba người quay mặt nhìn nhau, đều thấy trong mắt đối phương là sự chấn động không gì che giấu nổi. Bọn họ biết rằng, nếu tin này mà truyền đến Vương triều Đại Viêm thì không biết sẽ gây nên sự chấn động đáng sợ đến mức nào. Vương triều Đại Viêm cũng tham gia không ít lần Bách Triều Đại Chiến, nhưng chưa có một vị tiền bối nào đạt được mức này ở trong Chiến trường Viễn Cổ.

Nghĩ đến đây, ba người bọn họ đều có cảm giác phức tạp. Nhớ ban đầu khi tất cả bọn họ đến Chiến trường Viễn Cổ này, thực lực đều tương đương nhau. Nhưng chỉ trong nửa năm ngắn ngủi mà Lâm Động đã bỏ lại bọn họ tít phía sau, điều này quả thực khiến bọn họ cảm thấy xấu hổ.

Trên không trung, Lâm Động tóm lấy ba tấm ấn phù, mắt hắn vẫn nhìn về phía đỉnh núi kia. Mấy đạo thân ảnh ở đó đều khiến ánh mắt hắn có phần nặng nề. Có lẽ những người này mới có thể coi là bá chủ của địa vực Tây Bắc này. Chẳng trách lần trước gặp Mục Hồng Lăng, cô ta tỏ ra khá coi thường Vương triều Ma Nham. Thì ra đằng sau còn có bối cảnh như vậy.

- Ha ha, Lâm Động tiểu đệ, thật là bất ngờ! Không ngờ chỉ không lâu mà ngươi đã đạt đến trình độ này rồi.

Khi ánh mắt Lâm Động đang ba động bởi những người trên đỉnh núi thì tiếng cười của Mục Hồng Lăng vang lên, rồi cùng những thân ảnh kia xuất hiện phía trước Lâm Động cách đó không xa.

Mục Hồng Lăng vẫn mặc bộ váy đỏ rực như lửa chói mắt người nhìn. Gương mặt xinh đẹp khiến không ít người sững sờ trước vẻ đẹp ấy.

Còn những Vương triều và cường giả có mạng lưới tình báo khá rộng, khi nhìn thấy những người đứng bên cạnh Mục Hồng Lăng thì sắc mặt hiện lên vẻ đầy kinh ngạc.

Bốn kẻ Tần Sâm ở cách đó không xa, cũng khựng lại khi nam tử bạch y này xuất hiện. Rồi ánh mắt bọn chúng đều hiện lên sự sợ hãi, không hẹn mà cùng lùi lại, hiển nhiên bọn chúng không ngờ lại gây động khiến những người này đến đây.

Mà khi những kẻ này xuất hiện thì bọn chúng sẽ không tư cách tham gia nữa, vẫn nên ngoan ngoãn lui ra một bên là sáng suốt.

Hành động rất nhỏ của bọn Tần Sâm cũng không thể thoát khỏi sự nhạy bén của Lâm Động. Hắn nhíu mày, xem ra những kẻ này không tầm thường. Chỉ là không biết rốt cuộc là thần thánh phương nào mà khiến bốn Đại Vương triều cũng phải sợ như vậy?

Lâm Động suy nghĩ, mắt quan sát Mục Hồng Lăng rồi chuyển sang bên cạnh cô ta. Ở đó là một nam tử bạch y đang mỉm cười nhìn hắn. Người này dáng vẻ tuấn dật, khí độ bất phàm, hơn nữa lại không hề có sự kiêu ngạo của những Vương triều Cao cấp, vẻ mặt ôn hòa khiến người ta rất dễ có thiện cảm.

Nhưng Lâm Động quan tâm không phải những điều đó, mà là mơ hồ hắn cảm thấy một cảm giác vô cùng nguy hiểm, cảm giác này mạnh hơn khi đối diện với Thạch Khôn tạo ra rất nhiều.

Rõ ràng đám người này tuyệt đối không phải loại dễ đối phó!

Khi Lâm Động quan sát thì bạch y nam tử cũng quan sát hắn, một lát sau ánh mắt hai bên chạm nhau, bạch y nam tử cười nói:

- Lâm Động, ngưỡng mộ đại danh đã lâu!

Lâm Động cũng không biết kẻ lai lịch có vẻ bất phàm kia rốt cuộc có địch ý với mình hay không, hắn cũng cung tay, không nhiệt tình, cũng chẳng lạnh nhạt.

Mấy người đứng sau bạch y nam tử nhìn cảnh đó, khóe miệng khẽ động nhưng cũng không nói gì. Nếu lúc này là lúc trước khi bọn họ biết tin Thạch Khôn bại trong tay Lâm Động thì có lẽ sẽ ăn nói lớn tiếng, nhưng lúc này lại khác. Xem ra chuyện này cũng có chút chấn động đến những nhân vật như bọn họ.

- Lâm Động tiểu đệ, lần trước đệ thô bạo đẩy tỷ tỷ ra khỏi Không gian Bí Thược, bây giờ có ý định bồi thường gì không?

Mục Hồng Lăng cười cười nhìn Lâm Động, nói.

Lâm Động cười khan. Hắn có chút không quen với kiểu thân mật đó của Mục Hồng Lăng. Hắn và cô ta cũng mới gặp hai lần, hơn nữa cũng chẳng thân thiện gì, hai người đến người quen cũng không phải, huống hồ gì bằng hữu? Hiển nhiên là Lâm Động có chút e dè và đề phòng nữ tử tinh quái như yêu nữ này.

