Quả tên lửa lao vọt vào trong hang nơi có hàng chục quân lính Sư Đoàn Quân Bất Tử đang trú đóng, lập tức phát nổ làm rung chuyển cả ngọn núi.
Tài và Sophia chỉ đứng cách đó một trăm mét, nhưng không phải một trăm mét theo đường thẳng thông thoáng mà là một trăm mét quanh co khúc khuỷu, sức ép của vụ nổ trải qua nhiều đoạn ngoặt gấp đã bị triệt tiêu hoàn toàn.
Tuy nhiên vụ nổ làm trần hang phía trong bị sập, khu vực liền kề bị chấn động theo, đất đá rơi xuống như trút, đe dọa sẽ chôn vùi hai người.
Tài kéo tay Sophia, chạy hướng ra ngoài trời.
Đang chạy, một tảng đá lớn rơi xuống chặn đường, chỉ thiếu chút nữa đã nghiền Tài thành thịt vụn. Phía trên nứt ra, tạo thành một cái rãnh dài ngoằng hình con rắn, bụi bay mù mịt. Chấn động quá dữ dội, không thể chạy tiếp được. Tài thấy gần đó có một cái hốc, liền báo cho Sophia biết. Hai người cùng chui vào trong, chờ dư chấn qua đi.
Đây là một cái hốc chứ còn chưa được gọi là hang, kích thước bé như tổ chuột, nếu không muốn thân mình lọt ra ngoài và bị đá rơi đè lên chân thì phải co quắp hết cỡ. Hai người ôm chặt lấy nhau, gần như môi kề môi. Tài có thể cảm nhận được hơi thở gấp gáp của Sophia và làn da nóng bỏng của cô đằng sau làn áo mỏng.
Một tay của Tài ôm siết quanh eo của Sophia, tay kia đỡ lấy đầu cô để khỏi bị va vào đá núi. Nhịp tim của Sophia tăng vọt. Cô tuy xấu hổ, nhưng không có ý định giãy ra mà vẫn cứ nằm yên.
Đó thật là một tình cảnh gây bối rối. Sự rung động phát sinh từ những đụng chạm cơ thể đã chiếm hết sự chú ý của họ thay cho cảnh náo loạn bên ngoài. Trong bóng tối, Tài không nhìn thấy gì, nhưng hắn biết chắc rằng chỉ cần cúi đầu thêm một phân nữa thôi hắn sẽ đặt môi mình lên đôi môi ngọt ngào của cô.
Một phân ấy thật nhỏ bé, nhưng là ranh giới mà hắn không thể bước qua được.
Tài hít một hơi thở sâu:
- Dư chấn đang có dấu hiệu lắng dịu. Nếu may mắn chúng ta vẫn có thể thoát ra ngoài an toàn.
Sophia thì thầm:
- Còn nếu không thì sao?
Hơi thở của cô phả lên mặt hắn, mang theo hương thơm tự nhiên.
- Nếu đường núi này bị sập thì tất nhiên chúng ta sẽ bị đè chết.
- Và trải qua vài nghìn năm sẽ trở thành hóa thạch.
- Ồ phải, cô nói đúng. Họ sẽ hiểu nhầm. Hậu duệ của con người, nếu như lúc ấy vẫn còn con người, điều mà tôi rất nghi ngờ sau khi đã tận mắt chứng kiến quả bom hủy diệt của Quintus, sẽ hiểu nhầm rằng chúng ta là đôi vợ chồng và biết đâu họ sẽ viết vô số bài báo ca ngợi tình yêu bất diệt của chúng ta. Tôi nghĩ rằng rất nhiều hóa thạch trong quá khứ đã bị hiểu sai như vậy.
Sophia cười khẽ:
- Em thấy như vậy cũng tốt.
- Cô không sợ chết sao?
- Nếu sợ thì em đã không đến đây với ngài. Em đã quyết tâm sẽ theo ngài từ lúc chúng ta gặp nhau lần đầu tiên ở Peoria. Chưa bao giờ em hối tiếc về quyết định của mình.
Câu nói của Sophia làm Tài cảm động. Chính sự cảm động này đã khiến cho hắn sợ hãi.
- Cần nhanh chóng tìm cách rời khỏi đây.
- Rung chấn vẫn chưa dứt cơ mà?
- Rung chấn sẽ không tự động chấm dứt đâu. Có cả nghìn quả tên lửa đang tấn công Absaroka, ngọn núi này không sớm thì muộn sẽ phải sụp đổ. Sophia, tôi hy vọng cô sẽ không kể lại những gì đã xảy ra ở đây cho ai nghe, vì tôi không muốn điều đó đến tai vợ tôi. Tôi không muốn cô ấy hiểu nhầm về mối quan hệ giữa hai chúng ta, rằng tôi đã phản bội cô ấy với người mà cô ấy đã gửi đến để cứu tôi.
Dường như những lời nói vừa rồi đã khiến cho Sophia đau đớn. Cô nói một cách mệt mỏi:
- Xin tổng thống yên tâm. Ai cũng biết giữa chúng ta chẳng có chuyện gì cả.
Tài bỏ qua thái độ của Sophia. Hắn tuột người ra khỏi cái hốc, đỡ Sophia dậy và hai người chạy thật nhanh hướng ra phía ngoài.
Ánh nắng mặt trời chào đón họ, mang lại cảm giác ấm áp. Nhưng từ đằng xa, những chiếc xe tăng của Sư Đoàn Một đã tràn ngập thung lũng, bên cạnh chúng là bộ binh đen đặc như đàn kiến. Đạn pháo hướng về phía họ, bắn thành chùm.
Tài hét lớn với những người lính đang hoảng loạn xung quanh:
- Chạy mau. Chạy về phía Nam. Ở đó có căn cứ thứ hai. Quân Pedius đã dùng hết tên lửa, không thể phá hủy được căn cứ này nữa.
Căn cứ thứ hai, trên thực tế là căn cứ đầu tiên của Sư Đoàn Quân Bất Tử. Căn cứ này cũng dựa vào các hang động tự nhiên của mạch núi Absaroka, nhưng xét về độ tiện dụng thì kém hơn căn cứ hiện tại rất nhiều do thiếu nguồn nước và diện tích các hang cũng nhỏ hơn.
Tất nhiên trong hoàn cảnh khó khăn thì có chỗ hội quân đã là tốt lắm rồi. Những người lính của Sư Đoàn Quân Bất Tử men theo đường núi, tụ hội về căn cứ thứ hai nằm cách đó một cây số.