Vũ Trụ Vô Địch Nửa Nông Dân

Vũ Trụ Vô Địch Nửa Nông Dân - Chương 107




Dù ở thời đại nào đánh nhau ẩu đả chỉ cần không thương tàn chí mạng thì đều là chuyện không có gì lớn, nhưng vấn đề là ở chỗ mặc dù không phải là chuyện lớn nhưng vẫn là có phiền toái.

Lộc Động Đình ghét nhất phiền toái, bởi vậy Lộc Động Đình cũng phối hợp với Đại Đế, như vậy sau này có chuyện gì cũng là dễ dàng giải quyết, Lộc Động Đình cũng tránh được phiền toái.

Nhưng cũng là có chút vấn đề nhỏ, đó chính là Đại Đế giúp đỡ Lộc Động Đình tránh phiền toái, Lộc Động Đình cũng cần có đi có lại, nếu Đại Đế gặp phiền toái, Lộc Động Đình cũng là phải giúp đỡ Đại Đế giải quyết.

Dù sao là người còn sống đều cần có cuộc sống xã hội, cho dù có bế quan tu luyện 10 vạn năm thì cuối cùng cũng phải ra ngoài, người tu tiên ăn rồi chỉ biết tu luyện và đánh chém, cuối cũng không phải cũng là cần phải giao lưu với những người khác đấy thôi.

Mà xã hội phần lớn đơn giản là liên kết lợi ích mà thôi, tất nhiên cũng có nhiều trường hợp không phải lợi ích, như là tình đồng chí anh em ... và đặc biệt là thân nhân.

Tuy nhiên những mối quan hệ không phải vì lợi ích đôi khi cũng không phải là bền chắc không thể phá vỡ.

Cho dù có vô tư đến đâu cuối cùng cũng sẽ bị mài mòn, bởi vậy lợi ích chính là chất bôi trơn và là keo gắn kết tốt nhất, như có câu nói “không có vĩnh viễn kẻ thù, chỉ có vĩnh viễn lợi ích”.

Mặc dù câu nói này mang lại cảm giác rất thực dụng rất vật chất, nhưng đó mới chính là thái độ đối nhân xử thế đúng nhất và tốt nhất.

Chỉ cần là đủ lợi ích cung cấp thì mọi mối quan hệ đều là bền chặt nhất, thậm chí lợi ích cũng chính là thứ làm cho mọi mối quan hệ bị tan vỡ.

Cho nên đạo lý đối nhân xử thế chính là phải biết nhường lại lợi ích để duy trì mối quan hệ bền chặt, nhưng nói là nhường lại lợi ích không phải là chỉ một mặt nhún nhường, mà cần phải là mối quan hệ có qua có lại.

Nếu chỉ một bên hi sinh lợi ích thỏa hiệp để đổi lấy mối quan hệ, thì sớm muộn gì cũng có một phương hoặc không thể chịu đựng nổi, hoặc một bên lòng tham càng ngày càng lớn, cuối cùng tất nhiên là tan vỡ trở mặt thành thù.

Sở dĩ Lộc Động Đình không thích người tu tiên cũng là một phần nguyên nhân như vậy.

Người tu tiên vốn dĩ có đầu óc không bình thường, động một tí liền đòi nghịch thiên mà đi, thiên lại không làm gì người tu tiên tại sao lại phải nghịch.

Người tu tiên phần lớn cũng không có đầu óc để nghĩ, nếu tu tiên là nghịch thiên mà đi thì ai còn có thể tu tiên.

Còn một phần nữa là đã đầu óc không tốt lúc nào cũng đòi nghịch thiên, người tu tiên đầu óc cũng toàn là cơ bắp bạo lực.

Cũng không phải nói là người tu tiên thân thể có bao nhiêu khỏe mạnh, một đám người ăn rồi chỉ biết ngồi tu luyện thì kiếm đâu ra thân thể khỏe mạnh cho được.

Thử nghĩ xem nhân viên văn phòng ngồi một ngày khoảng 10 tiếng đồng hồ, sau đó tỉ lệ bị trĩ ở lớp trẻ càng ngày càng tăng.

