Vu Sắc Mỹ Túy

Chương 150: Lòng dạ




Rào cản giữa bọn họ không chỉ là tuổi tác mà còn là sự sống và cái chết có thể dự đoán được, nhưng lời hứa kia cũng không phải khoảng cách khó có thể vượt qua.

Hắn không ngờ khi nói ra quyết định này thì cảm giác lại nhẹ nhàng như vậy, nhìn thấy thái độ mâu thuẫn của Lê Khải Liệt, biểu tình vừa phẫn nộ vừa vui sướng của đối phương khiến cho hắn có một loại cảm xúc khó tả không ngừng dâng lên trong lòng, “Hey, ngươi đừng nói cho ta biết là ngươi đang khóc nha.”

Giống như đang cười nhạo, nhưng lọt vào tai của Lê Khải Liệt thì lại trở nên vô cùng dịu dàng, hắn vùi đầu vào cổ của Vu Duy Thiển, siết chặt vòng tay tựa như muốn đem đối phương nhập vào lòng mình, Lê Khải Liệt cắn răng mà nói, “Ngươi dám nói thêm gì nữa thì hiện tại ta sẽ hung hăng đấm ngươi một cú, cho ngươi biết quyết định này thái quá đến mức nào, sau đó sẽ kéo ngươi lên giường rồi dốc sức yêu ngươi, cho ngươi biết ta thật sự rất cao hứng!”

Bởi vì kích động mà giọng nói của Lê Khải Liệt trở nên khàn khàn, giống như hạ quyết tâm làm cho người ta chìm đắm, Vu Duy Thiển lắc đầu nhìn hắn một cách hèn mọn, “Phần tử bạo lực.” Nói xong lại mỉm cười.

Bỗng nhiên ở trên giường vang lên một giọng nói, “Giờ ta mới biết người không thường nói lời ngon tiếng ngọt lại khủng khiếp như thế nào, Wirth bình thường không mở miệng thì thôi, không ngờ một khi đã mở miệng lại nói ra những lời như vậy, ta thật sự không còn gì để nói.”

Không biết Lydia đã tỉnh lại từ lúc nào, nàng nhìn mẹ của mình ở bên giường, “Mommy, con đã sớm bỏ cuộc, mẹ đừng lo lắng con vẫn còn nhớ Wirth, tuy rằng hắn quả thật hoàn mỹ, nhưng hắn là của anh hai, anh hai cũng là của hắn, con biết bất luận kẻ nào cũng không thể xen vào, ngay cả con cũng vậy.”

“Đương nhiên con sẽ không làm như thế.” Nàng vừa cười vừa bổ sung một câu, “Đây không phải để bồi thường cho anh hai, mẹ cũng không cần phải cảm thấy áy náy đối với hắn, nếu tính tình của hắn không phải như vậy thì làm sao có thể cướp được Wirth.”

Lydia nói nhẹ nhàng, nàng hiểu rõ ý tứ của Vu Duy Thiển. Mary Anna tuy rằng không hiểu hàm nghĩa trong lời đối thoại của hai người trẻ tuổi kia nhưng lại nhìn ra tình cảm giữa bọn họ quả thật đã sớm khắc sâu hơn dự kiến của nàng.

“Leo….” Nàng nhìn hai người đàn ông đứng bên nhau, cùng có vẻ ngoài chính chắn rất quyến rũ, phong cách khác nhau nhưng khi đứng chung lại hài hòa như vậy, những gì muốn nói cũng không thể cất nên lời.

Nàng vẫn cảm thấy mình mắc nợ đứa con này, Lydia từ nhỏ được sống an nhàn sung sướng, còn hắn thì bởi vì không phải huyết thống thuần túy của hoàng thất mà trở thành hoàng tử không được xuất hiện trước mặt dân chúng, Deman tuy rằng đối với hắn rất tốt nhưng dù sao cũng không phải cha ruột của hắn.

Đứa con này của nàng đã lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, nàng đối mặt với khuôn mặt tựa như có thể vượt lên tất cả, tràn đầy tự tin, có đôi khi biểu hiện rất tàn khốc, cảm thấy Leo không cần nàng quan tâm, kết quả vẫn giống như vậy cho đến ngày hôm nay.

