Vùng Đất Tự Do

Chương 447: ĐẠI THẢM KỊCH– 7: MÁU NHUỘM THÀNH PHỐ NGẦM – MARLEY HY SINH




Những quả tên lửa que tăm có những hạn chế cố hữu. Do tiết diện quá nhỏ nên tầm bắn lẫn vận tốc của chúng đều bị giới hạn. Chúng chỉ có thể bay tối đa mười lăm cây số và đạt vận tốc tối đa bảy mươi cây số trên giờ, nghĩa là thua cả một chiếc xe ô tô đang chạy trên đường cao tốc.

Cũng vì các hạn chế này mà binh đoàn Kiến Ruồi không thể thay thế cho binh đoàn tên lửa truyền thống vốn sở hữu tầm bắn và vận tốc vượt trội. Tuy nhiên chúng lại có những ưu điểm độc đáo và riêng biệt. Do tiết diện cực nhỏ mà chúng hoàn toàn vô hình với mọi hệ thống radar đang hiện hữu, đồng thời chúng sở hữu khả năng luồn lách qua những khe hở vô cùng hẹp. Chúng có thể vượt qua mọi hàng rào phòng ngự miễn là các hàng rào này tồn tại các khoảng trống chừng vài centimet và sức nổ của chúng dễ dàng nung chảy cả sắt thép.

Ngay loạt tên lửa đầu tiên đã quét sạch cả đoàn quân đang rầm rập tiến lên, để lại một khoảng đất trống trơn, sâu hoắm. Bầu không khí trở nên tịch mịch, chỉ còn lại tiếng cười của Quintus và sự kinh hoàng của những người bên phía Tài.

- Chẳng phải ta đã bảo chúng mày chỉ là bầy kiến hay sao?

Đèn điện bỗng nhiên tắt phụt. Cả một tầng ngầm rộng lớn tức thì trở nên tối đen như mực.

Tầng ngầm tách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài, một tia sáng Mặt Trời cũng không lọt vào được, một khi đã mất điện thì tất cả đều rơi vào cảnh mù lòa.

Abraham đứng ngay bên cạnh Tài, khi ấy gấp gáp kéo tay hắn, quát lớn:

- Đây là một phần của kế hoạch. Chúng tôi sẽ chôn vùi thành phố ngầm cùng kẻ thù. Anh mau chạy đi.

Tài thốt lên:

- Thật điên rồ.

- Chạy ngay.

Quintus rít lên:

- Muốn chạy mà dễ à? Các ngươi tưởng ta là trò đùa hay sao?

Ngai Vàng lập tức bùng lên rực rỡ. Những cỗ máy nhỏ bé dùng năng lượng tự thân tỏa ra ánh sáng thay cho đèn điện. Tuy nhiên hành động này tiêu tốn một lượng điện năng cực lớn nên sẽ không thể kéo dài.

Khoảng cách giữa Tài và Quintus chỉ tính bằng mét, gã không dám dùng tên lửa để tấn công Tài. Thay vì thế, bầy Kiến Ruồi hợp sức phóng ra một luồng điện có cường độ cực lớn. Linh Giác của Tài không đọc được đường đi của dòng điện, điện chạy xuyên người làm Tài gục xuống đất, toàn thân co giật.

Marley cúi xuống, đặt bàn tay lên mặt hắn. Lúc này dòng nước mắt đã cạn. Cô mỉm cười và nói một cách dịu dàng.

- Từ trước đến nay em luôn tin rằng được sống chính là điều hạnh phúc nhất. Em có thể chấp nhận mọi khổ hình để được sống. Nhưng bây giờ em nhận ra rằng cuộc sống không có anh chẳng có ý nghĩa gì cả.

Tài nhìn Marley, đôi môi mấp máy, nhưng lúc này người hắn đã cháy đen, quai hàm tê cứng không thể nói gì được.

Sau cú phóng điện đầu tiên, Ngai Vàng đã tối sầm lại. Một vài phần trên Ngai Vàng liên tục nhấp nháy, xem chừng nguồn điện sắp cạn. Theo lẽ thường Quintus không nên vận dụng Ngai Vàng lần nữa, chỉ có điều gã biết rằng đây là thời khắc then chốt. Tài đã suy yếu cùng cực, thêm một đòn tấn công như lúc nãy thôi là có thể giết hắn. Tài chết rồi, đám quân còn lại không còn động lực chiến đấu, hẳn sẽ tan rã.

Giết chết hắn là ưu tiên số một lúc này.

Tài đọc được ý nghĩ của Quintus. Hắn cố sức gượng dậy, giơ một tay về phía Mặt Trời Đen. Con ngựa thông minh lập tức quỵ hai chân trước xuống, đầu cúi thấp, tạo điều kiện cho chủ nhân trèo lên.

Erich vội vã xông đến, ý muốn ngăn cản Tài trèo lên lưng ngựa. Ethan Kath đứng bên cạnh, liền rút khẩu súng bắn vào đầu gã. Erich nhanh hơn, gã rút thanh Bạch Long, chém một nhát ngang lưng khiến gã Chiến Tướng một thời của Dực Long đứt làm đôi, chết ngay lập tức.

Lúc này Tài đã trèo được lên lưng ngựa. Thấy người anh em thân thiết chết một thảm thương như vậy, hắn lặng lẽ khóc ròng.

Quintus tức giận quát:

- Vô dụng. Việc gì cũng đến tay ta.

Ngai Vàng tập hợp năng lượng, phóng cú giật điện lần cuối.

Marley lúc này đã đứng chặn trước đầu ngựa. Cô ngước lên nhìn Tài, ánh mắt chan chứa yêu thương.

Gương mặt Tài trở nên kích động. Hắn đưa tay cho cô, ra hiệu muốn cô cùng đi, nhưng cô lắc đầu.

Điện giật trúng người Marley. Cô không phải là Sát Thần như Tài, không có cách nào sống sót được.

Cơ thể của Marley giãy lên vài lần trước khi ngã xuống mặt đất, chân tay co quắp.

Tài rít lên một tiếng ở rất sâu trong cổ họng, bởi âm thanh không có cách nào thoát ra khỏi miệng nên chỉ mình hắn cảm nhận được. Âm thanh của khổ đau, tiếc nuối và ân hận.

Người con gái đáng thương ấy đã chết, mang theo bao lời nguyện cầu chưa kịp nói thành lời.

Cả đời cô đã khôn ngoan đứng giữa các thế lực hòng tìm kiếm lợi ích cho mình, nhưng đến phút cuối cùng lại chọn cái chết để người mình yêu được sống.

Lúc chết Marley mới tròn 25 tuổi.

Theo cú giật điện ấy, ánh sáng từ Ngai Vàng lập tức tắt phụt. Bầy Kiến Ruồi vẫn có thể vận hành, nhưng không đủ điện năng để thắp sáng lần nữa.

Không gian tối om. Ngay cả Erich cũng không nhìn thấy đường mà di chuyển.

Tài thì khác, hắn sở hữu Linh Giác, cho dù trong điều kiện thiếu sáng tuyệt đối vẫn thấy rõ mọi vật như ban ngày. Hắn hướng dẫn Mặt Trời Đen lao đi theo đường ngầm dẫn lên mặt đất.

Quintus hét lên một tiếng khủng khiếp:

- Cha James. Tài chạy rồi. Ông không được để hắn chạy thoát.

Nói mấy câu vẫn không thấy Sát Chúa trả lời. Dường như lão đã tan vào trong không khí từ lúc nào.