Người tu tiên bế quan ngồi tu luyện ít thì vài tháng, hơn nữa thì vài năm, bế quan trăm năm cũng không phải là chuyện gì hiếm lạ, thậm chí có người tu tiên bế quan một cái ngàn năm là ít, vạn năm chục vạn năm mới là phép tính chính xác.

Không ngồi lâu quá làm máu không lưu thông dẫn đến hoại tử bại liệt hai chân là may mắn lắm rồi, bị trĩ đều là chuyện nhỏ.

Ấy vậy mà người tu tiên việc gì cũng thích bạo lực giải quyết, mặc dù Lộc Động Đình cũng cảm thấy bạo lực chính là cách giải quyết vấn đề tốt nhất.

Nhưng Lộc Động Đình sử dụng bạo lực đều theo đúng tình lý thậm chí là đúng pháp luật, lại không phải như người tu tiên, động một chút liền chém chém giết giết, sau đó nhổ cỏ tận gốc chém người khác cả nhà, cuối cùng lại bị người khác báo thù chém cả nhà.

Đã như vậy ăn rồi còn có câu cửa miệng, cùng thiên đấu, cùng địa đấu, cùng người đấu kỳ nhạc vô cùng.

Cùng người đấu thì chưa vội nói, nhưng cùng thiên đấu, cùng địa đấu thì thật là không thể nào nói nổi.

Giống như việc động một chút liền đòi nghịch thiên, thiên lại không làm gì cũng đòi nghịch.

Bây giờ cũng như vậy, thiên cũng chẳng làm gì người tu tiên, địa cũng chẳng làm gì người tu tiên, thậm chí người tu tiên chính là được thiên địa nuôi dưỡng, thiên địa cũng chính là cho người tu tiên đủ tài nguyên để tu tiên.

Vậy mà động một chút liền đòi nghịch thiên, đấu địa.

Còn đối với người liền càng cho thấy rõ người tu tiên đầu óc không tốt, đã đầu óc không tốt còn không biết đối nhân xử thế, bởi vậy so với các loại tu luyện khác, người tu tiên tỉ lệ sống sót thì cũng là ít nhất.

Trên đời này, người phân ra ba bảy loại, tuy rằng nói xã hội hiện đại có công bằng văn minh hơn, không có giai cấp rõ ràng.

Nhưng cho dù là xã hội chủ nghĩa không tưởng, người với người đều giống nhau thì người thường cũng vẫn phân ba bảy loại, huống gì là giai cấp rõ ràng như người tu tiên

Người thông minh và người ngu xuẩn cũng chính là phân chia như vậy, cũng không phải nói thông minh chính là học giỏi hay tài giỏi gì đó. — QUẢNG CÁO —

Đây cũng là có phần đúng, nhưng tài giỏi đến thế nào mà không sống được thì cũng là ngu xuẩn mà thôi, chính là người tu tiên cho dù có sống được có thành công thì chưa chắc đã là người thông minh.

Người tu tiên có giỏi tới đâu phần lớn cũng là không biết đối nhân xử thế, động một chút chém người khác cả nhà thì làm sao thông minh được.

Người bình thường chính là lợi mình mà hại người, phần lớn người đều chỉ là tài trí bình thường như vậy, lợi mình mà hại người chính là cơ bản nhất bản năng, dù sao chỉ cần sống là cần tranh đoạt tài nguyên, người thường còn vậy huống gì người tu tiên.

Người thông minh chính là lợi mình lợi người, như vậy chính mình là có lợi, người cũng có lợi, không cần lo lắng vì hại người mà bị hại, tất nhiên phòng hổ chi tâm tất phải có, nếu không bị ăn đến một miếng thịt đều không dư lại.

Người ngu xuẩn nhất siêu cấp ngu xuẩn chính là hại mình hại người, ngu xuẩn bình thường chính là hại người mà không lợi mình.

Người tu tiên phần lớn đều là thế này, chỉ vì tranh đoạt một chút tài nguyên liền chém nhau, thậm chí chém đến máu chảy thành sông, cuối cũng thông thường là ai cũng không chiếm được mà bị một vai chính nào đó té núi lượm được.

Chưa kể đó chém nhau cuối cùng chắc chắn tạo thành không đợi trời chung thù hận.

