Tình thế đã đến nước này, chỉ còn cách thực hiện tới cùng.
Tài hỏi:
- Quanh đây có nhà thờ không?
Daniel đáp:
- Có một cái, nhưng đã sập mất một nửa, nửa còn lại bị một đám vô gia cư chiếm mất.
- Có ban nhạc biết chơi Thánh ca không?
- Không.
- Vậy phải làm thế nào?
Abraham nói:
- Cứ giao việc này cho tôi, tôi sẽ có cách.
Tài nghĩ thầm Abraham đã xung phong nhận thì tất xong, nhưng hẳn cách làm vô cùng bạo liệt, hắn không muốn xen vào, liền bảo:
- Thế anh và Genesis dẫn người đi lo liệu việc này. Tôi cùng Nicole ở lại đây.
Abraham gật đầu.
Daniel dẫn Abraham và Genesis tới nhà thờ. Nhà thờ không bé, nửa sau đã sập hoàn toàn, rất may giáo đường chính vẫn còn nguyên vẹn.
Ở cuối giáo đường có tượng Chúa Jesus bị đóng đinh trên cây Thánh giá, cặp mắt đượm buồn nhìn xuống một đám đông dễ có đến cả trăm người đang chiếm chỗ bên trong nhà thờ; rác rưởi, mẩu thức ăn ôi thiu vứt bừa bãi, mùi hôi thối bốc lên nồng nặc.
Abraham đứng trước đám đông, hét lớn:
- Hỡi những người anh em, anh em đang chiếm nhà của Chúa. Các anh em có biết người bên cạnh tôi là ai không? Là Hồng y Genesis.
Một ai đó hét toáng lên:
- Cút ngay. Tao chả biết thằng Hồng y Genesis là thằng mả mẹ nào cả.
Abraham nói một cách bình tĩnh:
- Xin hỏi ai vừa nói đấy? Nói bé quá nghe không rõ.
- Là tao đây.
Một người đàn ông hói đầu, nét mặt bặm trợn, hẳn trước đây rất to béo nhưng vì thiếu ăn mà trở nên gày gò bước tới.
- Xin hỏi anh là ai?
- Tao là người quản lý ở đây. Tên tao là..
Chưa kịp xưng tên, gã hói đã gục xuống, trước bụng cắm một con dao.
Abraham tuyên bố:
- Bất hạnh thay, một căn bệnh bí ẩn với ba triệu chứng khủng khiếp là rách da, chảy máu và lòi ruột đã bất ngờ cướp đi người quản lý cũ của các bạn. Chúng tôi muốn gặp người quản lý mới.
Mọi người im bặt, nhìn những kẻ mới tới với ánh mắt kinh sợ.
- Nếu không ai nhận thì tôi mạn phép tạm thời tiếp quản vị trí của người vừa chết. Tên tôi là Abraham. Yêu cầu các anh trong vòng hai giờ đồng hồ phải dọn toàn bộ đồ đạc ra khỏi nhà thờ, sau đó rửa ráy và lau dọn nơi này cho sạch sẽ. Những người từ chối sẽ chịu chung số phận với anh bạn này.
Một người rụt rè nói:
- Chúng tôi không còn nơi nào khác để đi.
- Các anh chỉ cần dọn đi hai ngày, sau đó có thể trở về. Nhân tiện, trong này có ai biết hát không? Ai biết hát giơ tay lên.
Không cánh tay nào giơ lên.
Abraham rút ra một xấp tiền trên tay:
- Ai biết hát sẽ được thưởng mười đô la Liên Minh. Ai biết hát Thánh Ca thì thưởng năm mươi đô la.
Vài người nghe vậy thì vội vã bước tới.
Đến cuối buổi Abraham đã chọn ra được một nhóm những người đảm nhận vai trò dàn đồng ca. Những người còn lại được trả tiền để hái thật nhiều hoa mang về, nếu là hoa hồng thì tiền công tăng gấp đôi.
Trong khi Abraham và Genesis vẫn đang lo liệu đám cưới, thì cách đó không xa trong nhà David, Tài lững thững đi bộ quanh phòng khách và ngắm nhìn các bức ảnh treo tường.
Hắn nhận thấy có rất nhiều ảnh của David chụp chung với bố mẹ lúc anh ta còn nhỏ. Ở phần trang trọng nhất của bức tường treo một tấm ảnh khổ lớn, chụp một người đàn ông rất đẹp trai đang bế David.
Người đàn ông trong ảnh có sức hút ghê gớm, Tài không sao dời mắt khỏi ông ta được. Hắn hỏi David:
- Người đàn ông mặc áo vét trắng đang bế anh trong bức ảnh này là ai?
David đáp:
- Đó là Hồng y Kevin James.
Tài quay lại, nhìn sững David.
- Kevin James?
- Anh cũng biết ông ấy sao?
- Có biết. Ông ấy là một người rất nổi tiếng.
- Đúng vậy. Thật đáng tiếc, đã quá lâu rồi tôi không nghe về ông ấy nữa, có lẽ Hồng y qua đời rồi cũng nên.
- Làm sao anh lại biết Kevin?
- Chuyện này anh phải hỏi bố mẹ tôi, nhưng cả hai người đều đã qua đời mất rồi. Tôi chỉ biết rằng vào một ngày kia, Hồng y đã tìm đến nhà tôi, nói rằng muốn cho tôi uống thử một loại thuốc do ông vừa mới điều chế ra, có thể giúp tôi đến gần hơn với Chúa. Sau khi uống xong, tôi liền lâm vào hôn mê, ba tháng sau mới tỉnh. Lúc tỉnh dậy thì tôi đã bị mù.
Chẳng khó để xâu chuỗi lại các tình tiết. Tài lập tức đoán ra rằng hẳn Kevin James đã cho David sử dụng ma túy Hãm Thần, đó cũng là nguyên nhân dẫn đến tình trạng sống dở chết dở hiện nay của David.
Tài nghe giọng của David rất ôn hòa, liền hỏi:
- Anh không oán hận ông ta sao?
- Có gì đâu để mà oán hận? Con đường đến với Đức Chúa cần những người biết hy sinh, nếu không có tôi thì cũng có người khác. Có lẽ việc thử thuốc thất bại trên cơ thể tôi đã giúp hồng y nhận thức được tác hại của nó, qua đó cứu được vô số người khác.
Tài thấy David không có vẻ gì là đang nói dối, chỉ còn biết lắc đầu cảm thán.
Lúc mới tiếp xúc, Tài cho rằng David là một gã công tử được gia đình bảo bọc quá kỹ mà trở nên ngớ ngẩn, nhưng lúc này hắn mơ hồ nhận ra rằng biểu hiện ngớ ngẩn của David không phải do anh ta ngu mà bởi con người này quá đỗi thánh thiện. Trong trái tim của chàng trai này dường như không có chỗ cho bất kỳ cảm xúc tiêu cực nào.