Vùng Đất Tự Do

Chương 310




Đại Đoàn Quân Sao Băng mở cuộc tấn công đồng loạt trên khu vực biên giới kéo dài hơn ba trăm cây số giữa hai quốc gia Đại Bàng và Oconnell.

Nhờ ưu thế tuyệt đối về hỏa lực và quân số, phe đế quốc nhanh chóng xuyên thủng phòng tuyến đối phương và tiến sâu năm mươi kilomét ngay trong ngày đầu tiên.

Các cuộc kháng cự của Oconnell tỏ ra yếu ớt và rời rạc.

Cả hai nước đều vừa trải qua cuộc chiến tranh khốc liệt, nhưng Đại Bàng bước ra khỏi cuộc chiến với tư cách là bên thắng trận còn Oconnell là bên thua cuộc, sĩ khí đại giảm, thêm vào đó trong thời gian ba tháng vừa rồi Oconnell mất đến cả triệu người cả dân lẫn lính do tình trạng vượt biên và đào ngũ, dẫn đến năng lực chiến đấu giảm sút trầm trọng.

Các công sự được xây dựng vội vàng và hời hợt hầu như không phát huy bất kỳ công dụng nào trong việc ngăn chặn bước tiến của Đại Đoàn Quân thiện chiến nhất ở Vùng đất Tự Do.

Sang ngày thứ hai, phe đế quốc tiến chiếm thêm một trăm cây số nữa. Tình thế càng lúc càng trở nên mờ mịt với Kevin và quốc gia Oconnell non trẻ.

Tất cả các nước đều hồi hộp theo dõi diễn biến cuộc chiến tranh.

Kevin phái Đại sứ tại nước Cộng hòa Liên Minh Thần Thánh là Zion Williamson đến cầu cứu Jackson. Jackson triệu tập cả Tài và Emily Hà đến hội đàm.

Khi tất cả đã có mặt đông đủ, Jackson mở lời:

- Zion, hãy nói cho tôi biết đề nghị của các ông.

Zion nói:

- Thưa Tổng thống, thưa các ngài, vận mệnh của Oconnell đang như chỉ mành treo chuông. Chúng tôi không có người và phương tiện để cản bước Đế quốc Đại Bàng. Chúng tôi hy vọng nhận được sự giúp đỡ của nhà nước cộng hòa để bảo toàn nền độc lập của chúng tôi.

Jackson cười nhạt:

- Tại sao chúng tôi lại phải giúp các ông? Các ông đã tự ý tách ra khỏi Liên Minh như đứa con từ bỏ cha mẹ chúng mà đi. Các ông cậy đông quân nên muốn ở là ở, muốn đi là đi, thì bây giờ các ông đang phải đón nhận hậu quả quyết định của mình. Chúng tôi không có nghĩa vụ bảo vệ các ông, xin hãy nhớ cho điều đó.

Zion, như bất kỳ nhà ngoại giao nào khác, mỗi khi gặp câu hỏi khó lại lập tức đổi chủ đề.

- Sau khi thôn tính xong Oconnell thì Đế Quốc Đại Bàng sẽ bao vây các ngài ở cả hai mặt Đông và Nam, khi ấy chỉ cần từ mỗi bên chúng phái một Đại Đoàn Quân giáp công là trong một ngày các ngài có thể tan vỡ. Giúp đỡ chúng tôi cũng đồng nghĩa với việc các ngài giúp đỡ chính mình. Chúng tôi không bao giờ quên ơn.

Jackson nhìn Tài, hỏi:

- Ý kiến của anh thế nào?

Tài chậm rãi nói:

- Chúng ta không đủ sức cản bước tiến của Đại Bàng ở Oconnell. Trong thời gian vừa rồi lực lượng của chúng đã tăng lên đáng kể. Chúng có năm nghìn xe tăng, trong khi chúng ta chỉ có chưa đến một nghìn. Chúng có bốn triệu quân nhân chuyên nghiệp, con số của chúng ta là chưa đầy một triệu người, còn lại là dân quân hoặc lực lượng dự bị. Đại Đoàn Quân Sao Băng được trang bị vượt trội nhà nước cộng hòa và có thể tiêu diệt toàn bộ Lữ Đoàn Đỏ trong một trận đánh duy nhất.

Zion khẽ cựa người trên ghế, cảm thấy nhột nhạt không sao chịu nổi.

Tài đặt lên bàn một tập hồ sơ, nói tiếp:

- Người của tôi khi lục tìm trong các thư viện còn sót lại từ thời hậu chiến tranh hạt nhân, đã phát hiện ra nhiều tài liệu về tiềm năng khoáng sán của Oconnell. Khoáng sản tập trung tại một khu vực đồi núi rộng chừng ba trăm cây số vuông nằm sát biên giới với Cộng hòa Liên Minh. Đây được xác định là khu vực giàu tài nguyên, có thể khai thác các loại quặng quan trọng với nền sản xuất công nghiệp. Nếu Oconnell chấp nhận chuyển giao vùng lãnh thổ này cho nhà nước cộng hòa thì tôi đồng ý ám sát Thomas trong vòng một tuần. Tôi không rõ cái chết của Thomas có ảnh hưởng gì lớn đến cục diện chiến tranh không nhưng đây là đề nghị duy nhất mà nước cộng hòa có thể đưa ra.

Emily Hà nghe chồng mình nói điều ấy, trái tim kiên cường bất giác đập nhanh hơn thường lệ.

Jackson cau mày:

- Như vậy là công khai khiêu khích bọn Đại Bàng đấy.

Tài đáp:

- Khu vực đó có tầm quan trọng đặc biệt với chúng ta, xứng đáng để chấp nhận rủi ro. Hơn nữa vì là đồi núi nên bên nào chiếm giữ trước bên đó có lợi thế quyết định. Chỉ cần Oconnell tạo điều kiện thì trong vòng ba ngày các toán quân của ta có thể chiếm giữ các điểm cao và từ đó khống chế cục diện chiến trường. Để đánh chiếm vùng đồi núi mà không có không quân yểm trợ, địch sẽ phải huy động lực lượng đông gấp mười lần phe phòng thủ.

Jackson quay sang nhìn Zion, mỉm cười:

- Zion, ông thấy lời đề nghị này thế nào?

Zion run người lên:

- Liệu các ngài có thể đưa ra một điều kiện khác không? Đó là lãnh thổ của chúng tôi, là máu thịt của chúng tôi. Chúng tôi sẵn sàng cho các ngài được quyền khai thác khu vực ấy, thậm chí miễn thuế trong mười năm. Nhưng nhượng lại hoàn toàn thì thật khó mà chấp nhận được.

Jackson quắc mắt lên, quát:

- Zion, lũ thối tha Oconnell các người có biết nghĩ không vậy? Đừng nói gì đến khu vực ba trăm cây số vuông đó, mà ngay cả toàn bộ lãnh thổ của các người vốn cũng đều thuộc về Liên Minh và nằm dưới quyền kiểm soát của ta. Các người cậy có quân đội mạnh nên đã tự tiện li khai khỏi Liên Minh, tự tiện lấy đi tài sản của Liên Minh. Các người là một lũ cướp cạn vô liêm sỉ. Hãy cân nhắc lời đề nghị này của nhà nước cộng hòa, vì sẽ không có gì thay đổi đâu.

Zion bị mắng cho xám mặt, đành lắp bắp nói:

- Tôi không đủ thẩm quyền để quyết định việc này. Để tôi báo cáo về cho tổng thống O'connell quyết định.

- Làm đi, và làm nhanh lên. Ta không tin đất nước Oconnell các người có thể trụ thêm một tháng nữa.