Vũ Trụ Vô Địch Nửa Nông Dân

Vũ Trụ Vô Địch Nửa Nông Dân - Chương 35: Mấy Chương Trước Cứ Sắp Về Nhà Chương Này Về Nhà Thật.




“A…! đúng rồi.”

“Tôi còn quên nói với cô thông tin quan trọng nhất. Địa cầu hện nay đang phải chịu nguy cơ xâm lăng từ ngoại tinh văn minh. Văn minh này mạnh hơn địa cầu khá nhiều, tất nhiên nếu cô toàn thịnh thời kỳ thì hẳn là dễ dàng đánh bại văn minh này.

Nhưng tôi kiến nghị đừng làm thế, tôi cũng có khả năng giải quyết nhanh gọn nhưng tôi không làm.
Người địa cầu không hề đoàn kết, ngoại tinh văn minh uy hiếp có thể làm cho người địa cầu biết đoàn kết và cố gắng biến trở nên cường đại.
Lần này thì hết thật sự, nào đưa tay đây, chúng ta về nhà.”

Lộc Động Đình một tay cầm tay Sindragosa, một bàn tay cầm lấy thùng băng chứa thịt đuôi của Deathwing. Không có gì đặc biệt xảy ra, cả Lộc Động Đình lẫn Sindragosa cùng với thùng băng lớn, rồi cả hai người đột ngột biến mất tại chỗ.

Sindragosa chỉ thấy nhoáng lên một cái, trước mắt cảnh vật liền thay đổi, phía xa một đoàn mây tía đang dâng lên từ phía đông.
Mặt trời vẫn núp ở đường chân trời chưa hiện, nhưng ánh bình minh đã nhuộm đỏ phương đông.

Sindragosa quan sát hoàn cảnh xung quanh, cả hai người hiện đang đứng trong một sân nhỏ, trước mặt là một căn nhà khá nhỏ.

Tuy rằng nhà của Lộc Động Đình không phải là thật lớn, nhưng nói nhỏ thì chắc chắn không hề nhỏ.
Toàn bộ kiến trúc nhà không tính sân vườn cũng đến vài trăm mét vuông, riêng khu vực sử dụng nhà ở thì cũng trăm mét vuông ngót nghét.

Nếu tính sân trước nhà, chỗ mà Lộc Động Đình và Sindragosa đang đứng thì đều cộng thêm hơn sáu trăm mét vuông.
Chiều dài sân cũng khoảng hơn ba mươi mét, chiều rộng cũng phải hai mươi mét có hơn.

Nhưng đối với Sindragosa, căn nhà này của họ Lộc thật đúng là khá nhỏ thật.

Nghĩ thử xem Sindragosa là ai?
Sindragosa điện hạ, tất nhiên ở cung điện to lớn, giao lưu xuất nhập đều là tầng lớp tương đương hoặc kém một chút cũng là kẻ thống trị.

Cho dù chỉ là quý tộc của xứ sở nào đó, tiếp đãi Sindragosa điện hạ nơi ở cũng không phải là căn nhà nhỏ của nhà họ Lộc có thể so sánh.

Sindragosa cảm thấy kiểu kiến trúc này thật kỳ lạ, nhưng cũng thật đẹp, có chút giống với kiến trúc của gấu trúc người.
Tuy rằng không thanh nhã như kiến trúc của gấu trúc người, nhưng nhiều một phần kín đáo cùng cảm giáp ấm cúng.

Xung quanh sân là một vườn cây, có lẽ là cây ăn trái, dưới ánh bình minh các ngọn cây như được phủ một lớp vàng.
Sindragosa chú ý thấy một số loại cây treo đầy những quả hình dạng thiên kỳ bách quái, phần lớn các loại trái cây Sindragosa cũng không biết là gì, dù sao Sindragosa đây là lần đầu tiên nhìn thấy.

Tinh tế cảm nhận, Sindragosa cảm thấy không khí tinh cầu này thực ô trọc, thậm chí trong không khí cũng không cảm nhận được một chút nào ma lực.

Ở tinh cầu này thực khó có khả năng có được siêu phàm lực lượng, không khí ô trọc được thân thể hấp thu, lâu ngày sẽ tích tụ trong thân thể.
— QUẢNG CÁO —


Mặc dù phần lớn đều không gây hại, nhưng lại là nguyên nhân xua tan siêu phàm năng lượng trong cơ thể.
Ma lực cũng là một loại siêu phàm năng lượng, nhưng trên tinh cầu này Sindragosa không hề cảm nhận được ma lực tồn tại.

Lộc Động Đình đã nói tinh cầu này mới bắt đầu siêu phàm, không có ma lực, hẳn là một loại năng lượng siêu phàm khác.
Không biết năng lượng siêu phàm của tinh cầu mang tên địa cầu này so với ma pháp là cao hay thấp.

Đối với vấn đề này Sindragosa cũng không gấp gáp muốn biết.
Sindragosa nhớ lời giới thiệu của Lộc Động Đình, đi tới địa cầu việc Sindragosa muốn biết muốn làm nhất hiện nay là tìm hiểu về trò chơi World of Warcraft mà Lộc Động Đình đã nói.

