Vũ Động Càn Khôn

Chương 523: Tái ngộ




Ầm!

Kình phong cuồng bạo dâng trào trong Đan Thất, thậm chí ngay mặt đất lúc này cũng nứt toác, cường giả ở xung quanh cũng vội vàng rút lui.

Trong lúc rút đi, vô số người vẫn nhìn không chớp mắt về nơi hai đạo thân ảnh đang quấn lấy nhau kia. Trước sự chú ý của bọn họ, một bóng đen bỗng bắn ngược ra, loạng choạng mấy bước rồi mới đứng vững lại được.

Xoẹt!

Mọi ánh mắt đều lập tức nhìn về thân ảnh vừa bắn ra, rồi trong Đan Thất vang lên vô số tiếng hít khí lạnh. Vì người thảm hại bắn ngược ra lại chính là Điền Chấn!

Kim thân của Điền Chấn đã bị đánh vỡ!

Tất cả mọi người đều rất kinh ngạc nhìn chằm chằm Điền Chấn, kim thân đã tan tành, thậm chí ngay cả quần áo cũng rách rưới, nhìn có vẻ rất thảm hại.

Lúc mọi người đang kinh ngạc, trong đám khói bụi mịt mù, một thân hình to lớn vững như sơn nhạc chầm chậm bước ra, hắc quang bao phủ quanh người Tiểu Viêm. Những tiếng hổ gầm không ngừng phát ra từ trong cơ thể Tiểu Viêm, trên cây thiết côn trong tay cũng ẩn hiện những tia hắc quang đầy sát khí.

Hai mắt Tiểu Viêm đầy hung bạo trừng trừng nhìn Điền Chấn, sắc mặt lúc này đã tím tái, khí huyết trong người sục sôi, chiến ý rực cháy khiến người khác phải kinh hoàng.

- Lại lần nữa!

Thiết côn đem theo sát khí từ xa chỉ thẳng về Điền Chấn, trong giọng nói trầm đục đó của Tiểu Viêm là chiến ý sục sôi không chút che giấu.

- Ngươi muốn chết!

Hành động đó của Tiểu Viêm khiến Điền Chấn giận quá lại bật cười, nhưng sự khinh thường đã không còn trong mắt hắn nữa. Sau một chiêu vừa rồi hắn đã biết Tiểu Viêm cũng khó đối phó không khác gì Lâm Động.

- Rốt cuộc bọn chúng có lai lịch thế nào, rõ ràng chỉ là Nhất Nguyên Niết Bàn nhưng sao lực chiến đấu lại kinh người đến vậy?

Điền Chấn thầm thấy kinh ngạc, tuy hắn chưa dùng toàn bộ sức lực, nhưng hắn biết có lẽ Tiểu Viêm vẫn còn tuyệt chiêu khác, hơn nữa sức mạnh biến thái của Tiểu Viêm cũng khiến hắn phải giật mình.

Khi Điền Chấn còn đang ngạc nhiên vì lực chiến đấu của Tiểu Viêm thì từ phía sau có tiếng bước chân. Rồi hắn nhìn thấy Lâm Động đang mỉm cười chầm chậm tiến lại. Hắn lập tức quay sang nhìn thạch trụ, Sinh Tử Chuyển Luân Đan đã biến mất!

- Sao có thể?

Bọn người nam tử thanh y cũng giật mình, sắc mặt tái đi. Trước đó bọn chúng đã đích thân trải nghiệm năng lượng quỷ dị xung quanh Sinh Tử Chuyển Luân Đan, ngay cả thực lực Nhị Nguyên Niết Bàn của hắn cũng không thể chống chọi lại được, sao Lâm Động có thể thuận lợi lấy được nó ra?

- Ngươi đã phá giải được Sinh Tử Hoàn?

Giọng nói của Điền Chấn cũng có phần không thể tin nổi, xem ra hắn cũng biết đến sự tồn tại của Sinh Tử Hoàn.

- May mắn thôi!

Lâm Động cười cười, chỉ một nụ cười bình thường nhưng khiến nộ hỏa của Điền Chấn bùng cháy.

- Đại ca, được rồi à?