Chém nhau chưa đủ trút giận liền đem cả nhà người khác chém, sau đó lại bị người khác vì muốn báo thù cho cả nhà bị chém liền đi chém lại cả nhà kẻ khác không phải người đã chém cả nhà mình.

Đây đại khái chính là “kẻ bị tổn thương lại muốn tổn thương người khác”.

Cũng không phải nói bị chém cả nhà liền không báo thù hoặc thấy tài nguyên không tranh đoạt, nhưng vấn đề là đoạt được thì không nói, không đoạt được mắc gì lại trút giận mà đi chém cả nhà người ta.

Ấy vậy mà người tu tiên lúc nào cũng bên miệng đều là hai chữ “cơ duyên”, lại chẳng biết đã là cơ duyên thì cần gì tranh đoạt, liền xem nhân vật chính, khí vận chi tử, liền nằm tại chỗ cũng bị cơ duyên rớt vào đầu.

Người thông minh liền thấy ai bắt được thiên đại cơ duyên liền đại biểu cho tự thân khí vận dồi dào, người như vậy tốt nhất nên giao hảo, mặc dù không giao hảo cũng chính là không trở mặt thành thù.

Nhưng hãy xem người tu tiên gặp khí vận chi tử nằm ngủ rớt thiên đại cơ duyên thì phần lớn ỷ vào chính mình thế lực, ỷ vào chính mình thực lực.

Sau đó liền chạy lên liền muốn giết người đoạt bảo, sau đó tất nhiên là tiền mất tật mang, không chỉ là bị đánh có khi còn bị chém cả nhà.

Hơn nữa người tu tiên đánh nhau đều rất gây ảnh hưởng lớn, mà người tu tiên lại chẳng bao giờ biết tránh xa khu dân cư mà đánh, như vậy động một chút liền đánh nhau làm thành phá người vong các kiểu.

Đều làm như là không bị người báo thù liền là không phải người tu tiên vậy.

Càng nhiều chính là người tu tiên lại không biết kinh doanh người thường, ở nhiều thế giới tu tiên, người tu tiên liền có thể phiên giang đảo hải, ấy vậy mà người thường lại cơm chưa chắc đã đủ ăn.

Các thế giới tu tiên mà nông công nghiệp và khoa học kỹ thuật lại cực kỳ kém phất triển.

Rõ ràng nếu cần liền những bậc đại năng chỉ cần hơi động tay một chút liền có thể phù hộ một vùng mưa thuận gió hòa.

Cùng với đó là người tu tiên tuổi thọ dài lâu cộng thêm tu tiên cũng được khai phá trí não, càng là có thể tạo ra đủ loại huyễn huyễn công cụ.

Chỉ cần phân ra một phần nhỏ liền có thể phát triển khoa học kỹ thuật đến vô cùng, tưởng tượng một nhà khoa học thiên tài người tu liền sống mấy ngàn mấy vạn năm, có gì mà người tu tiên không làm được.

Ấy vậy mà người tu tiên thà rằng bỏ thời gian chém giết lẫn nhau, lại nghiên cứu các loại trận pháp chỉ để phòng bị hoặc hại người, hay bỏ thời gian thật lâu dài để ngồi bế quan tu luyện, cũng không thèm đem khoa học kỹ thuật phát triển.

Người Địa cầu từ khi bắt đầu tiến hóa người tinh khôn, cũng chỉ khoảng trăm ngàn năm mà thôi, khoa học kỹ thuật phát triển tấn mãnh, cũng chỉ chưa được vài trăm năm.

Thế nhưng hiện tại người Địa cầu làm được gì những gì, có thể theo dõi gần như tất cả vệ tinh, biết được sự vật hiện tượng ở xa hàng trăm triệu năm ánh sáng, thậm chí như là thiên lý truyền âm cũng phải là cao cấp người tu tiên mới có thể làm được.

Người tu tiên báo tin cũng không có điện thoại di động, thậm chí là điện thoại cố định đều không có.

Có việc liền phải tự mình đi báo tin bên này bên kia, có một vài thế giới cũng coi như có phi kiếm truyền tin, nhưng lại không phải ai đều có thể sử dụng, giá cả càng không cần phải nói.

