Trong đầu Tài nảy ra một ý tưởng điên rồ, nhưng rồi hắn nghĩ về sức khỏe của mình, và thế là tâm trạng lại trùng xuống.
Từ ước muốn đến thực tế là một khoảng cách rất xa.
Tài giơ bàn tay lên, các ngón tay của hắn run run.
- Cô có nhìn thấy chuyện gì đang diễn ra không, Sophia?
Gương mặt của Sophia trở nên hoảng hốt:
- Do thiếu ma túy Hãm Thần? Đã nặng đến vậy rồi sao?
- Vậy đấy. Nhưng đây không phải là biến chứng duy nhất. Lúc nãy cô nói về việc các binh sĩ của chúng ta bị ảo giác, tôi cũng đang gặp ảo giác.
- Ảo giác của Tổng thống biểu hiện như thế nào?
- Tôi nghe thấy tiếng nói trong đầu tôi. Ngay từ khi sử dụng ma túy Hãm Thần tôi đã nghe thấy tiếng ấy rồi, sau này khi nhiễm máu độc của Matthew dường như máu độc đã tiêu hóa tiếng nói ấy mất tích trong một thời gian dài, bây giờ nó lại xuất hiện trở lại và ngày càng thường xuyên hơn.
- Giọng nói ấy nói gì với Tổng thống?
- Vô dụng, vô dụng, vô dụng. Cứ lặp đi lặp lại như thế hoài.
- Nó bảo Tổng thống là kẻ vô dụng?
- Nó còn chỉ đường cho tôi nữa. Nó muốn tôi đầu hàng Pedius để được có ma túy Hãm Thần.
- Sao nghe không giống ảo giác mà giống tư duy của con người vậy?
- Cô cũng thấy thế à? Tôi thực sự không hiểu đó là ảo giác hay sự thật trong cái vỏ của ảo giác nữa.
Sophia cầm tay hắn, nhận ra rằng bàn tay đã mất đi rất nhiều sức lực. Ngay cả lúc hắn bị thương ở Peoria cũng không yếu ớt như vậy.
- Cơ bắp của Tổng thống đang bị thoái hóa, hiện tượng này tương tự với Daniel, sức khỏe của cả hai người đều đang mất dần đi. Nguyên nhân cho sự thoái hóa xuất phát từ sự thiếu hụt ma túy Hãm Thần. Ma túy Hãm Thần sau khi xâm nhập, đã tự biến mình thành một bộ phận trong cơ thể, giống như máu huyết, người mất nhiều máu sức khỏe sẽ suy yếu, cuối cùng thiệt mạng. Tổng thống nếu không sớm có được nguồn cung ma túy cũng sẽ chịu hậu quả tương tự.
- Tôi biết.
Sophia bồn chồn.
Cô có cảm giác bất lực như khi đứng trước một người bị thương nặng mà trong tay không có công cụ y tế nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn họ chết đi.
Trường hợp của Tài còn tệ hơn nữa, vì nó pha lẫn thêm tình cảm cá nhân.
Tài đặt tay xuống ghế.
- Bây giờ đã là tháng Ba năm 2119 rồi. Giáng Sinh lẫn Tất Niên vừa rồi chúng ta đều không tổ chức sự kiện gì lớn.
- Vâng, theo yêu cầu của Tổng thống, phải tiết kiệm hết mức có thể. Không tổ chức các sự kiện lớn vì như thế vừa tốn điện, vừa tốn nước lại gây áp lực lên hệ thống xử lý rác thải. Mọi người chỉ thực hiện các lễ cầu nguyện mang tính cá nhân.
- Điều đó tất nhiên, nhưng tình hình này không thể cứ sống khép kín được mãi. Áp lực lên tinh thần của mọi người rất lớn. Ta có ý tưởng này. Sắp đến lễ Phục Sinh, hãy tổ chức một buổi lễ lớn ở Công viên Trung Tâm, mời các binh sĩ có thành tích nổi bật cùng gia đình của họ đến tham dự. Ta sẽ diễn vở kịch Chúa Jesu bị đóng đinh trên cây Thập giá rồi sau đó hồi sinh. Ta nghĩ rằng điều đó sẽ gửi một thông điệp đến các binh sĩ của chúng ta.
Sophia mừng rỡ nói:
- Được vậy thì tốt quá, nhưng Tổng thống có chắc chắn làm được không?
- Tôi sẽ cố gắng.
- Tổng thống, nếu ngài cảm thấy sức khỏe mình không đảm bảo, thì đừng tổ chức sự kiện này, hoặc đừng nói rằng mình sẽ tham gia. Còn nếu ngài đã cam kết sẽ xuất hiện ở Công viên Trung Tâm thì cho dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, ngài cũng nhất định phải thực hiện lời hứa đó. Sự vắng mặt của ngài sẽ dẫn đến những lời đồn thổi và thuyết âm mưu không có cách nào dập tắt được. Trong không gian kín và khó chịu như thành phố ngầm này, bất kỳ cảm xúc tiêu cực nào cũng có thể trở thành đám cháy thiêu rụi cuộc sống của chúng ta. Khoảng cách giữa thành phố ngầm Dực Long, công trình kỳ vĩ nhất từ trước tới nay, với địa ngục, ngắn hơn nhiều so với chúng ta tưởng.
- Tôi hiểu.
Hắn nói một cách quả quyết:
- Hãy nói với Abraham ý định của ta. Bảo ông ta sớm xúc tiến bữa tiệc mừng ngày Phục Sinh ở Công viên Trung Tâm và Tổng thống sẽ có món quà bất ngờ dành cho tất cả mọi người.
- Em sẽ làm vậy.
Sau khi Sophia rời khỏi phòng rồi, Tài lấy ra từ trong ngăn bàn một quả Hãm Thần.
Hắn vẫn giữ quả này cạnh người suốt bốn tháng nay.
Sức sống của quả Hãm Thần thật phi thường. Quả này đã được ngắt khỏi cây mẹ tối thiểu cũng phải sáu tháng, vậy mà vỏ quả vẫn cứ đầy đặn và tươi mơn mởn, không hề có biểu hiện khô kiệt.
Tài có cảm giác rằng nếu không dùng sức mạnh hủy hoại thì quả cây này sẽ tươi vĩnh viễn.
Đó chẳng phải là định nghĩa của sự bất tử hay sao?
Hắn dùng dao, theo cách cũ, lại mở quả Hãm Thần ra.
Ruột quả Hãm Thần bên trong vẫn trắng tinh như cũ. Cấu trúc thịt không đổi, chỉ thiếu mỗi phần đã bị hắn cắn mất.
Tài cắn nửa quả Hãm Thần, hai mắt nhắm nghiền, cố gắng chịu đựng vị đắng kinh khủng của nó.
Hắn đang ăn thuốc độc để có thể phục hồi một phần sức khỏe cho buổi lễ trọng yếu tại Công viên Trung Tâm.