Đích đến của đoàn quân kháng chiến là khu vực thung lũng Monroe rộng lớn nằm lọt thỏm giữa ba dải kiến tạo địa chất hùng vĩ là dãy Absaroka ở phía Tây Nam, núi Owl Creek – Lạch Cú ở phía Đông và Big Horn – Sừng Lớn ở phía Bắc.
Thung lũng có hình tam giác, đi từ phía Tây Nam lên phải vượt qua vô số ngọn núi cao cực kỳ hiểm trở. Có những con đường xuyên núi mà xe ô tô có thể chạy được nhưng đều đã bị lực lượng quân đội của Vương quốc Pedius đặt chốt chặn nên phải tìm đường khác vòng qua.
Cả đoàn đi mất nguyên một tháng mới đến đích.
Căn cứ của Clark Hunt nằm ở chân núi Abraroka, hễ bị truy quét lại di tản vào hệ thống hang động chằng chịt trong lòng núi. Bên trong lòng núi có mạch nước tự nhiên, rất sạch và không bao giờ cạn.
Trước đây quân Đại Bàng đã từng nhiều lần đánh vào thung lũng Monroe nhưng đều không thu được thắng lợi quyết định. Từ lúc Thomas dồn quân tấn công lên phía Bắc đến khi Vương quốc Pedius thống nhất Vùng đất Tự Do là quãng thời gian tương đối yên bình khi không phải đối mặt với cuộc càn quét lớn nào cả.
Mọi người đều biết đây là khoảng lặng trước cơn bão, vì không đời nào Quintus chấp nhận để cho một lực lượng thù địch đông đến hai mươi nghìn người tồn tại nơi hiểm yếu tựa như con dao kề cổ như vậy.
Trước khi Tài và Logan đến, Clark là chỉ huy cao nhất của quân kháng chiến. Đội quân này trước là Sư Đoàn, bây giờ lực lượng đã tiêu vong mất chín phần mười nhưng để khích lệ tinh thần quân sĩ nên vẫn gọi là Sư Đoàn, và Clark Hunt vẫn là Thiếu Tướng như cũ.
Thấy Tài đến, toàn quân đều vui mừng.
Họ đã chiến đấu một cách dũng cảm trong suốt quãng thời gian dài mà không thu được thành quả gì, cũng không nhìn thấy tương lai. Lương thực thiếu thốn, bệnh tật lan tràn. Nhiều loại vũ khí hỏng hóc hoặc bị phá hủy mà không thay thế được. Nhuệ khí giảm sút trầm trọng. Cứ như thế này thêm vài tháng nữa thôi hẳn toàn quân sẽ tan rã.
Clark nhìn ra tình hình khó khăn vô phương cứu vãn, nên phải đích thân trở về khu vực trung tâm cầu viện.
Gã may mắn cứu được Tài đúng lúc hắn bị Sát Chúa truy sát, sau đó lại hội nhóm với đoàn của Sophia do Emily Hà cử đi, trên đường rủ thêm được Logan, sức mạnh của đội ngũ đã được tăng cường đáng kể.
Sự có mặt của Tài và Logan giống như liều thuốc kích thích tinh thần cho toàn quân. Tài là nhà lãnh đạo tối cao còn Logan là danh tướng số một của nhà nước Cộng hòa. Mọi người đều chờ đợi họ sẽ làm điều gì đó để xoay chuyển cục diện và thoát khỏi cảnh bị vây khốn trong thung lũng Monroe xám xịt.
Phòng tác chiến của sư đoàn nằm trong lòng núi, tuy không có điện nhưng nhờ khéo léo tận dụng ánh sáng mặt trời mà nhìn mọi vật khá rõ ràng.
Tài hỏi:
- Sư đoàn này có phải tên là Sư Đoàn 41 không?
Clark đáp:
- Đúng vậy, thưa tổng thống.
- Trước đây Sư Đoàn 41 chỉ là một trong rất nhiều sư đoàn của quân ta nên phải dùng con số đặt tên, nhưng bây giờ thì khác rồi. Với tư cách là sư đoàn duy nhất còn đang hoạt động, là niềm hy vọng cuối cùng của Vùng đất Tự Do, các anh cần có một cái tên cho thật hoành tráng để thể hiện tầm quan trọng. Ta muốn đặt cho nó cái tên: Sư Đoàn Quân Bất Tử. Anh thấy thế nào, Clark?
Clark cảm động nói:
- Đó là một cái tên đầy cảm hứng, thưa tổng thống.
- Từ nay Logan là đại tướng chỉ huy toàn quân, anh là phó cho Logan, thăng lên chức trung tướng.
- Rõ.
- Trung tướng Clark, lương thực của chúng ta còn lại bao nhiêu?
- Báo cáo, hết sạch rồi.
Logan nói:
- Từ đây xuống Glencoe không xa. Glencoe là thủ đô cũ của Đế quốc Đại Bàng, trước giờ vẫn hết sức sầm uất. Ở Glencoe quân địch chỉ để một sư đoàn thuộc Tập Đoàn Quân số 3 trấn thủ bảo vệ. Người chỉ huy Tập Đoàn Quân số 3 là Max Alistar. Tập đoàn quân này chịu trách nhiệm đảm bảo an ninh cho toàn bộ một dải từ phía Đông chạy xuống phía Nam của Vùng đất Tự Do.
- Anh nghĩ chúng ta nên tiến đánh Glencoe?
- Đánh thì có thể nhưng sau đó tất chúng kéo quân đến phản công, khi ấy nếu cố giữ Glencoe thì thiệt hại rất nặng nề, mà nếu vừa đến đã rút ngay thì hình ảnh của chúng ta trong mắt dân chúng chẳng khác gì đám cướp, hết sức bất lợi cho sự phát triển lâu dài. Sau này cho dù có muốn khuếch trương lực lượng cũng chẳng ai theo.
Clark nói:
- Đây chính là điều vẫn làm cho chúng tôi trăn trở bấy lâu. Chúng tôi không đủ lực lượng để tấn công, nhưng cứ phòng thủ mãi thế này tất sẽ tự động tan rã.
- Phòng thủ bị động không phải là giải pháp. Trước mắt thiếu lương thực là vấn đề hệ trọng cần phải giải quyết ngay. Lương thực cho hai mươi nghìn người nằm ở Glencoe, không thể không tấn công vào đó.
Logan đặt tay xuống bàn.
- Tôi nghĩ mình có một cách có thể giải quyết nan đề này.