Vũ Trụ Vô Địch Nửa Nông Dân

Vũ Trụ Vô Địch Nửa Nông Dân - Chương 9: Coi Như Một Nửa Cái Thân Nhân




Nhìn lại điện thoại thì đã 9h30’, Nguyễn Linh Trúc hốt hoảng, nói với hiệu trưởng:
“Hiệu trưởng, đã đến giờ em phải đi. Em xin phép đi trước, khi nào thầy mở khóa xong thì có thể tự vào lấy hoặc gọi cho khoa để lấy và so sánh. Em đã bàn giao lại hết rồi, nếu có gì khác chờ em về rồi tiếp tục cũng được. Dù sao thí nghiệm hôm qua cũng chỉ là thí nghiệm phân tích mẫu đất bình thường, để làm mẫu cho sinh viên năm 2 luyện tập thí nghiệm. Em xin phép đi trước ạ !”

Nói rồi quay đầu muốn đi, nhưng lại bị 2 bảo vệ lạ mặt chặn lại.
“Các anh tránh ra cho tôi đi nào.” Nguyễn Linh Trúc nói với 2 người, nhưng 2 người này không hề đáp lại, mặt vô biểu tình đứng trước mặt cô. Nguyễn Linh Trúc thấy vậy muốn vòng qua đi, nhưng 2 người này lại bước ngang qua chặn lại.

Nguyễn Linh Trúc hiểu rằng họ cố tình không cho cô đi qua. Vừa muốn mở miệng nói thì nghe hiệu trưởng quát lớn sau lưng, vẻ mặt đầy ác độc.
“Đứng đó! Chưa lấy được số liệu thì cô không được phép đi đâu hết.”

Nguyễn Linh Trúc giật mình quay lại, nhìn thấy khuôn mặt hiệu trưởng hung thần ác sát thì càng sợ hãi hơn.
Không hiểu vì sao lại như vậy Nguyễn Linh Trúc đôi mắt đỏ lên, vừa mới khô nước mắt lạch cạch rớt xuống. Từ trường cho tới cổng Phàm Nhân Tu Tiên thế giới không gần, bình thường đi xe cũng gần 20 phút mới đến.

Nếu bây giờ không đi Nguyễn Linh Trúc chắc chắn đến trễ cùng bỏ lỡ cơ hội trở thành năng lực giả. Tu tiên năng lực lại là mạnh mẽ và toàn diện nhất nhì trong các loại năng lực.
Lấy hết dũng cảm Nguyễn Linh Trúc hít sâu một hơi, lấy tay lau nước mắt nói với hiệu trưởng.
“Em cần thiết phải đi, thầy không thể ngăn em được. Đây là cơ hội duy nhất để trở thành năng lực giả, em cần phải đến kịp giờ. Nếu muốn hiệu trưởng cứ đuổi việc em.”

Nói xong liền quay người đẩy ra 2 bảo vệ lạ mặt để đi. Nhưng sức lực 23 tuổi cô gái không hề làm 2 người sứt mẻ.
Sốt ruột lại tức giận nguyễn trinh trúc hét lên: “Tránh ra!”

Hai người kia vẫn đứng yên chẳng mảy may bất động. Thấy vậy Nguyễn Linh Trúc quay đầu chạy về hướng hiệu trưởng, cô quyết định chạy ra từ đầu khác của hành lang.
Vẻ mặt ác độc hiệu trưởng thấy vậy ra lệnh cho 2 bảo vệ lạ mặt.
“Giữ cô ta lại, không cho phép cô ta đi đâu hết.”

Hai bảo vệ lạ mặt nhanh chóng đuổi theo Nguyễn Linh Trúc. Bởi vì là nữ lại đeo giày cao gót, dù chạy ra được một đoạn Nguyễn Linh Trúc vẫn bị bắt lại.
“Thả ra…thả ra…!” Mặc cho cô vùng vẫy la hét vẫn bị 2 người này bẻ tay ra sau lưng, rồi sau đó một người giữ 2 tay nắm cổ cô đẩy lại chỗ hiệu trưởng.
“A a a a …..! Thả tôi ra …!”

Vùng vẫy đối mặt với hiệu trưởng, Nguyễn Linh Trúc nước mắt đầy mặt khàn giọng hỏi.
“Tại sao? Tại sao thầy lại bắt tôi ? Thả tôi ra, tôi cần phải đi! Đó là cơ hội duy nhất của tôi!”
— QUẢNG CÁO —

Hiệu trưởng không trả lời, chỉ nhìn Nguyễn Linh Trúc bằng vẻ mặt dữ tợn oán độc, mặc cho cô la hét.

Không biết bao lâu thời gian, Nguyễn Linh Trúc la hét giãy dụa mệt mỏi. Phái nữ sức lực kém xa lại là 2 người đàn ông khỏe mạnh, dù giãy dụa la hét thế nào Nguyễn Linh Trúc đều bị họ giữ chặt.
“Thả cô ta đi.”

