Tom hiểu rằng Quintus muốn gã xử lý thằng khốn đang lảm nhảm này, không cho gã phá ngày vui nữa.
Việc KK là khách mời của nữ hoàng khiến cho vấn đề trở nên phức tạp. KK không chỉ là khách mời, gã còn là người duy nhất được nữ hoàng mời đến dự đám cưới, điều này cho thấy mối quan hệ giữa hai người hẳn phải hết sức sâu sắc, cứ thế giết đi tất có hậu quả về sau.
Tom không biết rằng Emily Hà và KK chưa từng gặp gỡ với tư cách cá nhân trước đây bao giờ. Cô chỉ nghe thư ký kể lại câu chuyện về một gã thanh niên có sở thích quái đản là chọc ghẹo những người quyền lực hơn mình bằng cách đặt ra những câu hỏi cắc cớ và ngu xuẩn.
Những người như vậy rất thích hợp để dùng cho mục đích phá đám.
Gương mặt của Quintus lúc này đã trở nên xám ngoét trông rất đáng sợ.
KK nhận ra điều ấy, nhưng thay vì ngồi xuống, gã lại càng nói tướng lên:
- Đức Thánh Cha theo Công giáo. Giáo lý Công giáo cấm các mối quan hệ nam nữ nhưng nghe đồn cha đã có nhân tình, thậm chí còn đẻ ra một người con tên là David James. Đầu của người con ấy vẫn còn nằm trong cái lọ của Daniel. Như vậy cha cũng không đủ tư cách làm lễ ngày hôm nay.
Thật là một diễn biến ngoài dự kiến. Các quan khách lấm lét nhìn nhau, hiểu rằng chuyện này đã không còn có thể kết thúc một cách êm đẹp nữa rồi. Bây giờ chỉ có thể cầu nguyện rằng ngọn lửa tai ương không lan đến mình.
Sát Chúa ngoài mặt thì mỉm cười mà trong lòng thì tức giận:
- Ta là đại diện cho Chúa, Chúa cho phép ta làm những gì ta đã làm.
- Dĩ nhiên có thằng trộm nào nhận mình đã ăn trộm đâu.
- Anh bạn cho ta cũng như một thằng trộm ư?
- Đức Thánh Cha phản bội lại tôn giáo của mình, phản bội lại đức tin của mình thì đức hạnh còn thua cả một thằng trộm cắp, vì ít nhất thằng trộm còn hiểu được việc làm của nó là sai trái và không dám vênh váo bước ra trước nhà thờ và rao giảng về đạo đức. Nhưng cha cũng còn may, bởi vì không chỉ cò cha, mà cả ba người đang đứng trên lễ đường ngày hôm nay đều chẳng ra cái gì.
Quintus gằn giọng quát:
- Mày nói cái gì?
KK vẫn cứ nhơn nhơn:
- Hoàng đế Pedius, ngài công khai xâm lược nước khác, lại cướp vợ của người khác thì liệu tư cách có ra gì không?
Quintus nhướng mày, bao nhiêu nỗi tức giận dồn nén từ sáng đến giờ bùng lên như ngọn lửa, không sao kìm giữ được nữa. Một trong bốn tên cận vệ được tạo thành từ Kiến Ruồi lập tức bay vọt đến bên cạnh KK, tóm cổ hắn và nhấc bổng lên trời. Cả hai người cứ thế bay ra khỏi Nhà thờ lớn.
Đám đông kêu lên những tiếng kinh sợ. Mọi người cùng chỉ tay về phía tên cận vệ của Hoàng đế lúc này đang dùng một tay siết cổ KK và bay cao mãi lên bầu trời cho đến khi dừng lại ở khoảng cách năm mươi mét so với mặt đất. KK ra sức giãy dụa, nhưng vẫn không thể nào thoát ra được. Từ bàn tay của tên cận vệ, một ngọn lửa màu xanh phóng vụt ra, thiêu xác KK ngay trên không. Nhiệt độ ngọn lửa cao đến nỗi toàn thân của KK biến thành tro bụi chỉ trong vài phút.
