Vùng Đất Tự Do

Chương 317




Linh Giác Đỏ, báu vật chỉ có thể mong ước, không thể cưỡng cầu.

Người nào sở hữu được Linh Giác Đỏ cũng tức là đã sở hữu thứ vũ khí mang tính huyền thoại, độc nhất vô nhị trên thế gian. Chiều không gian thứ tư quy định tốc độ của vạn vật, bất luận vật chất di chuyển nhanh đến mức nào một khi tiến nhập vào chiều không gian này đều bị đặt dưới sự kiểm soát của Tài.

Khi phối hợp với máu độc, ngay cả tâm trí của đối phương cũng bị khống chế.

Chừng nào còn Linh Giác Đỏ, chừng đó Tài còn đứng ở vị thế bất khả chiến bại.

Tài im lặng nhìn bốn lưỡi dao phân biệt nhằm vào hai cẳng tay và hai vai của Trung, chờ đợi cuộc đấu này sớm kết thúc.

Hắn đã chủ định sẽ gây ra cho em mình các thương tích đủ lớn để làm gã mất sức chiến đấu, nhưng cũng không quá nặng để có thể dẫn đến những thương tổn lâu dài hoặc mang tính vĩnh viễn.

Trung vì tiền mà phá rối việc lớn của Tài, đặt Tài và gia đình, tổ chức của hắn vào tình thế nguy hiểm, nhưng hắn vẫn hết sức nhẹ tay với em trai. Sâu trong tâm can hắn luôn mong chờ cái ngày mà hai anh em hắn được trở lại như xưa, đoàn tụ dưới một mái nhà, tận hưởng những khoảnh khắc quý giá cùng với nhau.

Tình máu mủ không thể nào buông bỏ.

Ánh mắt của Trung chỉ thất thần chưa đến một phần nhỏ của giây, đã lập tức lấy lại được vẻ linh hoạt.

Bản lĩnh của Trung cao hơn năm Sát Thần thủ hạ của Jackson rất nhiều, tâm trí tự phát sinh ra năng lực phản kháng trước các tác động mang tính kiềm tỏa từ bên ngoài.

Gã hơi rít lên, bắt lấy cả bốn lưỡi dao, ném trả lại.

Tài hơi thất vọng trước việc Trung phá được thế áp chế tâm lý của hắn. Hắn giơ tay ra, định bắt các lưỡi dao.

Đúng lúc ấy linh giác đỏ trong mắt hắn có một sự rung động rất nhẹ, không chú ý không nhận ra được. Bốn lưỡi dao vừa tiến nhập vào phạm vi bao phủ của linh giác đột nhiên biến mất, tựa như đã hóa thành không khí. Tài chứng kiến cảnh tượng ấy, lập tức thất kinh. Hắn vẫn có thể nhìn được các lưỡi dao bằng mắt thường, nhưng sự khác biệt giữa hình ảnh trong linh giác với hình ảnh trong mắt thường đã khiến tâm thần của hắn rối loạn. Hắn chỉ kịp tránh ba lưỡi dao, lưỡi dao thứ tư sượt qua cẳng tay bên phải, máu lập tức rỉ ra ướt áo.

Tài quay đầu nhìn về phía Steward và Roger, những kẻ nãy giờ vẫn đứng ở bên cạnh quan chiến chứ không tham gia trận đánh.

Tròng mắt của cả hai đều đỏ rực lên.

Tài run giọng hỏi, trong câu hỏi chứa đựng ba phần nghi ngờ, bảy phần xác quyết.

- Máu của các người cũng nhiễm độc rồi à?

Steward nói một cách đau khổ:

- Chúng ta là ba anh em cùng chung huyết thống. Những gì đã xảy ra với anh trai ta cũng sẽ xảy ra với chúng ta, chỉ là tốc độ chậm hơn rất nhiều mà thôi. Thật đáng tiếc. Bản tính của ta vốn điềm đạm, nhẹ nhàng chứ không nóng nảy giống Matthew, vậy mà giờ này cũng bắt đầu tự thấy mình dần trở nên thú hóa, suy nghĩ mang hơi hướng của sự điên cuồng. Hỡi ơi, bệnh điên cũng mang tính di truyền, chỉ cần uống một lượng đủ nhiều ma túy Hãm Thần là sẽ tự động được kích hoạt.

- Thảo nào. Ta tự hỏi các người trông có vẻ khang khác, ai dè lại đi theo vết xe đổ của Matthew. Lúc nãy có phải các người đã tác động đến tâm trí của ta không?

- Những người anh em song sinh hoặc gần gũi có thể cảm ứng được nhau theo những cách khác thường. Với sự hỗ trợ của ma túy Hãm Thần thì sự cảm ứng ấy càng trở nên không thể tin nổi. Ngài Phó tổng thống, tôi được biết máu độc đã ăn sâu vào ý thức của ngài, thậm chí còn hòa nhập với linh giác tạo thành Linh Giác Đỏ, về lý thuyết là vũ khí vô địch, nhưng đáng tiếc chúng tôi lại có thể vô hiệu hóa linh giác của ngài trong thời gian ngắn.

- Chính vì thế mà lúc nãy ta không cảm nhận được viên bi bắn từ đằng sau. Khá lắm, thật là sự kết hợp hoàn hảo.

- Ngài nên trách người được gọi là Sát Chúa thì hơn. Ông ta đã viết ra bản kế hoạch phản công và ba người chúng tôi chỉ việc dựa vào đó để thực hiện.

Cổ họng của Tài khô khốc.

Nếu Sát Chúa đã tự mình can thiệp vào cuộc đấu này thì mọi chuyện không hay rồi.

Trung cong ngón tay, một lần nữa bắn ra viên bi. Lần này nhằm thẳng vào ngực trái, vị trí ngay gần tim.

Gã muốn làm điều ác, nhưng lại chưa dám ác đến tận cùng.

Sâu trong thâm tâm muốn giết anh, mà lại không muốn gánh trên vai ám ảnh tội lỗi.

Tài thấy viên bi lao tới như xé gió, tiềm ẩn sức công phá dữ dội. Lúc này không còn dám dùng linh giác để theo dấu nữa. Hắn chủ định dịch người sang một bên để tránh đi, đúng lúc ấy hắn cảm nhận đầu đau như xé, thú tính trong người trỗi dậy, tâm trí phân liệt. Viên bi đập vào ngực, hất hắn ngã nhào xuống đất, nếu không phải cơ thể của hắn cứng chắc như đá tảng thì hẳn đã bị viên bi ấy xuyên thủng từ đằng trước ra sau.