Tiểu Viêm thấy Lâm Động, sự hung bạo trong ánh mắt giảm bớt phần nào, vui mừng hỏi.

- Ừm!

Lâm Động gật đầu, ánh mắt nhìn Tiểu Viêm cũng có phần kỳ lạ. Hắn vốn nghĩ Tiểu Viêm chặn được Điền Chấn là đã khá tốt rồi, nhưng không ngờ Tiểu Viêm lại có thể phá vỡ kim thân của Điền Chấn. Xem ra hắn đã đánh giá thấp lực chiến đấu của Tiểu Viêm rồi.

Những người xung quanh sau khi nghe thấy Lâm Động đã có được Sinh Tử Chuyển Luân Đan, ánh mắt lập tức trở nên phức tạp, muốn xông lên đoạt lấy nhưng cũng lại dè chừng. Bọn người Lâm Động chỉ có hai người, số lượng ít nhưng đều không phải loại tầm thường. Chỉ một người đã có thể giao đấu với Điền Chấn, nếu cả hai liên thủ thì chỉ e ngay Điền Chấn cũng phải tránh đi.

Sắc mặt Điền Chấn lúc này cũng trắng xanh lẫn lộn, hiển nhiên hắn vô cùng phẫn nộ. Với danh tiếng của hắn ở địa vực Tây Bắc, rất ít khi hắn phải chịu thiệt thòi, nhưng lần này rõ ràng là hắn đã bị thua thiệt to dưới tay Lâm Động.

- Muốn lấy Sinh Tử Chuyển Luân Đan? E là không dễ như ngươi tưởng đâu!

Cuối cùng Điền Chấn không kìm được nộ hỏa, ngữ khí lạnh lẽo nói.

- Cũng được, vậy hãy để hai huynh đệ ta lĩnh giáo uy phong của Bạo Lang!

Lâm Động mỉm cười, nói.

- Ngươi!

Sắc mặt Điền Chấn tím tái cả lại. Hắn không sợ bất cứ ai trong Lâm Động và Tiểu Viêm, nhưng hai người liên thủ lại thì hắn sẽ không chắc chắn sẽ giành được thắng lợi. Hắn vốn định dùng lời nói để khích Lâm Động đơn độc ra tay, nhưng câu nói này của Lâm Động đã khiến hắn phải nuốt câu nói đó lại. Rõ ràng là nếu muốn động thủ thì Lâm Động sẽ không đánh một mình. Nguồn truyện: Truyện FULL

Tiểu Viêm nắm chặt thiết côn đứng sau Lâm Động, từ trên cao nhìn xuống Điền Chấn, thân hình đồ sộ đó rất có sức uy hiếp.

Trước ánh mắt nửa cười nửa không của Lâm Động là ánh mắt tràn đầy chiến ý, lý trí của được cuối cùng cũng kìm nén nộ hỏa lại, sắc mặt hắn tối sầm lại bỗng quay người đi.

- Lâm Động, đừng có đắc ý quá, chuyện này chưa xong đâu!

Vứt lại một câu đầy sát ý, cuối cùng Điền Chấn không cam tâm quay người đi, thân hình chớp mắt đã bay mất khỏi Đan Thất.

Mọi người nhìn Điền Chấn bỏ đi với mặt mày có chút nhem nhuốc, nhất thời im lặng như tờ. Bọn họ đồng thời chép chép miệng nhìn hai người Lâm Động đầy e dè. Hiển nhiên là bọn họ không thể ngờ, đến nhân vật như Điền Chấn mà cũng chẳng được chút lợi lộc gì trong tay người đến từ Vương triều Hạ cấp này.

Hắn quả nhiên là nhân vật không tầm thường, chẳng trách mà danh tiếng vang dội đến vậy.

Lâm Động cũng không quan tâm đến những ánh mắt xung quanh, lướt mắt nhìn sang chỗ bọn người nam tử thanh y. Bọn chúng thấy Lâm Động nhìn mình thì vội vàng quay người đi, bộ dạng như sợ Lâm Động gây phiền phức cho mình. Đã chứng kiến lực chiến đấu của Lâm Động và Tiểu Viêm, thứ ngạo khí trước đó của bọn chúng đã biến mất không còn tông tích.

