Vương Giả

Chương 3: Gặp gỡ (2)




Khuôn mặt của Tuyết Ly đông lại, linh lực trong không gian như ngưng kết lại quanh thanh kiếm, đè ép khiến khí lưu khắp bầu trời trở nên nặng nề, tiếng gió thổi gào thét hoàn toàn biến mất. Toàn bộ thiên địa giống như hoàn toàn bị kiếm ý của nàng bao phủ.

“Nguyên tinh kiếm pháp ---- Thái Nguyệt Trảm” Thanh âm đông lạnh giống như gió thổi mặc dù lãnh liệt, nhưng êm tai tới cực điểm.

Tần lão ma dám trần trừ, dùng tuyệt học của bản thân đánh ra.

“Bạo Liệt Quyền”

Kiếm khí lạnh thấu xương xé rách không gian bắn thẳng về phía Tần lão ma, cùng lúc đó Tần lão ma phóng thích linh lực nóng bỏng qua cánh tay đánh vào không gian một quyền.

“Ầm”

Hai nguồn linh lực đụng nhau bắn ra những tia sáng, khắp không gian trấn động mạnh.

Hai người cùng bị lùi lại phía sau, bất phân thắng bại. Trong hư không tràn đầy dư kình, thỉnh thoảng đập xuống mặt đất, thổi tung cát đá.

“Tiểu nha đầu, đưa nó cho ta rồi ai đi đường đấy”Tần lão ma cắn răng nói.

“Nằm mơ”Bảo vật này là tông môn tốn rất nhiều công sức, sư phụ nàng còn bị thương phải bế quan nếu đưa cho lão thì nàng phải ăn nói với sư phụ sao.

Hàn Hồn núp một bên nghi hoặc: là bảo vật gì mà để hai cho hai tên này phải đánh đến ngươi chết ta sống như vậy.

Xem từ nãy tới giờ Hàn Hồn có thể khẳng định 2 tu sĩ không bình thường ít nhất cảnh giới phải là trúc cơ.

“Gian ngoan mất linh”

Tần lão ma liền tăng linh lực lên hết mức đánh ra một quyền

“ Bạo Liệt Quyền” quyền phong này so với trước còn mạnh hơn rất nhiều, xem ra lão đã bắt đầu tung hết sức rồi.

Trong đôi con mắt xinh đẹp của Tuyết Ly hiện lên một tia tuyệt liệt, linh khí nắm trong tay siết chặt, mơ hồ có xu thế liều nạng.

“Nguyệt tinh kiếm pháp ---- Thái thượng trảm”  theo tiếng hét của nàng không gian như bị ép lại, thiên địa như ngào thét.

Kiếm khí khổng lồ và quyền phong va trạm với nhau, cả khồn gian như biến dạng, những cái cây trong rừng bị thôi bay.

Tần lão thấy thế, nhất thời hoảng hốt, nghĩ không ra nữ oa trước mặt cư nhiên tuyệt liệt tới mức như vậy, cư nhiên muốn liều mạng lưỡng bại câu thương đối với chính mình.

Không thể không nói chiêu liều mạng này rất hữu hiệu, lão ma kia bị hất văng đi nhưng cô gái tên Tuyết Ly cũng không tốt là bao thụ thương khá nặng.

Hàn Hồn cách đó xa xa thấy không ổn liền chay trước nhưng cuối cùng vẫn dính kình khí ngã cắm đầu xuống đất dính đầy bụi bẩn.

“Con mèo nhỏ chết vì tò mò câu này nói không sai, tí thì mất mất cái mạng nhỏ rồi” Hàn Hồn vuốt ngực nghĩ thầm,

Đang định té xa thì một tiếng vật thể rơi xuống đất làm Hàn Hồn càng hoảng sợ, hắn định thần nhìn lại, lúc này mới phát hiện ra chính là nữ nhân vừa mới tranh đấu kia, khóe miệng liên tục phun ra máu tươi, con mắt nửa khép nửa hở, có vẻ hữu khí vô lực, vừa nhìn đã biết được bị nội thương cực kỳ nghiêm trọng.