Vũ Trụ Vô Địch Nửa Nông Dân

Vũ Trụ Vô Địch Nửa Nông Dân - Chương 71: Trở Về




Một vấn đề cũng khá đơn giản, gần như ai cũng có thể tính toán được, nhưng cho dù thật nhiều người đều biết rằng Acsimet vọng tưởng, nhưng người địa cầu vẫn dựa vào việc lý thuyết có thể thực hiện mà cho rằng con người có thể làm được.

Hoặc đến hiện đại gần đây, người địa cầu vẫn liên tục phát tín hiệu cho vũ trụ, mong muốn tìm được một nền văn minh khác ngoài địa cầu.

Lại không biết rằng, người địa cầu còn không thể thoát khỏi hành tinh của mình, nếu thực sự có một nền văn minh nào dựa theo tín hiệu phát ra tìm đến địa cầu, thì chuyện gì sẽ xảy ra.

Một nền văn minh nhỏ yếu, bị lộ vị trí với một nền văn minh mạnh hơn, nền văn minh có thể thoát ra khỏi tinh hệ của họ để đến được địa cầu, dùng mông đều có thể nghĩ được chuyện gì sẽ xảy ra.

Hãy xem thời đại đại hàng hải, người da trắng đã làm gì với người đen và người đỏ, thậm chí các nước Đông Thần châu lạc hậu cũng phải chịu độc thủ.

Thậm chí bây giờ nhắc lại còn có câu nói “Đen thôi, đỏ chết hết rồi”, tất nhiên đỏ cũng chưa hết, chỉ là phải sống trong khu bảo tồn mà thôi.

Thời cận đại ấy, người da trắng gần như thống trị toàn thế giới, Anh quốc thời ấy là đễ quốc mạnh nhất được mệnh danh là mặt trời không lặn.

Thuộc địa anh trải khắp thế giới, giờ nào trong ngày mặt trời cũng luôn chiếu sáng đất đai của vương quốc.

Chỉ vài ví dụ cũng đủ thấy nhân loại là như thế nào, chỉ là dù gì đi nữa, Lộc Động Đình cũng là người địa cầu.

Không thể vì có một số ít ngu xuẩn, mà bất kể đồng loại của mình chết sống.

Những kẻ làm sai thì phải chịu hậu quả, những kẻ hưởng thụ trên sự sai trái của họ cũng vậy.

Nhưng không thể đánh đồng những người đã sai trái cùng với những người khác vậy.

Nhân loại mặc dù tham lam ngu xuẩn nhưng cũng không phải toàn bộ nhân loại đều ngu xuẩn.

Ngu xuẩn chỉ là một số ít, số ít này thường lại là thông minh nhất, thông minh nhưng lại ngu xuẩn điều này không mâu thuẫn.

Những kẻ nắm giữ quyền lực, nhà tư bản, phong kiến trước nay đều như vậy, chúng cực kỳ thông minh, nhưng lại quá tham lam ích kỷ.

Chỉ cần có lợi ích đều có thể sẵn sàng hi sinh tất cả, bất kể đại cục, giống như thời đại Tân vũ kỷ mới thành lập diệt sạch nhà tư bản chính là thể loại này.
— QUẢNG CÁO —

Tuy nhiên việc này cũng không phải là việc của Lộc Động Đình, đó là việc của những nhà cầm quyền, của Chính Phủ Liên Hiệp.

Lộc Động Đình chỉ cần khống chế áp lực cho người địa cầu ở một mức độ, nguy hiểm nhưng lại không ảnh hưởng đến tính mạng là được.

Việc này cũng không khó, Lộc Động Đình có thể đơn giản tiêu diệt Thiên Lang nhân, cho nên chỉ cần vừa đấm vừa xoa liền có thể.

Quy trình thực hiện là trước tiên là bày ra vũ lực uy hiếp, sau đó yêu cầu Thiên Lang nhân phối hợp, cuối cùng là đảm bảo cho Thiên Lang nhân không bị tiêu diệt bởi người địa cầu hoặc nền văn minh vũ trụ khác.

Nghĩ vậy Lộc Động Đình tắt đi mặt sách, nhìn đồng hồ rồi mở trò chơi lên chơi, thầm nghĩ:

“Dù sao vẫn còn sớm, có thể tranh thủ chơi trò chơi một hồi rồi đi nấu cơm.
Không biết Sindragosa với Linh Trúc đã xong việc chưa, trưa nay có về ăn cơm nhà không?”

Không biết qua bao lâu, Lộc Động Đình nghe thấy động tĩnh ngoài sân, sau đó là tiếng mở cửa.