Trong vũ trụ liền không có biết bao nhiêu chủng tộc, cũng không cần tu tiên mà dựa vào khoa học kỹ thuật để cải tạo, liền có thể xưng bá vũ trụ.

Như là Dalek, được tạo ra bởi Davros, nhưng cuối cùng lại trở thành một chủng tộc gây khiếp sợ cho cả vũ trụ. Hay như Protoss với chiếc áo giáp có thể dịch chuyển người mặc về nơi an toàn gần nhất nếu bị thương nặng. Thậm chí là đại diện cho nhân loại người Terran, cũng chính là nhờ khoa học kỹ thuật liền có thể đứng cùng hàng với 2 chủng tộc đứng đầu trong vũ trụ là Zerg và Protoss. — QUẢNG CÁO —

Ấy vậy mà người tu tiên liền chỉ biết tu tiên, bỏ qua các loại cao tinh vi khoa học kỹ thuật.

Sự thật là nếu người tu tiên đi nghiên cứu khoa học kỹ thuật liền đến thiên đều có thể nghiên cứu được còn cần gì phải nghịch thiên.

++++++++++++++++++++++ Lại quay lại với vấn đề chính. _______________________

Trên cơ sở công bằng trao đổi, hai bên cùng có lợi mới chính là chính xác nhất phương thức, Lộc Động Đình cùng Đại Đế đều là người thông minh biết đối nhân xử thế nên đều chính là ngầm hiểu với nhau không cần phải đặt ra rõ ràng trên mặt bàn.

Bởi vậy Lộc Động Đình nói xong cả hắn và Đại Đế đều vui vẻ cười ha hả.

Đại Đế cùng Lộc Động Đình cười mấy tiếng liền liếc mắt ra hiệu cho thư ký mở hộp giấy đặt trên bàn.

Trong hộp cũng không có gì nhiều, chỉ có bốn chai thủy tinh, đựng trong suốt chất lỏng.

Lộc Động Đình liếc qua cũng không biết là gì, nắp chai được đóng kín, chai thủy tinh trong suốt lại không có nhãn dán gì cả.

Ngoài ra còn một ít vật phẩm, Lộc Động Đình cũng không biết là gì, tất cả đều là một cục lại một cục nâu hoặc đen hoặc trắng.

Còn lại là một hộp nhựa trong suốt nhỏ hơn bên trong chứa ít cá, nhìn có vẻ là cá đông lạnh, không phải đông lạnh thông thường mà là để đông lạnh trong nhiệt độ rất thấp và một thời gian thật lâu.

Lộc Động Đình biết như vậy tại vì mặc dù không biết đại đế mất bao lâu để đến đây, nhưng sau khi mở hộp ra trên thân hộp nhựa có thật nhiều hạt nước nhỏ lấm tấm, nhưng nhìn xuyên qua hộp thì bên trong không hề có giọt nước.

Điều này thấy rõ ràng trong hộp không những là được hút chân không, mà còn là cá vẫn còn rất lạnh, lạnh đến nỗi trên thân cá hơi nước vẫn bị giữ ở trạng thái băng mà không hề bốc hơi.

Về loại cá này, Lộc Động Đình có biết, vì hắn cũng đã từng được nếm vài lần, chú của Lộc Động Đình dù sao cũng từng là chuyên gia quân sự cấp cao lại lập được không ít công lao, bởi vậy một số đặc sản hoặc được thuộc hạ cũ hoặc được quốc gia tặng trong ngày lễ tết.

Bởi vậy lễ tết chú thường về nhà ăn tết mang theo các loại đặc sản được biếu tặng, nếu không về được chú cũng đều gửi một phần quà tết về nhà.

Cho nên Lộc Động Đình nhờ được phúc của chú hắn cũng từng được nếm loại cá này, hắn biết đây là cá hồi trắng Omul.

Cá hồi trắng omul là đặc sản của hồ Baikal ở Siberia, sở dĩ cá hồi trắng omul này là đặc sản của Baikal không phải vì quý hiếm, càng không phải vì cá hồi trắng omul chỉ có duy nhất ở bakal.

Mà là vì phương thức chế biến đặc biệt, có một cách chế biến cá của những người ở xứ siêu lạnh như Siberia đó chính là chế biến lạnh.

