Theo mệnh lệnh bằng ý nghĩ của Quintus, toàn bộ bầy Kiến Ruồi đều đứng yên bất động, tạm ngừng cuộc tàn sát.
Những người còn sống ba chân bốn cẳng bỏ trốn khỏi quảng trường. Quintus thấy thế liền trừng mắt quát lớn:
- Ai cho các ngươi rời đi?
Mọi người nhìn Quintus, thất kinh.
Không lẽ hắn muốn tống ngục từng này người?
Quintus cười nhạt:
- Hôm nay là Đại Lễ, là ngày vui của vợ chồng ta. Các ngươi phải ở lại hết tại đây để chúc mừng chúng ta. Tom.
Tom nghe nhà vua gọi, vội bước đến, đầu cúi thật thấp.
- Ngươi ở lại đây, bắt tất cả chúng nó hoan hô chúc mừng. Đứa nào hô bé hoặc lười biếng không chịu hô thì cứ bắn chết cho ta. Ta sẽ cho đếm xác những kẻ bị bắn chết. Nếu từ nay đến khi kết thúc Đại Lễ ngươi không giết được tối thiểu một trăm người thì ta cách chức ngươi.
Tom đáp một cách khẩn trương.
- Tôi nhất định sẽ hoàn thành gấp đôi chỉ tiêu, thưa bệ hạ.
Những người đứng ở quảng trường nghe thế thì sợ chết khiếp.
Chẳng phải Tom vừa nói rất rõ rồi sao? Cho dù mọi người đều hô to và hô đều đi nữa thì vẫn sẽ có thêm hai trăm người nữa phải bỏ mạng. Lúc này thì phải trông vào biểu hiện của từng người xem ai hô tô hơn ai.
Thật đúng là bên trong đám cưới, bên ngoài đám tang.
Cảm xúc hối hận tràn ngập. Tất cả đều tự trách mình vì ham vui mà tự đặt bản thân vào chỗ nguy hiểm. Ai mà biết được liệu sau hôm nay có còn được sống trở về nhà hay không?
Người ta vừa sợ Quintus, vừa căm ghét gã. Nỗi sợ càng lớn thì nỗi căm ghét càng sâu. Sự tàn bạo của gã thật hiếm có. Gã không chỉ giết người vô cớ mà còn hạ nhục họ một công khai. Hơn nữa cách hạ nhục của gã cũng hết sức sáng tạo. Hàng trăm nghìn người đứng giữa biển máu, xung quanh la liệt xác người, ra sức reo vang tên của kẻ sát nhân và chúc hắn trăm năm hạnh phúc. Xen giữa những lời chúc mừng là những tiếng súng vang lên giòn tan.
Quintus cầm tay Emily Hà, dịu dàng như sợ làm cô bị đau, thong thả dẫn cô tiến vào bên trong Nhà thờ lớn để làm nốt nghi lễ.
Lần này thì không còn sự cố nào nữa.
Cho đến khi kết thúc đám cưới, có tới hai trăm ba mươi hai người đã thiệt mạng.Mùi máu tanh xộc lên nồng nặc, nhiều quan khách không chịu được, phải chạy vào trong nhà vệ sinh nôn mửa hoặc ngất xỉu tại chỗ.
Trong khi đám cưới còn đang diễn ra, đoàn người của Tài tận dụng cơ hội phố phường đông đúc, lẩn vào giữa đám đông để tìm đến một căn nhà quen thuộc.
Lúc Tài đến Logan còn đang lúi húi trồng rau ngoài vườn. Thấy Tài, gã ngạc nhiên hỏi:
- Các người đến đây làm gì?
Tài đáp:
- Có chuyện muốn nói.
Logan mở cửa cho họ vào trong nhà. Đồ đạc trong nhà bừa bộn, trên sàn vẫn còn các mảng đất cát chưa được quét dọn.
- Sống một mình nên tiêu chuẩn rất thấp. Đừng bận tâm.
- Anh định sống như thế này cả đời sao, Logan?
- Có gì mà không được?
Clark Hunt nhận ra Logan, hết sức mừng rỡ:
- Logan, tôi cứ nghĩ anh chết rồi.
- Các anh cứ tiếp tục đến đây tìm tôi thì trước sau gì tôi cũng chết thôi.
Tài nói:
- Logan, tôi đến đây là để mời anh về lãnh đạo quân đội thực hiện cuộc kháng chiến chống Pedius.
Logan hỏi:
- Tại sao phải kháng chiến chống lại chúng?
Tài nghe câu hỏi ấy, hết sức ngạc nhiên.
- Chúng là những kẻ xâm lược, tất nhiên phải chống lại rồi.
Logan lắc đầu, đáp:
- Cách đây năm năm Vùng đất Tự Do vẫn là một thể thống nhất, khi ấy chưa phân ra thành các quốc gia. Tất cả chúng ta đều thuộc về một vùng đất, nói chung một thứ ngôn ngữ, chia sẻ chung một nền tảng văn hóa. Quintus thống nhất Vùng đất Tự Do là chuyện hết sức bình thường, thậm chí đương nhiên, có gì đâu mà phải tức giận? Chiến tranh đã kéo dài quá lâu, mọi người đều mệt mỏi, kiệt sức, không ai muốn phải tiếp tục chiến đấu nữa. Tài, tôi biết anh không đành lòng, nhưng tôi không muốn tham gia vào cuộc chiến của anh đâu.
Clark nghe Logan nói vậy, thái độ nhất thời trở nên bối rối:
- Logan, sao anh có thể nói như vậy? Từ khi chiếm được nhà nước Cộng hòa, Quintus đã cho tiến hành cuộc tàn sát khủng khiếp mà mức độ tàn bạo chẳng hề thua kém Lữ Đoàn Đỏ thời Mc Alister chút nào. Chúng không giết theo cá nhân mà giết theo khu vực, hễ trong vùng có một người chống lại chúng thì sẽ giết nguyên cả khu phố, nếu người ấy có anh em, bố mẹ, họ hàng, con cái thì sẽ giết nguyên cả nhà. Quintus không phải là người mà là ác quỷ. Dưới sự cai trị của hắn, Vùng đất Tự Do sẽ biến thành địa ngục. Logan, trừ khi chúng ta không còn lựa chọn nào khác, còn nếu không chẳng ai muốn sống dưới ách cai trị của hắn.
Bertrand cũng đóng góp ý kiến:
- Này anh bạn, tôi không biết anh bạn là ai, nhưng tôi biết Quintus. Hắn tự nhận mình là Hoàng đế. Mọi người gặp hắn đều phải quỳ lạy, chỉ cần hơi trái ý sẽ bị giết ngay. Nếu anh bạn gọi đó là cuộc sống thì tôi thà chết còn hơn.
Logan nhìn Tài, mỉm cười:
- Anh kiếm được một đội ngũ trung thành đấy. Nhưng các anh không thắng nổi Quintus đâu. Có tôi vào cũng vậy thôi.