Một buổi sáng, Tài quyết định đến tìm người mà hắn đã lâu rồi không gặp, Marley Valencia.
Lúc hắn đến, thư ký của Marley là Victoria cho biết cô chủ vẫn còn đang ngủ say chưa dậy, hậu quả của cuộc nhậu nhẹt thâu đêm hôm trước.
Victoria năm nay đã bước sang tuổi mười tám, ngoại hình hầu như không thay đổi mấy so với lúc được Tài giao nhiệm vụ làm thư ký cho Marley, nhưng chững chạc hơn rất nhiều.
Tài mỉm cười với Victoria:
- Tôi nghe nói cô và Damon đang hẹn hò?
Victoria xấu hổ đáp:
- Vâng, thưa tổng thống.
- Damon là một chàng trai tốt. Emily luôn nói rằng cô cậu sinh ra là để dành cho nhau. Và như mọi lần, cô ấy lại đoán đúng.
- Cô Emily là một người rất tinh tế. Hơi tiếc là Damon dạo này bận rộn nên bọn em không có nhiều thời gian gặp mặt.
- Phải rồi, chúng ta đang sắp bước vào một cuộc chiến với một kẻ thù rất mạnh, tất cả đều phải cùng nhau cố gắng. Cô cũng biết đấy, Damon đã tự nguyện sung vào quân ngũ và được phong làm tiểu đội trưởng, chỉ huy một tiểu đội mười người. Cô yên tâm, tôi luôn để mắt đến Damon, nếu cậu ta chứng minh được năng lực của mình nhất định sẽ có khen thưởng.
- Cảm ơn tổng thống. Em tin rằng Damon sẽ rất vui khi biết điều đó.
Victoria vào phòng gọi Marley dậy.
Một lúc sau, Marley bước ra trong bộ váy ngủ màu xanh dương, tóc tai dẫu bù xù vẫn không che giấu được ngoại hình xinh đẹp.
Tài cười nói:
- Dường như cô đang sống những ngày đẹp nhất của cuộc đời mình đấy, Marley.
Marley đáp lại đầy rạng rỡ:
- Thật xin lỗi khi tiếp đón anh trong hình thức này, nhưng tôi không dám bắt người bận rộn nhất nước chờ đợi nên đành phải cứ thế bước ra đây.
- Cô vẫn kịp xịt nước hoa mà, Marley.
- Đúng là chẳng có gì qua được mắt anh. Tôi nghĩ rằng nếu không gây được ấn tượng theo cách này thì ta đành phải gây ấn tượng bằng cách khác.
- Cô cố tình mặc váy ngủ ra tiếp tôi phải không?
Marley ngồi vắt chân lên ghế, nhoẻn cười tinh nghịch:
- Nếu đúng thế thì sao?
- Không sao. Phương châm của tôi là biết tất cả nhưng chỉ quan tâm đến những điều quan trọng. Marley, tôi không muốn làm mất thời gian của cả hai chúng ta. Hôm nay tôi đến đây là để đề nghị cô trở về Khu Bắc, hay nơi giờ đây đã có tên gọi mới là Vương quốc Pedius.
Marley giãy nảy lên:
- Anh đang dọa tôi sao?
- Tôi không dọa cô. Xuất thân của cô từ lâu đã không còn là điều bí mật. Cô là điểm tế nhị trong mối quan hệ giữa tôi và Quintus, nhưng bây giờ hắn đã chính thức trở mặt, tôi không muốn để người đã được hắn đào tạo làm điệp viên ở lại nhà nước cộng hòa lâu thêm nữa.
- Nhưng tôi từ lâu đã không làm việc cho Quintus nữa rồi mà?
Tài cười nhạt:
- Chẳng phải ngày hôm qua cô vừa gửi thư cho hắn sao? Chúng tôi có bản copy bức thư ấy. Nội dung thì chẳng có gì, nhưng thật lòng mà nói tôi không thể để đến khi lộ thông tin quan trọng mới phản ứng.
Marley gật đầu, nói:
- Victoria là một đứa con gái dễ thương và là một thư ký thạo việc, nhưng nó là điệp viên của anh phải không, tổng thống Trần Tuấn Tài?
Tài im lặng, không bác bỏ cũng không xác nhận.
- Tôi biết nó là điệp viên của anh ngay từ ngày đầu tiên, nhưng vẫn vui vẻ chấp nhận mà không phản đối gì, vì tôi không muốn làm cho anh nghi ngờ lòng trung thành của tôi. Anh cứ hỏi nó mà xem, trong suốt thời gian qua tôi đã bao giờ chất vấn giờ giấc của nó hay tỏ ý ngăn cản mỗi khi nó xin đi chơi với Damon, người vừa là bạn trai mà cũng vừa là một thành viên trong mạng lưới mà anh giăng ra để theo dõi tôi hay không.
- Cô không trung thành với tôi, Marley. Cô không phải là người của tôi.
- Vậy thì hãy cho tôi được làm người của anh. Lúc nào tôi cũng sẵn sàng làm việc cho anh nhưng chưa bao giờ anh đề nghị điều đó. Anh luôn giữ thái độ như thể tôi là một con rắn hay một con chó mang theo virus bệnh dại vậy. Tổng thống, tôi có thể nói dối rất nhiều điều nhưng có một điều tôi luôn nói thật, đó là tôi không muốn làm việc cho Quintus nữa. Tôi sợ ông ta.
- Cô nói đúng một việc, Marley, tôi luôn cẩn thận với cô vì tôi không biết cô đang thực sự nghĩ gì. Lúc nào tôi cũng phân vân giữa việc nên đối xử với cô như một con người và một phụ nữ, hay nên đối xử với cô như một mối đe dọa. Có lẽ cô thực sự sợ Quintus, ai mà lại không sợ một người như hắn chứ, nhưng cô cũng không dám chống đối lại hắn, vì vậy cô vẫn tiếp tục làm việc cho hắn để đề phòng trường hợp hắn chiến thắng. Marley, đã đến lúc cần sự dứt khoát rồi. Cô đã là cái gai trong mắt chúng tôi trong một thời gian rất dài, tôi không muốn cô ở lại đây lâu hơn nữa.
Marley ngồi vặn vẹo trên chiếc ghế sang trọng, sắc mặt đã hơi tái đi.