Vùng Đất Tự Do

Chương 118




Dọc theo con đường Mê Cung, lửa bắt đầu bùng lên. Đây là thiết kế mới của Logan, cho phép T-rex chia cắt được chủ lực của đối phương và dồn đại bộ phận quân địch xuống đường hầm, nơi sẽ đóng vai trò chôn xác kẻ thù.

Ánh lửa chiếu sáng Mê Cung như ban ngày, soi tỏ hàng nghìn gương mặt vừa tò mò, vừa háo hức đang lần lượt hiện ra trên các tầng lầu. Những tiếng hò reo dậy đất. Mọi người đều nhìn về phía Tài, chờ đợi một sự kết thúc.

Jackson Jay chậm rãi tiến về phía hắn.

- Trần Tuấn Tài, kết thúc ở đây thôi.

Tài gắng sức đứng dậy, vai trái máu chảy ướt đẫm, một phần xương đã gãy nên không thể cử động được. Hắn vẫn còn tay phải, nhưng chỉ có những kẻ ảo tưởng mới mong chiến thắng Jackson bằng tay không thuận.

- Cậu là một đối thủ xứng tầm với ta. Ta đã chịu đựng cậu trong nhiều năm. Sự tồn tại của cậu ban đầu chỉ như một cái nhọt nhưng đã nhanh chóng phát triển thành một khối u và giờ đây còn dám tranh giành nguồn sống với T-rex. Cậu đã lợi dụng T-rex để phát triển lên quy mô ngày nay. Hẳn cậu sẽ không ngại tiêu diệt T-rex để trở thành băng thống trị Vùng đất Tự Do. Ta không thể tha thứ cho cậu. Cái chết của cậu sẽ đặt dấu chấm hết cho sự tồn tại của Dực Long. Chúng ta sẽ chặt đứt từng cái đầu của con quái thú và chôn vùi chúng trong đống đổ nát.

- Jackson, tôi thách đấu với ông, một chọi một.

Jackson mỉm cười:

- Sự dũng cảm đáng khen. Được lắm, cầm dao lên đi.

Giữa ánh lửa thiêu đốt, bước chân của Tài loạng choạng, cơ thể của hắn không còn tuân theo sự sai khiến của trí não nữa. Chỉ một chiêu đã bị Jackson gạt tung con dao trên tay.

- Trần Tuấn Tài, cậu sẽ bị lãng quên. Chẳng mấy chốc sẽ không còn ai nhớ đến cậu nữa. Thế giới này sẽ chỉ biết đến cái tên T-rex và vị vua của nó, Jackson Jay "Toàn Năng".

Con dao của Jackson đâm vào cổ Tài, như muốn đóng lại cuộc đời của hắn.

Chưa kịp chạm vào cổ, con dao đã bị gạt đi. Thêm một người xuất hiện giữa đương trường. Người đó là Daniel.

Jackson sửng sốt. Lão chưa từng gặp Daniel.

- Mày là ai?

- Daniel của Dực Long.

Daniel xưa nay giết người không bao giờ xưng tên, nhưng lần này đối thủ là Jackson Jay, nên gã mở mồm thông báo tên mình để tỏ lòng tôn trọng.

- Lại một con thằn lằn bay nữa. Để tao chặt đầu mày xuống cắm lên cổng.

Hai người lập tức giao chiến.

Jackson nhanh chóng nhận ra thằng trẻ trai mới đến cũng là cao thủ.

Cách đánh của Daniel không giống Tài, cũng chẳng giống ai. Mỗi đường dao của hắn đều mang tính năm ăn năm thua, dường như hắn không để ý đến nguy cơ đối phương sẽ làm tổn thương mình mà chỉ chăm chăm vào việc giết kẻ địch. Đấu với Daniel giống như đi trên một sợi dây, bên dưới là vực sâu muôn trượng, chỉ sơ hở một cái là mất mạng.

Những kẻ liều mạng nhưng kém cỏi chỉ có thể hù dọa người ta được một lúc, còn những kẻ liều mạng mà lại sở hữu bộ kỹ năng xuất chúng thì sẽ trở thành cơn ác mộng. Nếu ví Tài như một vũ công thì Daniel tựa như một hồn ma lẩn khuất bên trong một cái xác chết, ngay cả ánh mắt, khuôn mặt và hơi thở của gã cũng mang theo mùi vị của sự thối rữa. Jackson không nhìn thấy bất kỳ sự phấn khích nào trong con mắt của Daniel mà chỉ thấy sự điên khùng. Nhưng chất điên trong người Daniel rất khác so với các chiến tướng của lão. Những kẻ như Titus hay Nico Nolan là điên "nóng" còn Daniel là điên "lạnh". Càng đấu Daniel càng trở nên lạnh hơn. Thay vì tìm cách chiến thắng, Daniel đang cố gắng khiến cả hai cùng chết.

Ý nghĩ ấy khiến Jackson rùng mình. Lão biết rằng với cùng một vết thương thì khả năng sống sót lẫn hồi phục của đối phương sẽ cao hơn lão, đơn giản vì gã trẻ hơn, khỏe hơn và dường như trong người tiềm ẩn một sức mạnh nào đó có thể miễn nhiễm với các tổn thương không thực sự chí mạng. Nhận thức ấy khiến lão phải lùi bước.

Những tiếng reo hò dần tắt. Mọi người bên phía T-rex đều kinh ngạc nhận ra rằng Jackson đang thua. Jackson Jay, thủ lĩnh tối cao của T-rex, vị vua không ngai của thế giới sát thủ, đệ nhất Á Sát Thần, đang bị áp đảo một cách toàn diện. Chỉ những người ở cùng đẳng cấp với Jackson mới hiểu rằng Jackson không thực sự thua mà lão chỉ không muốn rơi vào thế lưỡng bại câu thương với một thằng liều. Trên vai lão mang theo gánh nặng của cả một đế chế còn trên vai Daniel là gánh nặng của tình bạn. Daniel bước vào Mê Cung không cầu mong được trở ra. Nhiệm vụ của gã là cứu Tài, và thế là đủ. Gã sẽ giết chết Jackson, cho dù có phải đánh đổi bằng cả mạng sống.

Tài nhận ra rằng hai người đang tiến vào đường hầm. Hắn cố sức hét lên, kêu gọi Daniel quay lại, nhưng Daniel phớt lờ tiếng kêu của hắn. Lực lượng an ninh của T-rex bắt đầu xuất hiện ngày càng nhiều để cứu viện Jackson. Tài hiểu rằng đây sẽ là cái kết cho Daniel. Hắn nhìn về phía cổng. Không ai có thể ngăn hắn bước ra khỏi cánh cổng này nữa. Hắn lại nhìn về phía Daniel.

Hắn chưa bao giờ xem Daniel là bạn. Thậm chí trong lần đầu gặp nhau Tài còn nảy ra ý nghĩ một ngày nào đó sẽ giết chết Daniel vì sự điên khùng của gã làm hắn hoảng sợ. Trong suốt bao năm Tài luôn tự tách mình khỏi Daniel và chỉ cầu viện đến tài năng của gã mỗi khi cần thiết.

Hắn không có lý do gì để cứu Daniel. Hắn có hàng triệu lý do để rời khỏi đây.

Tài thở dài. Hắn nhặt con dao lên và chạy vào đường hầm.