Sâu bên trong thành phố ngầm Dực Long ẩn chứa thứ sẽ quyết định vận mệnh của tất cả các Sát Thần: Phòng tinh chế ma túy Hãm Thần.
Gọi là phòng nhưng bản chất của nó là một nhà máy. Nhà máy này vốn nằm trong Quận hành chính Liên Minh, bên cạnh phủ Tổng thống cũ. Nó chia thành hai xưởng, xưởng phụ nằm trên mặt đất, xưởng chính và quan trọng hơn cả nằm rất sâu bên dưới.
Nhìn thấy trước nguy cơ quân Đại Bàng sẽ xâm lược nhà nước Cộng hòa, Emily Hà đã ra lệnh phá hủy xưởng phụ trong khi vẫn giữ lại xưởng chính, đồng thời đào một đường hầm nối liền xưởng chính với thành phố ngầm Dực Long, nhờ vậy mà hoạt động tinh chế ma túy Hãm Thần vẫn được tiếp nối mà không bị đứt đoạn.
Emily Hà đích thân nắm việc quản lý nhà máy điều chế ma túy Hãm Thần.
Cô biết rằng nhà máy này có ý nghĩa cực kỳ quan trọng với chồng mình nói riêng và thế giới Sát Thần nói chung. Đúng hơn, nó đã từng là như vậy. Tình thế đang thay đổi chóng mặt. Đế quốc Đại Bàng đã chiếm được tầng mặt đất, hoạt động giao thương giữa ba nước chấm dứt hoàn toàn, các bên đều đang phải chạy đua với thời gian.
Nhà nước Cộng hòa là bên khó khăn nhất lúc này. Nguồn cung lương thực và quả Hãm Thần đã bị cắt đứt, cho dù sở hữu nhà máy điều chế cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Sẽ đến lúc tất cả mọi thứ thiết yếu, bao gồm cả đồ ăn, nước uống và ma túy đều cạn kiệt.
Ý nghĩ về việc sớm không còn ma túy để đưa cho chồng khiến Emily Hà trở nên bất an.
Từ cách đây một năm, Emily Hà thiết lập một đường liên lạc trực tiếp giữa nhà máy điều chế ma túy với văn phòng Thủ tướng. Kể từ khi thiết lập đường này, điện thoại chưa bao giờ reo. Nhưng ngày hôm nay nó lại reo vang tựa như một điềm báo không lành.
Emily Hà hồi hộp cầm lấy ống nghe:
- Jeremy? Chuyện gì đã xảy ra?
Từ đầu dây bên kia, kỹ sư trưởng của nhà máy, Jeremy Gratham nói, giọng đầy hốt hoảng:
- Cô Emily, Máy Mẹ chết rồi.
Trái tim của Emily trầm xuống, tựa như ngừng đập trong vài giây.
Điều mà cô lo sợ nhất cuối cùng đã xảy ra, trên thực tế nó còn đến chậm hơn nhiều so với suy tính ban đầu.
Nhát dao chí mạng của Daniel ngày nào đã khiến cho cỗ Máy Mẹ vốn đã rệu rã càng tiến nhanh đến sự hỏng hóc toàn diện.
Emily Hà cùng thư ký riêng và các cận vệ vội vã đến nhà máy điều chế.
Nhà máy này vốn hoạt động cả ngày lẫn đêm, không lúc nào ngớt tiếng ồn, vậy mà lúc này tất cả mọi dây chuyền đều đã ngừng chạy, công nhân ngơ ngác nhìn nhau tựa như không hiểu điều gì vừa xảy ra.
Jeremy chạy ra đón Emily Hà, hai bàn tay liên tục xoa vào nhau, rõ ràng đang hoảng sợ.
- Cô Emily, từ cách đây một tuần tôi đã nghe thấy nhiều tiếng động khác thường phát ra từ Máy Mẹ, vốn đã đoán được sẽ có vấn đề. Quả thật hôm nay nó đã hỏng hẳn rồi, tôi đã khởi động lại mấy lần cũng không ăn thua.
Emily Hà cố gắng trấn an Jeremy:
- Cứ bình tĩnh. Ông là kỹ sư trưởng của nhà máy, ông có đề xuất nào không?
Jeremy nói một cách dè dặt:
- Cách duy nhất là tháo cỗ máy ra và tìm hiểu xem điều gì đã khiến nó ngừng hoạt động. Nếu không thể sửa chữa được, có lẽ chúng ta phải làm một cỗ máy mới, thưa cô Emily.
- Vậy thì hãy làm đi.
- Nhưng nếu tôi thất bại thì sao?
- Tôi miễn trừ trách nhiệm cho ông. Cứ làm những gì ông nghĩ rằng nên làm.
Jeremy thở ra một cách nhẹ nhõm:
- Vậy thì tôi yên tâm rồi. Máy Mẹ có tầm quan trọng đặc biệt nên từ trước đến nay tôi không dám động vào. Bây giờ cô đã cho phép thì tôi sẽ thử xem. Chỉ có điều khi mở cỗ máy này ra nhiều khả năng sẽ hít phải các hạt ma túy Hãm Thần dạng thô. Tuy là dạng thô thôi, nhưng người hít phải cũng sẽ chết ngay lập tức. Vậy nên tôi đã chuẩn bị sẵn ở đây bộ đồ bảo hộ. Thủ tướng, cô nên rời khỏi đây, chỗ này không an toàn cho cô.
Emily Hà thấy có hai bộ đồ bảo hộ, liền bảo:
- Tôi muốn ở lại đây chứng kiến quá trình sửa máy, nếu ông không cảm thấy phiền.
- Thôi được, tùy cô thôi. Tôi thì không thấy phiền chút nào.
Jeremy và Emily đeo mặt nạ có chức năng lọc các hạt ma túy, mặc quần áo bảo hộ và đeo găng tay nhằm tránh việc tiếp xúc trực tiếp với ma túy Hãm Thần dù theo bất kỳ hình thức nào. Các hạt ma túy Hãm Thần có thể lọt vào cơ thể qua đường thở, đường miệng, ngay cả việc đậu lên mống mắt và da cũng sẽ gây ra các hậu quả nghiêm trọng.
- Tôi đã nghiên cứu cỗ máy này hai năm, đã có một số ý tưởng, nhưng cần phải kiểm nghiệm lại xem có đúng với sự thật không.
Jeremy cẩn thận tháo rời các phần của cỗ Máy Mẹ. Trước đây ông ta cũng đã từng nhìn được vào bên trong máy thông qua lỗ hổng do Daniel tạo ra, lần này được quan sát kỹ lưỡng hơn, sắc mặt của người đàn ông dần trở nên xoám ngoét.