Vũ Trụ Vô Địch Nửa Nông Dân

Vũ Trụ Vô Địch Nửa Nông Dân - Chương 137: Đề Nghị




Nghe nói đến Cthulhu cả Rick Sanchez và Morty Smith sắc mặt đều tối sầm lại, Rick Sanchez chỉ là có vẻ không vui, còn Morty Smith thì đầu tiên là mặt tối sầm sau đó chuyển sang tái, cả người lông tơ đều dựng đứng lên bắt đầu run rẩy.

Lộc Động Đình nhìn thấy, xem ra Cthulhu có vẻ như để lại cho Rick Sanchez và Morty những kỷ niệm không có gì là vui vẻ.

Ở trong lúc Lộc Động Đình nghĩ rằng hi vọng có thể nhờ Rick Sanchez giúp đỡ tìm kiếm Cthulhu có vẻ như là đã đánh mất, thì đột nhiên Rick Sanchez nghiến răng nghiến lợi nói:

“Được, chuyện này tôi đồng ý.
Cthulhu a Old God Rick, đừng ta tìm được mi.”

Lộc Động Đình nhìn tình cảnh này đều có thể đoán được kỷ niệm với Cthulhu của Rick Sanchez tốt đẹp đến thế nào.

Rick Sanchez bình phục một chút tâm tình rồi nhìn kỹ xung quanh một vòng sau đó nói với Lộc Động Đình:

“Tôi cũng không biết nơi này là nơi nào, hành tinh này thật kỳ lạ, hơn nữa đây có vẻ như là một hành tinh có nền văn minh công nghiệp.”

Nói rồi chỉ lên trời, và những tháp nhọn khổng lồ cao vút trong mây ở phía xa nói:

“Cậu nhìn xem những đám mây bụi này, cùng với những tòa tháp nhọn khổng lồ ở đằng kia không thể là tự nhiên được, hẳn là chúng được tạo ra bởi một nền văn minh cực kỳ tiên tiến.

Không có một nền văn minh tiên tiến đến mức đi ra khỏi hệ sao chủ thì không thể tạo ra được những tòa tháp khổng lồ như thế kia.
Với khoảng cách này đều có thể thấy chúng khổng lồ như vậy, tất nhiên là phải to lớn đến hàng chục dặm trên trời cao.

Cậu có thể nghĩ được không, một khối kiến trúc nhân tạo to lớn cao đến hàng chục dặm trên bầu trời, Thành lũy của Rick cũng không to lớn đến như vậy.
Mặc dù tôi đã thấy được những khối kiến trúc nhân tạo còn to lớn hơn như vậy nhiều lần, nhưng tất cả nền văn minh tạo ra chúng đều là những nền văn minh cực kỳ vĩ đại.

Hơn nữa chúng rất nhiều, chỉ là nhìn từ đây lớn nhỏ đã có đến hàng chục tòa tháp như vậy, nhưng so với bề mặt hành tinh chúng ta nhìn thấy thì vẫn là thực nhỏ bé.
Tôi đã từng đặt chân trên những ngôi sao khổng lồ, và hành tinh này cũng như vậy, ít nhất nó phải lớn gấp hàng chục hoặc hàng trăm lần mặt trời của chúng ta.

Nhưng cậu hãy nhìn xem, bên trên bầu trời tất cả đều bị bao phủ bởi một lớp khói đen và bụi, mỗi một hơi thở của chúng ta đều hít đầy phổi PM 2.5.
Muốn trải rộng dày đặc ô nhiễm khói bụi trên cái hành tinh khổng lồ như thế này cậu biết phải cần bao nhiêu khói bụi không.

Loài người của chúng ta có 7 tỷ người địa cầu, muốn làm cho khói bụi dày đặc trên địa cầu, thì mọi ngành công nghiệp phải không được lọc khói bụi sau đó toàn lực hoạt động không ngừng nghỉ hàng mấy trăm năm.
— QUẢNG CÁO —


Thậm chí làm như thế cũng chưa đủ, bởi vì khói bụi không phải lúc nào cũng luôn bay lơ lửng trong không khí, chúng sẽ rơi xuống vì trọng lực, vì mưa... vì đủ mọi loại tác nhân.

Chúng cũng không tồn tại mãi mãi, chúng sẽ bị các sinh vật khác hấp thu hoặc phản ứng hóa học hay vật lý và biến đổi.
Như vậy muốn làm cho cả hành tinh khổng lồ lớn gấp mặt trời ít nhất hàng chục lần, không đến mấy ngàn năm trở lên tôi dám cam đoan tôi là kẻ ngu ngốc nhất vũ trụ.”