- Đi thôi!

Lâm Động bình thản nhìn bọn người nam tử thanh y bỏ chạy trong thảm hại, cũng không có ý định đuổi theo tính nợ, mà vẫy tay với Tiểu Viêm, nói.

Hiện giờ Sinh Tử Chuyển Luân Đan đã nằm trong tay, vấn đề của Tiểu điêu coi như cơ bản đã giải quyết xong, tiếp theo có lẽ đến lượt truyền thừa của Tứ Đại Huyền Tông rồi. Nếu có được một trong số đó thì chuyến đi Viễn Cổ Bí Tàng này cũng coi như thu hoạch rất nhiều.

Dứt lời, Lâm Động lập tức bước đi ra ngoài Đan Thất. Lúc hắn đi, tất cả đám người đều tự động tránh đường, không một ai dám ngăn cản.

Trước rất nhiều ánh mắt phức tạp, hai người Lâm Động rời đi rất hiên ngang, điều này khiến một không ít người phải thầm than trong lòng. Có lẽ sau lần này, Tứ Đại Bá Chủ địa vực Tây Bắc phải thêm hai người rồi!

o0o

Ra khỏi Đan Thất, bên ngoài cũng đã có không ít người. Những căn Đan Thất đóng kín mít đã bị mở tung, Niết Bàn Đan trong đó cũng bị cướp đi sạch sành sanh. Đan Trận vốn tĩnh lặng lúc này đã tan tành đổ nát như có đạo tặc tràn qua.

Nhìn cảnh tượng đó, Lâm Động cũng không biết nói gì, thiết nghĩ giờ không thể lấy được Niết Bàn Đan nữa rồi. Vậy là bọn họ lập tức rời khỏi Đan Trận, bay về nơi sâu nhất của hòn đảo.

- Tiểu điêu, có Sinh Tử Chuyển Luân Đan rồi, ngươi định bao giờ thì sử dụng?

Vừa phi hành trên trời, Lâm Động vừa hỏi.

- Phải đợi xong chuyện này đã, khôi phục nhục thể không hề đơn giản đâu!

Tiểu điêu nhanh chóng đáp lại. Lâm Động có thể nhận ra sự kích động và mong chờ trong giọng nói đó.

- Ừm!

Lâm Động khẽ gật đầu, trong lòng thở phào như trút được gánh nặng, cuối cùng thì cũng giải quyết được vấn đề của Tiểu điêu rồi.

- Lâm Động!

- Hửm?

Lâm Động hơi khựng lại.

- Cảm ơn!

Giọng của Tiểu điêu rất bình thản, hiếm khi không hề cười cợt, trong giọng nói ấy có sự nghiêm túc và chân thành trước nay chưa từng thấy.

- Khách khí thế ta không quen! Ngươi không phải cao thủ siêu cấp sao, ta chỉ là đang đầu tư thôi.

Lâm Động lắc lắc đầu.

- Ha ha, yên tâm, đợi điêu gia ta hồi phục thực lực sẽ không ăn hiếp ngươi đâu.

Tiểu điêu cười lớn.

Lâm Động cũng cười, nhìn về phía sâu trong đảo. Hắn cảm nhận được ở đó có một luồng năng lượng đặc biệt, có lẽ là di tích của Tứ Đại Huyền Tông rồi.

- Thật là mong chờ a!

Lâm Động lẩm bẩm. Hắn rất muốn biết, là người thống trị Liên minh Thiên Cương, Tứ Đại Huyền Tông có truyền thừa lớn mạnh ra sao.

- Hửm?

Đúng khi Lâm Động đang đầy mong đợi thì ánh mắt bỗng nheo lại, nhìn về phía trước. Ở đó trên một ngọn cây cổ thụ có một thân ảnh đang đứng, dáng vẻ tuấn dật và ánh mắt lạnh lùng đó khá quen.

- Lâm Lang Thiên!

Nhìn gương mặt đó, khóe miệng Lâm Động chầm chậm nhếch lên.

- Cuối cùng cũng gặp lại rồi!