Hiệu trưởng ra lệnh, 2 bảo vệ lạ mặt lập tức buông tay, Nguyễn Linh Trúc mềm oặt ngã xuống sàn.

Nhận thấy được thả ra Nguyễn Linh Trúc ngẩng đầu lên thì thấy khuôn mặt lạnh băng đôi mắt độc ác của thầy hiệu trưởng đang nhìn, liền sợ hãi cúi đầu xuống.
Vội vàng đứng lên chạy đi, thở hồng hộc xuống chỗ để xe lấy xe ra. Chạy nhanh nhất có thể đến cổng Phàm Nhân Tu Tiên thế giới.

Trên đường còn vượt qua mấy cái đèn đỏ xuýt nữa gây tai nạn, thực may thế giới thay đổi nên khoa học kỹ thuật phát triển vượt bậc, tai nạn xe cộ là cực kỳ khó xảy ra.
Đến nơi, không kịp tìm chỗ để xe, Nguyễn Linh Trúc mở cửa lao nhanh đi vào. Vừa chạy vừa xem đồng hồ trên điện thoại, lúc này đã là 10h10’ rồi. Đã quá trễ, bám víu lấy một chút hi vọng, chạy đến nơi đăng ký.

Nguyễn Linh Trúc hỏi nhân viên công tác:
“Chị ơi! Đoàn du học tu tiên do Chính Phủ sắp xếp đâu rồi ạ.”

Nhân viên công tác nhìn mái tóc xõa tung, đầy mặt nước mắt xinh đẹp thiếu nữ, trong đầu nghĩ : “chắc là chạy tới tiễn người yêu mà đến muộn.” Nghĩ thấy thương nên nhẹ nhàng trả lời:
“Họ đi vào Phàm Nhân Tu Tiên rồi em ạ. Đúng 10h là phải đi vào rồi.”


Nghe hi vọng tan biết Nguyễn Linh Trúc tuyệt vọng ngồi quỳ trên mặt đất khóc thành tiếng.

+++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++

Nguyễn Linh Trúc kể đến đây thì dừng lại, đi tới cầm một chiếc ghế lại ngồi bên cạnh Lộc Động Đình nhìn hắn chơi game.

Lộc Động Đình vẫn như không để ý tập trung tinh thần mà chơi game. Nguyễn Linh Trúc cũng không để ý, cô chỉ là muốn kể ra thôi.
“Lúc ấy em chẳng biết làm gì chỉ có thể ngồi khóc, rồi một đường khóc lóc về nhà. Bố mẹ em biết em đến muộn thì cũng buồn lắm, nhưng cũng chỉ an ủi em mà không hỏi nguyên nhân, em biết họ sợ làm em buồn thêm.”
— QUẢNG CÁO —


Nói đến đây Nguyễn Linh Trúc đôi mắt lại đỏ lên. Hít hít mũi Nguyễn Linh Trúc tiếp tục nói.
“Mấy ngày trước em mới biết hiệu trưởng là cố ý làm em bị muộn.”

Hiệu trưởng trường trường đại học Bách Gia hiện nay đã gần 70 tuổi. Trước đây vì chỉ lo công việc nên bị vợ đưa đơn ly hôn, mãi tới hơn 40 tuổi mới dùng tiền cưới một cái xinh đẹp hám giàu nữ. Có được một trai một gái, bởi vì già đến con nên yêu chiều cực.
“Con trai hiệu trưởng theo đuổi em nhiều năm, con gái hiệu trưởng lại là bạn học của em. Mặc dù cũng coi như là đào lý khắp thiên hạ, nhưng không hiểu vì sao người nhà hiệu trưởng tư chất kỳ kém, khó có thể tự đạt được năng lực. Cho dù có tiền lại cũng không đủ tiêu chuẩn để tiến được đưa đi du học, nếu muốn trở thành năng lực giả phải tự tiến vào các thế giới tìm kiếm.

Em từ chối hắn nhiều lần không được, càng ngày hắn càng làm em sợ, vậy nên em mới đồng ý đi xem mắt anh ấy. Lúc ấy vừa để thoát khỏi con trai hiệu trưởng dây dưa, lại thấy anh ấy không tệ lắm. Cho nên xem mắt xong em liền đồng ý tìm hiểu, nếu có thể thì sẽ cưới.
Em cũng không quan trọng tình yêu lắm, dù sao sống cạnh nhau lâu ngày tự khắc sinh tình cảm.”

________________________

Những người có tư chất cao, ở vũ trụ năng lượng ảnh hưởng thông thường có thể thức tỉnh năng lực.
Cổng không gian hầu hết đều tự do đi vào, nhưng cần thiết phải đăng ký cùng với đeo thiết bị theo dõi của Chính Phủ cấp. Cổng không gian tới những thế giới có hắc khoa kỹ (hắc khoa học kỹ thuật) hầu hết chỉ có thể từ nhân viên chính phủ tiến vào, số ít là bị che giấu đi hoặc chưa được phát hiện.