Cá được đánh bắt lên, rửa sạch có thể mổ hoặc không mổ cá cũng được, nếu muốn càng là có thể ướp gia vị đầy đủ, sau đó hoặc treo ngoài trời hoặc chôn trong tuyết.

Bởi vì nhiệt độ ở siberia quanh năm đều rất thấp nhất là mùa đông và mùa xuân, cho nên cá sẽ không bị hỏng, mà nhanh chóng đông cứng.

Hơn nữa vì để ở môi trường nhiệt độ cực kỳ thấp, dưới 0 mấy chục độ, trong thời gian dài, cho nên thịt cá cũng sẽ “chín” bởi vậy khi ăn cá chỉ cần dùng dao sắc và cứng bào từng lát cá mỏng liền có thể ăn ngay.

Cá hồi trắng omul không có nhiều mùi tanh cho nên không cần ướp gia vị thì thịt cá vẫn thơm ngon, nếu ướp sẵn gia vị lại càng thơm ngon hơn.

Chỉ là cá hồi trắng omul cũng là một thực phẩm chính của những người dân ở vùng hồ baikal bởi vậy sản lượng cá bán ra thị trường là không nhiều lắm, mặc dù giá cả cũng không đến mức quá đắt đỏ.

Đại Đế dọn từng đồ vật ở trong thùng giấy ra, đầu tiên là mấy chai thủy tinh đựng chất lỏng trong suốt, vừa lấy ra Đại Đế vừa cười nói:

“Rượu nhạt là không có khả năng uống rượu nhạt, tôi có cái này.”

Vừa nói Đại Đế vừa cầm một cái chai giơ lên, chai cũng không lớn đại đế cầm thân chai vừa cần trọn trong bàn tay, chai cũng chỉ cao gấp đôi bàn tay của Đại Đế mà thôi.

Lộc Động Đình nhìn chai thủy tinh chứa được khoảng nửa lít, nghe Đại Đế nói liền đoán được đó là gì.

Quả nhiên Đại Đế đặt chai thủy tinh xuống bàn nói:

“Rượu nhạt liền để cho phụ nữ uống, chúng ta là thuần đàn ông liền uống cái này. Vodka nhà làm đấy, vodka nhà làm ngon như nhà làm. Ở Gấu Ngố người Thỏ Nâu có câu, không có gì mà uống xong một chai vodka không làm được, nếu có thì chỉ vì bạn đã say.” — QUẢNG CÁO —

Sau đó lại lấy ra hộp cá hồi trắng omul đặt một bên nói:

“Uống vodka lại phải nhắm với món này, hẳn cậu cũng biết chứ. Cá này khác với omul bình thường, đây là cá bắt vào mùa sinh sản. Chế biến bằng cách để nguyên con, giữ tinh và trứng cá trong bụng, bởi vì mùa này cá cũng không ăn gì cho nên nội tạng đều sạch sẽ.

Sau khi bắt lên để cá còn sống, chế biến nước sốt xong bơm thẳng vào ruột cá và nhanh chóng chôn dưới tuyết lạnh với độ âm trên 50 độ. Cá nhanh chóng chết đi mà không kịp tiêu hóa nước sốt trong ruột, sau đó để ít nhất 3 năm như vậy để nước sốt ngấm từ từ ra toàn bộ cá.

Càng để lâu nước sốt ngấm vào cá càng đều thì cá càng ngon. Mấy con cá này được chế biến cách đây hơn 10 năm, đảm bảo nước sốt đã hoàn toàn ngấm hết vào cá, ăn vào thì thơm ngon tuyệt vời.

Hơn nữa bởi vì chôn dưới tuyết cực kỳ lạnh cho nên từ thịt cá cho tới trứng cá và tinh cá vẫn còn như mới đánh bắt.”

Lộc Động Đình nghe vậy, ánh mắt hơi sáng lên nhìn vào hộp, mặc dù hộp nhỏ, nhìn có vẻ chỉ có một ít cá, nhưng lấy ra nhìn lại thì cũng không ít, cả một hộp đầy cá cũng đủ cho cả nhà ăn không ít thời gian.

Hơn nữa món cá này nghe Đại Đế giới thiệu ngon như vậy, cũng không cần mỗi ngày ăn, hẳn là một tuần một lần đều đủ ăn không ít thời gian.