Tuy rằng không hiểu “trò chơi” theo ý Lộc Động Đình là gì, bởi vì Sindragosa từ sinh ra đến nay chưa hề biết “chơi”.

Ở Azeroth nếu là kẻ yếu tính mạng liền nguy ở sớm tối, không biết khi nào sẽ bị cường giả tùy tay vô tình hoặc cố ý giết chết.

Kẻ yếu là không có nhân quyền, hoặc bị tiêu diệt hoặc bị thống trị, không có con đường thứ ba.

Cho nên ở Azeroth mãi mãi là tranh đấu.

Các chủng tộc tranh đấu để chiếm lấy địa bàn tốt hơn rộng lớn và có nhiều tài nguyên hơn.

Trong cùng chủng tộc cũng tranh đấu giành lấy được nhiều tài nguyên để càng ngày càng cường đại.

Tự mình tranh đấu với chính mình để không bị lạc mất tự thân, để trở thành cường giả trở thành kẻ thống trị.

Sindragosa cũng vậy, từ sinh ra hoặc tu luyện hoặc chiến đấu cướp đoạt tài nguyên, tất cả mọi thứ chỉ để trở nên mạn hơn.

Sindragosa nghe “chơi” không ít lần, nhưng Sindragosa lại chưa từng “chơi” bao giờ. Kẻ lãng phí thời gian chỉ để vui vẻ thì không bao giờ có thể trở thành cường giả.

+++++++++++++++++

Trời đã sáng, Lộc Động Đình cũng từ bỏ ý định ngù bù một giấc.

Hiện giờ trong nhà không chỉ mình hắn, còn có đang ngủ trong nhà Nguyễn Linh Trúc và mới đến còn ngơ ngác đứng ở sân Sindragosa.

Lộc Động Đình cũng mặc kệ Sindragosa không biết đang nghĩ gì đến ngẩn ngơ.
Hai tay ôm lấy thùng băng nhẹ nhàng nâng lên ôm đi ra sân sau, chút nữa hắn cần lấy ra một ít thịt để làm bữa sáng.

Lộc Động Đình trở về mặc dù không gây ra tiếng động, nhưng Mèo Nhỏ và Mèo To đều nhận ra mùi của hắn.
Tuy vậy cả hai đứa đều không dám chạy ra đón Lộc Động Đình, ngược lại lại nằm ôm nhau run bần bật.

Nguyên nhân là vì Sindragosa, vốn là rồng Sindragosa vốn là đứng ở đỉnh của chuỗi thức ăn.
— QUẢNG CÁO —


Mèo Nhỏ và Mèo To chỉ là hai con chó bình thường, chỉ cần nghe thấy hơi thở của một con hổ đã sợ đến không dám động một chút.
Đừng nói đến việc cảm nhận được hơi thở của Sindragosa, rồng còn cao cấp hơn hổ không biết bao nhiêu lần.

Bản năng của cả hai đứa liên tục cảnh báo nguy hiểm, yêu cầu hai đứa chạy thật xa, tìm chỗ an toàn.

Nhưng cả Mèo Nhỏ và Mèo To là chó nhà, đối với chúng nó nhà là nơi an toàn nhất.
Bởi vậy mới có câu “chó cậy gần nhà.” Đối với chó nhà chẳng có nơi nào an toàn hơn ở nhà cả.

Không chỉ vậy, Sindragosa trong không biết bao nhiêu năm sinh tồn chiến đấu, sát khí của Sindragosa tích lũy là cực kỳ kinh người.

Ở trên tay đã có không biết bao nhiêu mạng, nói số sinh mạng bị Sindragosa giết là máu chảy thành sông thây chất thành núi còn là hướng nhẹ nói.

Ở địa cầu, đồ tể lâu năm sát khí cũng đã đủ làm cho chó không dám sủa.
So với Sindragosa, đồ tể sát khí cũng như con kiến cùng cự long.
Cũng may Sindragosa cũng đã cố tình thu liễm, nhưng cho dù thu liễm cũng không phải là hai con chó bình thường có thể không sợ hãi.

Còn nguyên nhân lớn nhất đó chính là Sindragosa hiện nay là vong linh cốt long.

Vong linh vốn dĩ tồn tại ở giữa sự sống và cái chết.
Sự sống không chấp nhận vong linh vì vong linh có lây dính hơi thở của cái chết.
Cái chết không chấp nhận vong linh vì vong linh đã từ bỏ cái chết.

Cho nên vong linh không thể chết, cũng không thể sống.

Hơi thở của cái chết làm các sinh vật sống đều bản năng sợ hãi vong linh, chỉ cần là sinh vật sống không có sinh vật nào không bản năng sợ hãi cái chết.

Nhận ra tiếng bước chân của Lộc Động Đình đến gần nhà sau, cả hai đứa đều bớt đi khủng hoảng.
Mèo Nhỏ và Mèo To vui mừng chạy đến, đứa ôm chân đứa rít gào, như muốn kể ra nỗi sợ hãi và ủy khuất vừa phải chịu.