- Ài, vốn dĩ tỷ tỷ định nếu gặp đệ trong Viễn Cổ Bí Tàng thì nhất định sẽ dọn dẹp đệ sạch sẽ, nhưng giờ có vẻ rất khó khăn a…

Mục Hồng Lăng vươn người để lộ ra những đường cong gợi cảm. Thực lực của cô ta hiện giờ chỉ mới là Nhất Nguyên Niết Bàn đỉnh phong, nhưng với việc Lâm Động đánh bại Thạch Khôn thì dường như vẫn chưa đủ để nàng ta cảm thấy phải sợ hãi.

- Tình thế lần trước chỉ là bất đắc dĩ mà thôi.

Lâm Động lắc đầu cười khổ. Hắn biết nữ tử này nửa đùa nửa thật, ân oán giữa hai người không có gì lớn, nhưng nếu nói cô ta e dè Lâm Động thì không đáng tin lắm. Hắn có thể cảm nhận được rằng, bề ngoài Mục Hồng Lăng chỉ là cường giả Nhất Nguyên Niết Bàn, thực lực có vẻ tương đương Thạch Khôn, nhưng hắn biết rõ ràng, có nhiều chuyện không thể nhìn bề ngoài. Cũng giống như hắn, thực lực Nhất Nguyên Niết Bàn lại đánh bại được cường giả Nhị Nguyên Niết Bàn.

Bối cảnh Mục Hồng Lăng hiển nhiên cũng không tầm thường, nếu nói cô ta không có thủ đoạn lợi hại nào đó có thể khiêu chiến vượt cấp thì Lâm Động tuyệt đối không tin.

- Ha ha, Hồng Lăng chỉ nói đùa thôi, đừng cho là thật!

Lúc này bạch y nam tử cười cười nói với Lâm Động:

- Tại hạ là Liễu Bạch!

- Liễu Bạch?

Nghe cái tên này, sắc mặt Lâm Động không có gì thay đổi nhưng trong lòng thì run lên. Lúc này mới hiểu tại sao bọn Tần Sâm lại sợ người này đến vậy. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Địa vực Tây Bắc quần hùng vô số, những loại như Vương triều Ma Nham cũng có thể coi là hào kiệt, nhưng bên trên những hào kiệt này có bốn nhân vật cấp bá chủ, bọn họ mới là những nhân vật danh tiếng nhất địa vực Tây Bắc.

Một trong Tứ Đại Bá Chủ đó chính là Liễu Bạch.

Liễu Bạch, đây chính là cường giả chân chính đã có tên trong Niết Bàn Bảng!

Đám người xung hiển nhiên cũng bị cái tên này dọa chết khiếp, những tiềng xì xào ồn ào bắt đầu xuất hiện.

- Nghe danh đã lâu!

Lâm Động khẽ cười, nói:

- Các vị đến đây có phải cũng ý với di tích Tông phái này?

- Ha ha, Càn Vân Tông trở thành Tông phái hộ pháp của Liên minh Tông phái đúng là không tệ. Truyền thừa của bọn họ cũng rất tuyệt, nhưng tại hạ không phải nhất thiết phải có!

Liễu Bạch cười cười, nhìn Lâm Động nói:

- Bọn ta đến đây chủ yếu là muốn kết giao bằng hữu với ngươi thôi.

Xung quanh lại xôn xao, sắc mặt bọn Tần Sâm lúc này cũng tối lại. Hiển nhiên bọn chúng không thể ngờ đại nhân vật như vậy lại chủ động nói những lời đó. Xem ra bọn họ cũng rất xem trọng Lâm Động, chuyện này mà truyền ra ngoài, sợ là các Vương triều Cao cấp cũng không dám động vào Lâm Động nữa.

Lâm Động cũng bất ngờ vì lời nói đó, rồi hắn cười:

- Liễu Bạch huynh nói vậy, ta thật lấy làm vinh hạnh!

Không có trận chiến quyết liệt như tưởng tượng, Lâm Động thầm thở phào, tiếp đó hai người nói chuyện một lúc, không khí cũng thoải mái, một hồi lâu sau bọn Liễu Bạch mới có dấu hiệu muốn rời đi.

- Lâm Động huynh, chắc bọn chúng ta sẽ còn gặp nhau trong Viễn Cổ Bí Tàng. Đến lúc đó chưa biết chừng còn phải hợp tác nữa a!

Liễu Bạch cười nói, rồi quay người, dẫn Mục Hồng Lăng và những người khác rời đi.

Lâm Động ngẫm lại ý tứ của Liễu Bạch, ánh mắt trở nên có chút nặng nề. Xem ra cuộc tranh đoạt trong Viễn Cổ Bí Tàng quả nhiên không tầm thường. Đến như Liễu Bạch cũng không có lòng tin tất thắng, xem ra còn không ít cường giả trong bóng tối nữa.

Nghĩ đến đây Lâm Động bỗng nhớ đến gã Diêm Sâm mà mình đã gặp lần trước. Khí tức của người này không hề thua kém Liễu Bạch, hơn nữa trong Tứ Đại Bá Chủ địa vực Tây Bắc cũng không có tên người này. Không biết là cường giả đang ẩn mình trong bóng tối hay đến từ nơi nào khác?

Nhưng bất luận thế nào thì bọn họ đều không phải loại tầm thường.

Lâm Động khẽ búng tay rồi quay người đáp xuống. Những người xung quanh thấy thế cũng tiếc nuối rời đi. Bọn họ biết sau chuyện này e là không còn ai dám gây hấn với Lâm Động nữa. Truyền thừa của Càn Vân Tông chắc chắn rơi vào tay của mấy người Vương triều Đại Viêm kia rồi.