Quintus bước ra khỏi Nhà thờ lớn, ánh mắt hướng về đám đông đang nhìn gã bằng ánh mắt căm ghét.
- Ta là Hoàng đế của các người, là chủ nhân của các người. Mau quỳ xuống tỏ lòng tôn kính với ta.
Một vài người quỳ xuống, nhưng phần đông vẫn cứ đứng yên lặng.
Quintus rít lên:
- Quỳ xuống, hoặc chết.
Lực lượng an ninh của Quintus chĩa súng vào đám đông. Tình thế lúc này thật căng thẳng, cảm giác có thể đổ máu bất kỳ lúc nào.
Mọi người vội vàng quỳ xuống, nhưng đám đông đang đứng chen chúc, thân người san sát, đâu phải muốn quỳ là quỳ được ngay đâu? Quang cảnh đang yên tĩnh bỗng chốc trở nên lộn xộn, người này dẫm lên chân người kia. Vài người bị xô đẩy ngã lăn quay ra, đâu đó còn vang lên tiếng cười và tiếng chửi rủa nho nhỏ.
Tâm lý của Quintus lúc này đang bất an, gã nhìn mọi việc bằng ánh mắt nghi ngờ cực độ, vừa nghe thấy tiếng cười đã lập tức cho rằng đám dân đen này đang giễu cợt mình.
Quintus quát:
- Vậy là các ngươi chọn cái chết.
Bốn tên cận vệ của Quintus tan ra thành hàng vạn con Kiến Ruồi. Chúng tản ra, bắt đầu cuộc tàn sát.
Tiếng súng nổ vang lên điên cuồng, người chết như ngả rạ.
Những người đứng trên quảng trường tranh nhau chạy chối chết, nhưng làm sao mà chạy được? Hiệu suất giết người của bầy Kiến Ruồi cực kỳ ghê gớm, chúng không bắn tản mát mà nhắm chính xác vào đầu đối tượng rồi nhả đạn thành từng viên một. Cứ một viên là một người chết. Do tốc độ quá nhanh và quá linh hoạt mà cảm giác như đạn bắn thành chuỗi.
Chẳng mấy chốc xác người đã nằm la liệt, máu nhuộm đỏ quảng trường.
Không ai dám can thiệp vào cuộc tàn sát. Sát Chúa quay lại, nói nhỏ với Emily Hà:
- Chúc mừng hoàng hậu.
Emily Hà nhìn lão, sắc mặt xanh xao. Sát Chúa lại nói tiếp:
- Cô đã thành công rồi. Hoàng đế của chúng ta đã được toàn bộ Vùng đất Tự Do biết đến như một thằng điên giết người không ghê tay. Ngay cả những người thân cận nhất với ông ta hẳn cũng đang sợ muốn đái ra quần. Bây giờ còn ai dám một lòng một dạ trung thành với Hoàng đế nữa.
- Việc đó không liên quan gì đến tôi.
- Tôi đã ở bên cạnh Hoàng đế từ những ngày đầu, biết rằng Hoàng đế của chúng ta tuy là người máu lạnh, giết người không ghê tay nhưng từ trước đến nay lúc nào cũng giữ được bình tĩnh, hiếm khi nổi cơn nóng giận như thế này. Biểu hiện của ông ta hôm nay thật khác thường, mà tôi cho rằng nguồn cơn đều do cô mà ra cả. Ông ta muốn chứng minh mình không thua kém chồng cũ của cô. Cô đã khiến cho ông ta đã không còn được là chứng minh nữa. Chúng tôi không khuyên can được Hoàng đế. Cô là người duy nhất có thể cứu Hoàng đế khỏi cơn điên loạn hiện nay. Hoàng hậu, cầu mong cô giữ tay Quintus lại.
Emily Hà khẽ gật đầu. Cô bước ra khỏi Nhà thờ lớn, đến bên cạnh Quintus, nói:
- Quintus. Dừng lại đi. Hãy tha cho họ. Chúng ta vẫn chưa làm đám cưới xong.
Quintus quay lại, ánh mắt đỏ ngầu lập tức nguội đi.