“Cho đến tận hôm nay, Wirth, từ bên cạnh ngươi mà ta mới có thể thấy được một khuôn mặt khác của con ta, hóa ra hắn cũng có một nụ cười thuần túy trong sáng như vậy, không phải bởi vì học được một điều gì đó, cũng không phải bởi vì đánh bại một đối thủ nào đó, mà chỉ đơn giản là vì một người.” Nàng nhìn Vu Duy Thiển, khuôn mặt tao nhã rốt cục mất đi bình tĩnh.

“Đây là vinh hạnh của ta.” Liếc mắt nhìn người bên cạnh, Vu Duy Thiển trả lời như vậy.

Lê Khải Liệt và mẹ của hắn nhìn nhau, thu hồi tất cả suồng sã và xấc xược, “Mẹ không cần phải nói thêm điều gì nữa, tất cả những gì ta đã mất thì lúc này ông trời đã dùng cái tốt nhất để bồi thường cho ta, không có ai tốt hơn so với hắn.”

Theo cách xưng hô của Lê Khải Liệt và Lydia đối với Mary Anna thì Vu Duy Thiển có thể nhìn thấy được sự khác biệt, có lẽ sau khi Lê Khải Liệt biết được thân thế của mình thì hắn đã dùng cách thức riêng để bảo vệ mẹ của hắn, còn Mary Anna cũng không biết quá nhiều chuyện về gia tộc Claudy nên cũng bởi vì loại bảo hộ này mà tạo thành một khoảng cách nào đó giữa hai người.

“Tốt lắm, ngươi đã tỉnh, không bằng hiện tại nói xem ngươi làm sao lại đến nơi đó.” Vu Duy Thiển chuyển đề tài, hắn muốn biết Lydia rốt cục đã xảy ra chuyện gì.

“Là ta tự mình đến nơi đó.” Câu trả lời của nàng vượt ngoài dự đoán của mọi người, “Bởi vì ta nhìn thấy một người rất quen mắt, ta từng nhìn thấy hình của ngươi kia ở trong phòng của anh hai, hắn từ nơi này rời đi, không biết đã lấy cái gì, cho nên ta liền đuổi theo hắn, kỳ quái chính là hắn cũng đi về hướng sân bay, không ngờ đến nửa đường thì không biết ta bị ai đánh ngất xỉu.”

Người mà Lydia đang nói đến nhất định là Naryn, hắn lấy thứ gì ở nơi này?

Vu Duy Thiển và Lê Khải Liệt nhìn nhau nhưng không tìm thấy đáp án, còn có cái gì đáng giá để Naryn không ngại đường xa ngàn dặm mà đến đây để lấy? Vì sao không hỏi Mary Anna mà lại chọn cách lẻn vào để ăn trộm? Hắn rốt cục là điên thật hay là giả điên?

Mary Anna nghe xong lời nói của Lydia, nàng suy nghĩ một chút, hỏi rõ ràng Lydia nhìn thấy Naryn ở đâu, sau đó phái người đi tìm, nhưng rốt cục không tìm được dấu vết gì.

Chuyện này cứ như vậy mà kết thúc không đầu không đuôi, ít nhất Lydia vẫn bình yên vô sự, chẳng qua Naryn rốt cục lấy đi cái gì thì đáp án vẫn bí ẩn như trước.

Hashim được sa mạc và vùng nửa sa mạc bao quanh, ngoại trừ các thung lũng và vách núi tràn ngập thăng trầm của năm tháng thì cách khoảng một trăm kilômét là một bãi biển, mùa này vào ban ngày rất nóng nhưng đến buổi tối thì nhiệt độ lại đột ngột hạ thấp, sau một hồi sợ bóng sợ gió với Lydia, Lê Khải Liệt liền dẫn Vu Duy Thiển đến nơi này.

“Rốt cục ngươi đến đây để tìm người hay là làm du khách?” Vu Duy Thiển đặt ly rượu trong tay xuống bàn, nghi vấn của hắn đến từ chuyện bọn họ đang làm ngay hiện tại.