Phải nói là Lộc Động Đình quả thật là “bình dân”, với thực lực của hắn hiện tại, muốn cái gì lại không dễ dàng.

Cá này có quý cũng làm sao có thể bằng thịt của Deathwing, Azeroth lớn như vậy, Lộc Động Đình càng là có thể tự do dễ dàng từ Địa cầu đến Azeroth.

Muốn kiếm đặc sản gì lại không dễ dàng, đến Azeroth lượn một vòng bắt vài con Kraken liền có thể ăn đầy đủ hải sản từ mực cho tới cá biển. ( Ở Azeroth, Kraken có nhiều loại, có giống cá, có giống bạch tuộc )

Chính là Lộc Động Đình lại không hề nghĩ làm như vậy lại đi chờ người khác tặng cho, hoặc tự mình đi mua, rồi tiết kiệm lấy ăn.

Không biết nên nói Lộc Động Đình ngốc hay thật thà.

Thực ra Lộc Động Đình cũng biết chính mình có thể dễ dàng có được những thứ hắn muốn, không phải ở Azeroth mà cả ở Địa cầu cũng vậy.

Mặc dù nói Chính Phủ Liên Hiệp thành lập làm cho người thường cùng siêu phàm giả được bình đẳng.

Nhưng sự thực thì cường giả lại vẫn là có được thật nhiều đặc quyền, nhất là cường giả đứng đầu.

Nhưng đặc quyền cũng là đi đôi với trách nhiệm, Địa cầu cường giả không chỉ là trong tương lai phải đối mặt với càng cường đại Thiên lang người.

Hiện tại siêu phàm giả của Địa cầu đều phải phòng thủ các vùng hoang dã, nhằm đảm bảo động vật cùng các loại quái vật quái thú không phát triển quá mạnh, cũng không sinh ra hay tồn tại một sinh vật cường đại có thể đe dọa nhân loại.

Như Đại Đế cũng chính là rút thời gian để đến gặp Lộc Động Đình chính là cực kỳ lớn thành ý, bởi vì Đại Đế cùng thường xuyên phải tuần thủ hoang dã, để tránh việc sinh ra một sinh vật cường đại như Bin Bút Ô Trum Đen.

Không chỉ là ở trên lục địa, mà là cả ở đại dương, trên lục địa phần lớn đều là sử dụng cường giả, còn đại dương gần như toàn bộ quân lực của Địa cầu đều tập trung không phân ngày đêm tuần soát.

Tuy vậy một số vùng biển sâu hoặc dưới những lớp băng dày của nam cực và bắc cực, tàu ngầm cũng khó có thể tuần tra, đây đều là thật lớn tiềm tàng nguy cơ, nhưng lại khó có thể giải quyết.

Trước đây, Đại Đế khá là đau đầu về việc này, nhưng hiện tại Đại Đế lại nhìn thấy phương án giải quyết ở Lộc Động Đình, hoặc nói đúng ra là không cần đến Lộc Động Đình, chỉ cần thuộc hạ của Lộc Động Đình như Sindragosa là được.

Bởi vậy hôm nay Đại Đế mới bỏ hết công việc để giúp đỡ Nguyễn Linh Trúc, lại là buổi chiều mang thật lớn thành ý đến gặp Lộc Động Đình.

Lộc Động Đình cũng biết như vậy, cho nên hắn mặc dù vừa đạt được vô địch lực lượng, nhưng vẫn cứ sử dụng phương thức của người bình thường để sinh hoạt, bởi vì hắn biết quyền lợi luôn đi đôi với nghĩa vụ, sử dụng quyền lợi tất nhiên phải có nghĩa vụ đi làm việc.

Hắn thà rằng không cần quyền lợi liền thoải mái sống cuộc sống nông dân của chính mình, cũng không muốn dây vào mớ nghĩa vụ phiền toái kia.

Còn về mục đích của Đại Đế hôm nay Lộc Động Đình mặc dù cũng không biết toàn bộ, nhưng cũng đoán ra được Đại Đế không phải riêng bởi vì giao hảo mà tìm đến đây, phân nửa chính là có việc phiền toái muốn nhờ cậy.