Vương Gia, Vương Phi Đòi Đốt Phủ

Chương 248




"Nàng bắt được ta đi rồi muốn làm gì cũng được!" - Đằng Chính Hằng ra sức chạy.

"Ta đã nói không được dùng từ "nàng" với ta, tội chồng thêm tội!" - Mộng Tranh điên cuồng đuổi theo.

Một cuộc rượt đuổi như chuột vờn mèo đang diễn ra, việc này ảnh hưởng đến buổi tối lãng mạn của Đằng Cảnh với Lam Ninh.

Đằng Cảnh bước ra khỏi lều với gương mặt có chút "khó ở", Lam Ninh cũng theo sau để hóng hớt có chuyện gì.

"Ca ca!" - Đằng Chính Hằng dừng hành động lại ngay lập tức.

"Vương gia!" - Mộng Tranh cũng đứng nghiêm lại.

Mọi người cũng hiếu kì tụ tập lại xem chuyện gì nhưng chưa ai xem đươc gì đã bị vương gia ra lệnh giải tán. Còn tam vương gia cùng Mộng Tranh đi vào trong để nhận hình phạt về sự việc vừa rồi.

"Ta không biết hai người có mâu thuẫn gì nhưng gây náo loạn trong doanh trại là việc phải khiển trách! Đệ thân là tam vương gia nhưng lại làm ra chuyện này phải phạt để làm gương cho người khác!"

"Vâng ạ! Sau này đệ sẽ không tái phạm nữa!" - Đằng Chính Hằng buồn rười rượi.

Chuyện này mà đến tai hoàng thái hậu chắc bà ấy sẽ thất vọng lắm, một đứa con khiêm tốn ít nói lại bị phạt vì hành vi gây rối loạn quân doanh. Nếu là ngũ vương gia thì là chuyện thường như cơm bữa nhưng đây là tam vương gia, chuyện không thể ngờ.

"Việc này ảnh hưởng đến danh dự của tam đệ nên không làm kinh động nhiều người! Nàng có hình phạt nào thích đáng không?" - Đằng Cảng hỏi ý kiến Lam Ninh.

"Thiếp nghĩ nên phạt tam đệ cùng Mộng Tranh đi gấp quần áo của tất cả mọi người trong khu trại này! Bây giờ mọi người đang nghĩ ngơi nên không ai để ý!"

"Được, cứ theo ý của vương phi! Đây là lần đầu cũng là lần cuối, nếu có một lần nào nữa thì hình phạt sẽ không nhẹ thế nữa!" - Đằng Cảnh ra hiệu cho mọi người rời đi.

Trên đường đi đến khu lều chứa đồ, trông vẻ mặt của Mộng Trang có phần ăn năn vì mình cũng có một phần lỗi trong việc này.

"Nàng làm sao thế? Gấp quần áo nhanh lắm, trong khu trại chúng ta chỉ khoảng mấy trăm người rất nhanh sẽ xong thôi!" - Đằng Chính Hằng an ủi.

"Trong việc này ta cũng có lỗi, xin...xin lỗi ngài!" - Mộng Tranh lúng túng.

Đằng Chính Hằng không nói gì, cả hai người đi đến và bắt đầu hình phạt của mình.

"Ta không sao cả nàng đừng ấy nấy, ta cũng trêu nàng trước!" - Đằng Chính Hằng nhẹ nhàng nói.

"Ngài rất thanh nhã, ngài hình như không để việc gì trong bụng và cũng chưa từng tức giận với ai!"

"Ta có chứ! Ta đã từng rất chán ghét chính bản thân mình!" - Đằng Chính Hằng nói nhỏ.

"Vì sao vậy?"

"Rất lâu trước đây ta chính là điểm yếu của tiên hoàng và mẫu hậu! Thân thể ta yếu ớt không giỏi giang như hoàng huynh, không có sức mạnh bảo vệ người dân như Cảnh ca hay là sự hoạt bát nhanh nhẹn như Phong đệ. Chính vì thế ta luôn bị các quan thần dòm ngó và đem ra so sánh!"

Mộng Tranh im lặng nhưng tiến gần lại như một hành động quan tâm và muốn nghe tâm sự của Đằng Chính Hằng.

"Nàng biết không từ lúc ta sinh ra đến năm mười tuổi ta chỉ ở suốt trong phòng, bạn của ta chỉ là sách và sách vì ta muốn mình giỏi hơn nữa nên ra sức trau dồi kiến thức!"

"Khi ấy Cảnh ca đã mang về bao chiến công. Lần đầu ta thấy Cảnh ca là ngày huynh ấy chiến thắng khải hoàn trở về, đập vào mắt ta là một gương mặt lạnh tanh với đôi mắt vô hồn, ta đã vô cùng hoảng sợ!"

"Ta cũng đã gặp ngài ấy một lần trên chiến trường, cũng chính đôi mắt đó nhìn vào như bị nuốt chửng vào trong!" - Mộng Tranh nhớ lại.

"Nếu là người bình thường họ sẽ vui vẻ nhưng huynh ấy im lặng và rời khỏi buổi tiệc. Ta cũng tò mò đi theo huynh ấy, trong đêm trăng sáng huynh ấy đã nói với ta "Ngươi hãy chính là mình, đừng vì một người nào mà ép buộc bản thân làm điều mình không muốn!" Câu nói ấy ngắn gọn nhưng đã vực dậy tinh thần trong ta, sau đó ta ra ngoài nhiều hơn biết nhiều điều hơn so với những trang sách trống rỗng kia!"

"Hiện tại ngài đã trở thành một con người hoàn hảo, văn võ toàn diện và ngài còn là trợ thủ đắc lực của bệ hạ và đại vương gia!" - Mộng Tranh vui vẻ.

Đằng Chính Hằng vươn tay ra chạm vào  mặt của Mộng Tranh, nhìn cô ấy bằng đôi mắt vô cùng sáng nhìn thấy rõ cả hình dáng của Mộng Tranh trong đôi mắt ấy.

"Chính là Cảnh huynh đã mang ta ra khỏi bóng tối mà ta đã quá chấp mê bất ngộ. Khi ta vực dậy tinh thần và cũng là lúc ta biết Cảnh ca là một người lãnh khóc máu lạnh, so với ta huynh ấy khổ hơn nhiều!"

"Và cho đến khi gặp Lam Ninh vương phi!" - Mộng Tranh đỡ lời

"Đúng, cho đến khi gặp tẩu tẩu! Đến một lúc nào đó ai cũng gặp một người nào đó mà bản thân mình muốn chung sống với họ cả đời, cùng nhau xây nên tổ ấm, vượt qua những gian khó cùng nhau! Ngày ta gặp nàng là ta cũng đã biết cảm giác đó!"

Mộng Tranh im lặng, ngước mặt lên nhìn Đằng Chính Hằng.

"Ta vẫn luôn nhìn nàng từ ngày đó và từ lúc đó đến bây giờ và cả sau này ta vẫn luôn yêu nàng, Mộng Tranh!"

Ây da! Đây là một lời tỏ tình sao nhưng không biết Mộng Tranh có nghe những lời ngọt ngào được không!

"Ngài!" - Mộng Tranh đứng hình.

"Những lời ta nói là thật lòng, không hề nói dối nửa lời!" - Chính Hằng đặt tay Mộng Tranh lên tim mình.