Mặc dù trên người Lộc Động Đình còn có một cổ hơi thở đáng sợ, nhưng Mèo Nhỏ và Mèo To vẫn cảm thấy ôm chân Lộc Động Đình chính là an toàn nhất.

Bình thường nhà Lộc Động Đình đi làm việc nhà nông đều mang hai đứa đi theo, nói là bắt hai đứa đi làm.
Mặc dù cả hai mỗi lần được đi theo ra vườn hoặc lên núi đều là gây rối cản trở mọi người làm việc, nhưng ai cũng thích mang chúng nó đi theo.

Mỗi lần có người đi ra khỏi nhà trở về đều được đón tiếp bằng cách ôm chân rít gào.

Lộc Động Đình cười, nghiêng đầu nhìn Mèo Nhỏ và Mèo To nói:
“Sao? Hai đứa làm sao biết tau vừa đi ra ngoài về? Giỏi thế nhỉ.”

Nói xong hơi lắc lắc trên tay thùng băng, như đang khoe ra với hai đứa nói:
“Nhìn thấy không? Biết cái này là cái gì không? Thịt rồng đấy, siêu ngon để chút nữa tau làm bữa sáng, để cho hai đứa bay mỗi đứa một miếng.
— QUẢNG CÁO —

Không phải là không cho bọn bay ăn nhiều, mà bọn bay ăn không được nhiều. Từ từ mỗi bữa một miếng, sau này hai đứa đều có thể trở thành năng lực giả đấy.
Được rồi, giờ thì tránh ra buông chân ra nào.”

Nói xong Lộc Động Đình dùng chân gạt hai đứa ra đặt thùng băng xuống, đi lại vòi nước rửa tay chân.

Pháp bào đều có tự làm sạch công năng, nhưng Lộc Động Đình vẫn thói quen rửa tay, không rửa hắn đều thấy khó chịu.

Ở thế giới World of Warcraft gần 10 tiếng đồng hồ, hắn đi khắp nơi lại không rửa tay chân mặt mũi.
Lộc Động Đình đều cảm thấy chính mình khắp người toàn bụi bẩn cùng mồ hôi, nghĩ đến đây Lộc Động Đình đều như cảm ngửi thấy mùi hôi chua trên người.

Nghĩ vậy, Lộc Động Đình vội vàng tháo Frostmourne ném xuống trên mặt đất, chạy nhanh vào nhà lấy quần áo đi tắm.

Chưa đến ba phút, chỉ gội đầu sau đó dội nước một lượt từ đầu đến chân.

Lộc Động Đình đều cảm thấy trên người mình tỏa ra hương thơm, thoải mái thanh tân bước ra khỏi phòng tắm, hừ hừ lẩm nhẩm hát đi ra sân sau.
“Cùm cùm cắc, cùm cùm cắc…!”
“Guy ghiu, guy ghìu, rốc diu(we will, we wil rock you) …!”

Lộc Động Đình vừa vào nhà thì Mèo Nhỏ và Mèo To lại trở lại run cầm cập sợ hãi, cả hai đứa lần này còn khủng hoảng hơn nữa.

Một cỗ bất tường hơi thở từ “cái que” kỳ lạ chủ nhân ném xuống đất làm cả hai không dám đến gần.
Mặc dù không có cảm giác khủng bố như cỗ hơi thở phía trước sân, nhưng đối với cả hai đứa đều là cực kỳ kinh khủng.

Mấy phút đồng hồ, cả Mèo Nhỏ và Mèo To đều cảm thấy như đã sống được mấy đời. Lộc Động Đình bước ra khỏi cửa cả hai liền bật dậy lao nhanh tới ôm chân.

Lộc Động Đình khó hiểu vì sao Mèo Nhỏ và Mèo To hôm nay lại hành động kỳ lạ như vậy.

Nghĩ rằng cả hai đứa muốn gì đó, Lộc Động Đình đi tới nhà sau, bước đến cửa ra vườn, vừa đi hắn vừa nói:
“Sao? Hai đứa muốn gì? Muốn đi chơi phải không?”

Lộc Động Đình thò tay mở chốt cửa, mở cửa rộng ra, đứng một bên nói với Mèo Nhỏ và Mèo To:
“Được rồi, đi đi! Nhớ là đi một chút rồi về nhé. Đừng ra sau núi, rắn cắn một cái là xong đời luôn đó.”

Nhưng Mèo Nhỏ và Mèo To lại chỉ nhìn ra cửa một cái rồi tiếp tục quấn lấy chân Lộc Động Đình.

Trong lúc Lộc Động Đình khó hiểu, thì Sindragosa đi tới nói:
“Chúng nó đang sợ hãi, sợ hãi tôi cũng sợ hãi Frostmourne. Chuyện này ngày xưa tôi thường thấy. Ở Azeroth chỉ cần một sinh vật cường đại đi ngang qua thì các động vật bình thường hay ma thú hầu hết đều chạy tứ tán.
Đó là bản năng sinh tồn thôi ! ”