Càng nói Rick Sanchez càng kích động:

“Hãy nhìn sang bên kia, thấy không.”

Lộc Động Đình nhìn sang bên tay trái, cách đây hàng chục cây số hoặc nhiều hơn, là những ngọn núi lớn, trên núi có từng phần hoặc màu xanh lục hoặc màu tím hoặc màu xanh nước biển, bên trên lượn lờ những sinh vật khổng lồ.

Rick Sanchez nói tiếp:

“Những ngọn núi bên kia, rừng cây và sinh vật bay khổng lồ cậu có biết nó dại diện cho điều gì không?
Đó chính là chúng đã thích nghi, chúng hoàn toàn thích nghi và sống thoải mái trong một môi trường ô nhiễm tràn đầy khói bụi như thế này.
Tôi nói cho cậu biết hàng ngàn năm chưa chắc đã đủ, thậm chí tôi có thể lớn mật suy đoán ít nhất là 10 ngàn năm.
Đúng vậy ít nhất nền văn minh này đã hoạt động công nghiệp 10 ngàn năm liên tục không ngừng nghỉ.

Nhưng điều kỳ lạ nhất không phải là như vậy, điều kỳ lạ nhất chính là hành tinh khổng lồ như vậy, nhưng trọng lực lại không quá lớn.
Đáng lẽ ra hành tinh này trọng lực phải có đủ sức để làm cho vật chất trên hành tinh này kết hợp với nhau tạo ra phả nứng nhiệt hạch, làm nó cháy sáng trở thành một ngôi sao.

Nhưng không, trọng lực của nó rất yếu so với kích thước khổng lồ của nó, bề mặt của nó cũng rất nguội, nguội đến nỗi có thể có được sự sống.
Hãy xem, nhiệt độ bề mặt hiện tại của hành tinh này chỉ là chưa đến 30 độ C, đây là nhiệt độ cực kỳ mát mẻ.
Hơn nữa mặc dù nơi này khô ráo trông như là một sa mạc nhưng độ ẩm không khí lại rất cao, có nghĩa là hành tinh này có nước và mưa giống như trái đất.”

Lộc Động Đình thực tin tưởng Rick Sanchez, vấn đề khác chưa đề cập, chỉ riêng kiến thức khoa học kỹ thuật của Rick Sanchez đã đủ Lộc Động Đình bái phục, cho nên Rick Sanchez nói hẳn là không sai.

Lộc Động Đình gật đầu đồng ý hỏi Rick Sanchez:
— QUẢNG CÁO —

“Tôi tin ông nói đúng, nhưng quan trọng nhất đây là đâu.
Nếu không biết chính xác vị trí, thì ông hẳn là cũng có thể xác định chúng ta đang ở đâu chứ Rick Sanchez, tôi nhớ ông có bản đồ vũ trụ cơ mà
(vũ trụ là gọi theo cách gọi thế giới của Rick Sanchez.).”

Nói đến đây, Rick Sanchez đôt ngột héo rũ, mặt xụ xuống buông tay nhún vai nói:

“Nói thật tôi cũng không biết chúng ta đang ở đâu, hành tinh này là hành tinh nào.
Đừng nói là vũ trụ như cậu nói là vô cùng vô tận, chỉ là vũ trụ thế giới của tôi, thì cũng đã cực kỳ to lớn.
Tôi chỉ là thiên tài người có bộ óc thông minh nhất vũ trụ mà không phải là người biết hết tất cả trong vũ trụ.”

Nói xong đưa tay trái lên dùng tay phải chỉ vào cổ tay trái nói:

“Cậu xem, tôi đã kích hoạt bản đồ sao, tất cả những bản đồ sao mà tôi đã thu thập được, chỉ là nơi này không hề khớp với bất kỳ ngôi sao đã biết nào trong bản đồ sao của tôi.”

Nghe Rick Sanchez nói vậy Lộc Động Đình hơi thất vọng, nói thật thoát đi hành tinh này đối với cả Lộc Động Đình hay Rick Sanchez là điều dễ dàng.

Một người liền có thể dịch chuyển tức thời bất kỳ đâu, một người cũng có khẩu súng dịch chuyển tức thời cũng là không kém Lộc Động Đình là bao.