Nằm sưởi nắng trên ban công, chuyện này cùng với dự đoán ban đầu của hắn hoàn toàn khác biệt, Lê Khải Liệt chỉ mỉm cười với vấn đề của hắn, “Có quan hệ hay sao? Hiện tại ta phái người đi điều tra vẫn chưa nhận được tin tức, chúng ta chỉ cần chờ là được, khi nào cần thư giãn thì cứ thư giãn một chút.” Hắn lại chuyền sang một ly rượu Whisky.

“Ngươi muốn chuốc rượu ta? Đang lên kế hoạch gì?” Vu Duy Thiển không tin Lê Khải Liệt là một kẻ chỉ biết chờ đợi, hắn tiếp nhận ly rượu, làm cho chất lỏng cay nồng màu vàng hổ phách chảy xuống cổ họng, hắn nhắm mắt lại để cảm nhận nhiệt độ của ánh mặt trời, bên tai chính là tiếng sóng biển, đồng thời còn có giọng nói trầm thấp đầy hoa lệ của Lê Khải Liệt.

“Rốt cục ngươi có biết lãng mạn hay không? Ta chỉ muốn cùng ngươi ở đây ngắm biển và uống chút rượu mà thôi.” Chen lên ghế dựa rồi choàng tay ôm lấy bờ vai của Vu Duy Thiển, Lê Khải Liệt hôn lên tóc của đối phương. Bạn đang

Vu Duy Thiển bày ra biểu tình khinh thường, kéo hắn từ bên cạnh đến trước mặt, “Giả bộ ít một chút dùm ta, ngươi chỉ muốn ngắm biển thôi sao?”

Lê Khải Liệt thuận thế ngã xuống, hai tay chống hai bên thành ghế, cúi đầu nhìn Vu Duy Thiển, “Chuyện gì cũng không thể gạt được ngươi.”

“Cha của ngươi, Naryn, ngươi tính làm sao bây giờ?” Hắn dùng ly rượu lạnh lẽo chạm lên trán của Lê Khải Liệt.

Ánh nắng bị ngăn cản làm cho toàn bộ biểu tình của Lê Khải Liệt bao phủ trong bóng râm, hắn cúi thấp người, phủ lên trước ngực áo sơ mi màu trắng của Vu Duy Thiển, hôn lên cánh tay trần trụi lộ ra ngoài ở bên dưới tay áo được xắn cao của đối phương, không hề nói một chữ nào, một lúc lâu sau mới nâng mắt lên.

“Chờ.” Kim quang lóe lên, ẩn hiện bên trong đôi mắt màu tro lục âm u.

Ngay khi Vu Duy Thiển hiểu rõ ý tứ của những lời này thì di động của Lê Khải Liệt liền vang lên, là số di động chuyên dụng của Hashim, chỉ có vài người biết dãy số này, hắn nhanh nhẹn leo xuống khỏi người của Vu Duy Thiển để bắt điện thoại, cùng lúc nháy mắt về phía đối phương rồi cúp máy, “Đã đến lúc.”

Đi vào một căn phòng trong ngôi biệt thự, hắn lấy ra một khẩu súng rồi thuần thục nhét vào thắt lưng, sau đó ném cho Vu Duy Thiển một khẩu khác, “Mang theo để phòng ngừa bất trắc, ta thật sự không muốn nợ ân tình của Senzou, hắn đã đến Hashim.”

Nhìn thấy biểu tình hơi thoáng lạnh lùng của Vu Duy Thiển, Lê Khải Liệt cảm thấy chính mình cần phải giải thích một chút, “Ta không nói cho ngươi biết là vì muốn ngươi hưởng thụ trong lúc chờ đợi mà không phải nghĩ đến một ít chuyện vô vị, ngươi tức giận?” Hắn cau mày mà tiến lên vài bước.

Vu Duy Thiển nhướng mi, hắn nhếch môi đối với sắc mặt căng thẳng của Lê Khải Liệt, dùng khẩu súng gõ lên ngực của đối phương một chút, “Ta không hẹp hòi như người nào đó.”

“Ta hẹp hòi? Hẹp hòi thì sao, ta thật sự là cố ý.” Một chiếc trực thăng đáp xuống bãi biển, Lê Khải Liệt không đồng ý với cách nói của Vu Duy Thiển, hắn vừa cười lạnh vừa nhăn mặt, sau đó nắm lấy tay của Vu Duy Thiển để đón gió mà tiến về phía trước, “Ngươi trách ta mới vừa rồi không nói cho ngươi biết chuyện hắn đã đến đây?”