Lộc Động Đình nói tiếng xin lỗi với đồng đội rồi thoát khỏi trò chơi, quay đầu nhìn thấy Nguyễn Linh Trúc và Sindragosa bước vào nhà vừa nói vừa cười.

Chủ yếu là Nguyễn Linh Trúc nói Sindragosa toàn bộ hành trình đều mỉm cười lắng nghe, đôi lúc sẽ mở miệng cảm thán vài tiếng hoặc gật đầu lắc đầu.

Lộc Động Đình khóe miệng nhếch lên, nhìn thấy Nguyễn Linh Trúc vui vẻ hắn cũng cảm thấy vui vẻ một chút.

Cũng không phải vì Lộc Động Đình có bao nhiêu yêu thích Nguyễn Linh Trúc, mặc dù là có chút thích Nguyễn Linh Trúc, nhưng phần lớn là vì đồng bệnh tương liên, phần nữa là vì Nguyễn Linh Trúc đẹp.

Đúng vậy, vũ trụ vô địch Lộc Động Đình chính là như vậy nhàm chán, thô bỉ, hạ tiện, thèm nhân gia Nguyễn Linh Trúc thân mình.

Nhắc lại lần nữa là Nguyễn Linh Trúc đẹp, cho nên Lộc Động Đình thấy Nguyễn Linh Trúc vui vẻ thì chính mình cũng cảm thấy vui vẻ.

Không chỉ Lộc Động Đình, trừ khi là tinh thần vặn vẹo đổi lại ai nhìn thấy một cô gái trẻ cực kỳ xinh đẹp tung tăng vui vẻ cười nói, cũng không tự giác tinh thần thoải mái cảm thấy vui vẻ hơn.

Cho nên nói, thế giới này từ trước tới nay hoàn toàn đều xem nhan giá trị, chỉ cần đẹp cuộc sống đều thường thuận lợi hơn.

Tất nhiên không phải lúc nào cũng là thuận lợi, rất nhiều người đẹp trong lịch sử đều là có số phận bi thảm.

Nói đẹp thì cuộc sống thuận lợi hơn nhiều ít có hơi thiên lệch, nhưng nói về xấu liền xui xẻo thì chỗ nào cũng có, thậm chí xui xẻo nhất còn trở thành tiếng xấu muôn đời, bị coi là biểu tượng của kẻ tham dâm như Đăng Đồ Tử.

Thời Xuân thu bên tàu ở nước Sở, Tống Ngọc và Đăng Đồ Tử đều là đại phu nước Sở, là thân cận của nhà vua nước Sở.
Bởi vì Tống Ngọc rất đẹphông chỉ được vua sở yêu thích, còn được các phu nhân yêu thích, thậm chí được tự do thường xuyên xuất nhập hậu cung.

Đăng Đồ Tử thấy Tống Ngọc lại đẹp trai lại có tài ăn nói, thường xuyên xuất nhập hậu cung thì trong lòng không thích.

Một hôm, Đăng Đồ Tử nói với nhà vua Sở Vương rằng:
— QUẢNG CÁO —

"Thưa bệ hạ, Tống Ngọc có diện mạo chững chạc và oai nghi, có học thức, nhưng rất hiếu sắc, nên bệ hạ nhất thiết không được để Tống Ngọc cùng bệ hạ đến hậu cung. Hậu cung có nhiều phụ nữ xinh đẹp, nếu nhìn thấy Tống Ngọc, có lẽ sẽ gây chuyện phiền phức."

Nhà vua nước Sở bèn cho triệu Tống Ngọc, hỏi lời nói của Đăng Đồ Tử có chính xác không.

Tống Ngọc nói:
"Thưa bệ hạ, thần có diện mạo chững chạc và oai nghi, đấy là bẩm sinh; thần có học thức, đấy là vì thần cần cù chịu khó và hiếu học; về hiếu sắc, thần không bao giờ hiếu sắc đâu."

Nhà vua nước Sở hỏi: "Thế thì nhà ngươi có chứng cứ gì không?"

Tống Ngọc nói:
" Mỹ nữ trong thiên hạ, không đâu đẹp bằng mỹ nữ nước Sở.
Mỹ nữ nước Sở không đâu đẹp bằng mỹ nữ ở quê thần.
Mỹ nữ ở quê thần không đâu đẹp bằng cô gái ở cách vách nhà thần.
Cô gái cách vách nhà thần nếu thêm một phân thì quá cao, nếu bớt một phân thì quá thấp.
Thoa phấn vào thì trắng quá, thoa son vào thì đỏ quá.
Chân mày như lông chim cao vút, da như tuyết trắng, eo thon, răng trắng.
Giai nhân tuyệt đại như thế lại trèo tường nhìn thần suốt 3 năm, thế mà thần không hề động tâm, như vậy lẽ nào lại cho thần là kẻ háo sắc?