Nhưng đây có lẽ là điểm giống nhau giữa Lộc Động Đình và Rick Sanchez đó chính là nếu thấy thú vị liền sẽ không bỏ qua.

Rick Sanchez và Lộc Động Đình từ nãy giờ cũng chưa ai có ý định rời khỏi hành tinh này.

Thậm chí cả hai trong lòng đều rục rịch muốn biết nền văn minh vĩ đại chưa biết đến đầy bí ẩn này như thế nào, chủng loài trí tuệ nào đã xây dựng một nền văn minh như vậy.

Ngược lại với Lộc Động Đình và Rick Sanchez, Morty Smith lại cảm thấy sợ hãi vì lần nào cũng như vậy, mỗi khi Rick Sanchez muốn đi mạo hiểm Morty đều phải đối mặt với những mối nguy hiểm chết người, chỉ hơi sơ sẩy một chút liền mất mạng.

Nhìn nhau một cái, Lộc Động Đình và Rick Sanchez đều thấy được trong mắt đối phương tràn đầy hưng phấn và hứng thú khám phá hành tinh này.

Lộc Động Đình trước tiên hưng phấn nói:

“Như vậy chúng ta sẽ đi đến tòa tháp gần nhất và hỏi thăm chứ nhỉ?
— QUẢNG CÁO —

Tôi nghĩ chúng ta nên đi bộ, mặc dù là cách xa nơi này hàng chục cây số, nhưng nhiều lắm cũng chỉ tốn vài ngày đi bộ mà thôi.
Trên đường chúng ta có thể săn bắt một ít sinh vật để nghiên cứu và làm đồ ăn.”

Ngoài việc uống rượu vào bạo lực, thì ăn uống cũng là một sở thích của Rick Sanchez, ông ta từng ăn những loại đồ ăn mà người khác khó có thể tưởng tượng của người ngoài hành tinh.

Lại nói đến thái độ của Morty Smith, không biết nghe Lộc Động Đình nói về đồ ăn ngoài hành tinh lại kích hoạt một kỷ niệm nào đó của Morty làm cậu ta vẻ mặt lại so vừa nãy càng trắng bệch.

Rick Sanchez cũng hưng phấn nói với Lộc Động Đình:

“Đúng vậy chúng ta có thể bắt chúng để nghiên cứu, tôi có thể tạo ra bom nguyên tử từ rác rưởi trong thùng rác.
Sẽ có thật nhiều thứ tuyệt vời trên cơ thể của những sinh vật ngoài hành tinh, đôi khi vị của chúng cũng rất ngon, đúng không Morty.”

Nói liền làm, Lộc Động Đình cùng Rick Sanchez hưng phấn đi về phía trước , hướng tới những tòa tháp khổng lồ ở phía xa.

Morty Smith mặc dù không hề muốn, cậu ta hiện tại chỉ muốn trở về nhà ăn uống no đủ và ngủ một giấc, nhưng không có lựa chọn nào khác là phải đi theo Lộc Động Đình và ông ngoại.

Trong khi đó Lộc Động Đình và Rick Sanchez lại không hề để ý đến Morty mà vừa đi vừa hưng phấn nói chuyện với nhau về những sinh vật họ có thể tưởng tượng ra trên hành tinh này.

Cứ như vậy, cũng không biết tốn bao lâu thời gian, dù sao ở nơi này khói đen và bụi đã che kín bầu trời, cũng không thấy được mặt trời, dù sao cả ba người đều đi rất lâu nhưng độ sáng của ánh sáng dường như không thay đổi, dù sao Lộc Động Đình là cảm nhận không ra.

Cuối cùng cả ba người đã đến được ngọn núi, đi dọc theo ngọn núi xuyên qua khu rừng lớn hẳn là cũng có thể đến được ngọn tháp khổng lồ gần nhất.

Từ xa nhìn không rõ, tới gần mới biết, ở đây là một khu rừng khổng lồ, những cái cây to lớn từ vài chục mét tới hàng trăm mét là bình thường.

Bên ngoài khu rừng đều có thể thấy những cái cây lớn đơn độc vượt lên khỏi bề mặt của khu rừng hàng chục lần, to lớn cắm thẳng lên bầu trời.

Quả là một cảnh tượng mà Lộc Động Đình chưa từng thấy, Rick Sanchez khinh bỉ nhìn bên cạnh nhìn choáng ngợp Lộc Động Đình, sau đó quay sang nhìn chính mình cháu ngoại hơi chút vừa ý gật đầu.