Vu Duy Thiển hừ cười đối với người đàn ông mặc chiếc áo chẽn lộ ra cơ thể màu đồng thiếc, ôm lấy cổ của Lê Khải Liệt rồi kéo đến trước mặt, tiện tay nhéo một chút ở mông của đối phương, “Làm gì có nhiều chuyện lạ lùng như vậy, nếu chuyện gì cũng tức giận thì ta đã sớm bị ngươi chọc tức đến chết rồi.”

Lên trực thăng, vẫn chưa ngồi ổn định thì bỗng nhiên Vu Duy Thiển bị Lê Khải Liệt đè xuống ghế, “Ta đáp ứng với ngươi sẽ không động vào hắn, nhưng không đáp ứng sẽ xem hắn là khách quý mà tiếp đãi, hắn đi đâu hay làm gì đều không liên quan đến ta, cũng không liên quan đến ngươi!”

Nụ hôn mãnh liệt bất ngờ giống như gió bụi đang nổi lên ở xung quanh, khi cánh quạt chuyển động cất lên âm thanh thật lớn thì Vu Duy Thiển vẫn có thể nghe được tiếng hít hơi ở phía trước,có lẽ người điều khiển trực thăng vẫn chưa từng kiến thức tác phong của hoàng tử bọn họ.

Vu Duy Thiển đẩy mạnh Lê Khải Liệt sang một bên rồi thở hổn hển, “Ta nhớ rõ ta cũng chưa từng nói hắn và ta có liên quan.” Nói ở bên tai của Lê Khải Liệt, tiếng thở dốc lướt vào trong tai của đối phương, “Được rồi, Liệt, ngươi hiện tại giống như một con sư tử bị túm đuôi.”

“Đừng nói như thể ta là một ông chồng ghen tuông, chuyện này rất không công bằng, ngươi luôn làm cho ta thấp tha thấp thỏm, lo được lo mất.” Lê Khải Liệt miễn cưỡng nâng mắt lên, trong mắt như cười như không hàm chứa một chút sắc thái mâu thuẫn, “Có phải ta nên khóa ngươi thật kỹ thì ngươi mới chịu ngoan ngoãn hay không?”

“Nếu có một ngày ngươi không còn khát cầu ta thì ta mới lo lắng.” Đóng cửa trực thăng lại, hắn buông Lê Khải Liệt ra, cảnh vật bên ngoài dần dần trôi xuống, bọn họ bay đến giữa không trung, nhìn xuống bãi biển ở phía dưới, loại cảm giác này càng lúc càng thêm mãnh liệt.

Đối với một người mà nói thì được khát cầu là đặc biệt, hắn không phải là lữ khách trôi giữa dòng nước lũ của thời gian, tựa như thượng đế đã đặt một hòn đảo nhỏ giữa đại dương mênh mông, từ trên cao nhìn xuống không phải là màu xanh băng, hắn có thể dễ dàng tìm được một nguyên điểm, đó chính là Lê Khải Liệt.

Trực thăng bay qua bãi biển, trải qua sa mạc, rốt cục bay đến hoàng cung, từ trên cao nhìn xuống có thể phát hiện binh sĩ đã sắp xếp thành hàng để sẵn sàng nghênh đón quân địch, tựa hồ bị vây vào trạng thái đề phòng cấp bách, tất cả họng súng đều nhắm ngay một nhân vật chủ chốt.

Cánh quạt cất lên tiếng vang hấp dẫn lực chú ý của tất cả mọi người, cát bụi tung bay làm cho mọi người ở xung quanh không ngừng lui ra sau, cho đến khi trực thăng hạ cánh, Lê Khải Liệt và Vu Duy Thiển từ trên bước xuống, nhìn thấy Lydia đang bị khống chế.

“Muốn lẻn vào hoàng cung trộm vài thứ thì phải có người tiếp ứng ở nơi này mới có thể đơn giản tiến vào mà không bị phát hiện, ta đoán được người này vẫn chưa kịp rời đi, hóa ra là ngươi.” Bước qua trước mặt một đám họng súng tối om, ánh mắt của Lê Khải Liệt chợt ngưng tụ, lóe lên một chùm lửa dưới ánh đèn.