Mà tư chất kém người thường thì cho dù tiến vào tu luyện thế giới cũng khó có thể học tập được tu luyện có hệ thống. Một phần là muốn đạt được phương pháp tu luyện cần phải có sư phụ, nhưng tư chất kém có ai lại đi lựa chọn truyền thụ. Một phần nữa cho dù phẩm tính tốt hay may mắn không tồi nhận được truyền thừa, lại vì tư chất kém mà khó có thể hiểu được.

Chỉ có vận khí nghịch thiên mới có thể đạt được bảo vật hay truyền thừa cải thiện tư chất, thậm chí dịch cân tẩy tủy thoát thai hoán cốt trở thành thiên tài.
Như vậy đã tư chất kém lại tự cho mình giàu có mệnh quý không dám mạo hiểm, hiển nhiên muốn trở thành năng lực giả chỉ có thể sử dụng một ít đường ngang ngõ tắt.
______________________________________________________

“Hiệu trưởng sợ em đạt được năng lực liền khinh thường con trai ông ta. Lại con gái ông ta cũng được sắp xếp thay thế em đi vào Phàm Nhân Tu Tiên. Có một học trò cũ của hiệu trường là nhân viên phụ trách dẫn đội ngày ấy. Cho nên con gái ông ta dễ dàng thay thế em.
Theo đuổi em nhiều năm không được, hôm trước em gái hắn vừa trở về. Cô ta tư chất yếu kém lại ham ăn ham chơi, không chăm chỉ tu luyện mà bị đuổi về. Nhưng mấy năm nay đại lượng tiền tài đổi lấy đan dược, có chút tu vi lại thấp kém nhưng cũng là năng lực giả.
Hiệu trưởng đã là đào lý thiên hạ giờ này còn thêm trong nhà có năng lực giả. Con trai ông ta hôm qua gặp em nói rằng cho em cơ hội cuối cùng để đồng ý cưới hắn. Cũng đó cho em biết chân tướng sự việc 3 năm trước.
Em sợ bị nhà hiệu trưởng làm khó dễ nên nghỉ việc rồi trốn đến đây.”

Nói đến đay thì nước mắt như mưa, lại sợ lại tủi, Nguyễn Linh Trúc cứ thế khóc lớn một hồi. Lộc Động Đình vẫn ngồi đó chơi game bất sở vi động.
— QUẢNG CÁO —

Khóc đủ rồi, Nguyễn Linh Trúc thò tay lấy ca nước trên bàn mở nắp uống mấy ngụm, rồi vừa dùng mu bàn tay xoa nước mắt vừa nói:
“Cảm ơn! nói ra được khóc đươc em thấy dễ chịu hơn nhiều. Anh lại là năng lực giả em cũng không cần sợ hãi bọn họ nữa.”

Nói đoạn, ngừng một chút, nghiêng đầu rụt rè hỏi Lộc Động Đình:
“Anh sẽ bảo vệ em chứ?”

Lộc Động Đình ngừng tay, quay đầu sang nhìn chằm chằm Nguyễn Linh Trúc, rồi giơ tay vỗ vào đầu cô.

“Á…!” Đau đến Nguyễn Linh Trúc ôm đầu hét lên, vừa ngừng nước mắt là dâng lên phân nửa.

“Không bảo vệ cô thì tôi bảo cô ở lại làm gì hả cô nương ? Thưa đại tiểu thư tôi vừa nãy nói là cô không lọt vào đầu hả?
Thôi mặc kệ cô, vài bữa tôi kiếm cho cô vài cái năng lực tốt tốt dễ xài rồi ném cô ra đường vậy.”
Lúc Lộc Động Đình quay lại thì thấy trên màn hình nhân vật đang bò trên sàn, có 3 cái địch nhân đang vây quanh, đồng đội thì không biết đi đâu.

Bực mình hắn lập tức bấm thoát ra trận đấu, sau đó quay đầu lại vỗ thêm một cái đang ôm đầu Nguyễn Linh Trúc.
“Á…! Sao lại đánh em nữa” Lại hét thảm một tiếng, lần này mặc dù không đau như lần trước nhưng dù sao vẫn là đau. Nguyễn Linh Trúc bĩu môi nước mắt lưng tròng mếu máo hỏi.

“Thích đánh thì đánh, dù sao bây giờ là anh nuôi em còn phải bảo kê cho em. Hừ…!”

Trên mặt có chút ý cười Lộc Động Đình nói tiếp:
“Lúc nãy vì đánh em mà anh bị thua, nên giờ đánh thêm một cái cho đỡ bực.”

Nhìn Nguyễn Linh Trúc phồng má bĩu môi nước mắt lưng tròng, lộc động đinh chợt cười rộ lên thành tiếng: “Ha ha …!”

“Nói gì em cũng coi như là nửa cái người thân của anh, anh bây giờ cũng chỉ có hai cái người rưỡi thân nhân thôi, à thêm nửa cái nữa, tính ra là 2 cái thân nhân cùng 2 cái nữa thân nhân. Anh không bảo vệ em thì còn bảo vệ ai? Chẳng lẽ ra đường biểu tình đòi chó quyền hay sao?”