Thấy Sở Vương yên lặng nghe Tống Ngọc nói tiếp:
“Ngược lại, Đăng Đồ Tử chẳng ra gì.
Đăng Đồ Tử có vợ xấu, vợ ông ta đầu bù tóc rối, hai tai dị dạng, môi cong ra ngoài, hàm răng cao thấp không đều, bước đi tập tễnh, lại thêm lưng gù, toàn thân đầy ghẻ chốc.
Đăng Đồ Tử rất thích bà ta, cùng với bà ta sinh 5 người con.
Đại vương xem, chỉ cần là cô gái là Đăng Đồ Tử thích ngay, cho nên ông ta háo sắc hơn thần.".

Sở Vương nghe vậy gật đầu cho là phải, ban đêm phi tần của Sở Vương lại thổi bên gối phong

Nghe theo lời ái phi Sở Vương phạt tội Đăng Đồ Tử, nói rằng Đăng Đồ Tử vì chỉ yêu người vợ xấu của mình nên thành kẻ tham dâm háo sắc nhất thiên hạ.

Còn Tống Ngọc bởi vì không cưới mỹ nữ đẹp nhất ở nhà bên vì trong nhà đã có nhiều thê thiếp, cho nên là người quân tử nhất thiên hạ.

Từ đó Tống Ngọc càng được Sở Vương yêu thích, càng thường xuyên xuất nhập hậu cung đàm luận thi thư với phi tần, có những hôm đàm luận đến khuya không kịp về nhà mà phải ở lại trong cung.

Sở Vương không đẹp, nhưng nghe nói vì được Tống Ngọc thường xuyên thăm nom được nhiễm cái linh khí của Tống Ngọc, cho nên hậu và phi tần của Sở Vương sinh con đều thật đẹp.

Đến mấy ngàn năm nay Đăng Đồ Tử vẫn phải chịu mang tiếng xấu xa, đến hiện đại mới được minh oan, nhưng theo thói quen người phương Đông vẫn gán ghép cho Đăng Đồ Tử là đại diện cho những kẻ tham dâm hiếu sắc.

Đến nói vì sao Đăng Đồ Tử phải chịu tiếng xấu ngàn năm, đơn giản cũng chỉ là vì Đăng Đồ Tử xấu hơn Tống Ngọc mà thôi.

Nói đúng thực tế hơn là bởi vì Đăng Đồ Tử xấu mà bị sắc đẹp đánh bại, không chỉ một mà là 2 lần.

Tống Ngọc bởi vì đẹp nên được hậu cung và Sở Vương yêu thích.
— QUẢNG CÁO —


Hậu cung của Sở Vương nghe Đăng Đồ Tử nói xấu Tống Ngọc, lại cấm Tống Ngọc qua lại hậu cung thì trong lòng căm ghét, cho nên ban đêm mây mưa với Sở Vương mà thủ thỉ.

Hậu cung của Sở Vương thì toàn người đẹp, ban đêm ân ái vui vẻ, thủ thỉ bên tai, Sở Vương có thể nào lại để cho mỹ nhân không vui cho được.

Bởi vậy liền phả xui xẻo cho Đăng Đồ Tử.

Sử sách thông thường cũng không có gì công chính đáng nói.

Như có câu nói “Lịch Sử là do người thắng viết”.

Bởi vậy sử sách công chính là ở người thắng, nói người thắng không phải là người thắng trận mà, thắng của hệ tư tưởng.

Cũng lấy ví dụ của Tàu quốc cổ đại.

Đế Tân Tử Thụ có thân hình cao lớn, diện mạo tuấn tú, sức khỏe vô biên, có thể đánh nhau tay không với mãnh thú, thông minh lanh lợi có tài thơ văn.

Đế Tân thậm chí còn khai cương thác thổ, chinh phục tứ phương khiến cho 800 chư hầu phải đầu phục.

Đế Tân chỉ có một hậu là Khương hoàng hậu và ba phi lần lượt là Hoàng Phi Yến, Dương Cửu cùng với Tô Đát Kỷ.

Đế Tân cũng chỉ 3 người con là Ân Giao và Ân Hồng con của Khương hoàng hậu, Vũ Canh được cho là con của cung nữ.

Ấy vậy mà khi Thương diệt, Cơ Phát chém xác của Đế Tân gọi là Trụ, lại đổ cho Trụ là hoang dâm vô đạo tàn sát trung thần.

Trong khi đó Chu Văn Vương Cơ Xương có vợ vô số, 99 người con thêm một con nuôi là Lôi Chấn Tử.