Tiểu Trúc lúc nào cũng thế, khi không có tiền thì nói ngon nói ngọt, van xin người khác cho mình mượn tiền. Tất cả mọi người trong phủ đã từng là chủ nợ của tiểu Trúc. Đến khi có vương phi, người mới giúp cô bé trả hết nợ nầng.
Đến bây giờ không còn ai dám cho tiểu Trúc mượn nữa mặc cho cô ấy lạy lục van xin nhưng chỉ duy nhất một người đó là A Tú vẫn "mù quáng" cho mượn và đã cho đi không bao giờ trả lại. Ngày sau chắc vương phi vẫn đứng ra trả hết.
Bảo Thạch không an tâm khi tiểu Trúc vừa uống cạn một ly nước, không biết Hoa Thúy đã bỏ gì trong đó nhưng chẳng phải thứ tốt lành gì.
Sau khi đã dặn dò A Tú thì cậu ấy nhanh chóng chạy đi tìm tiểu Trúc. Trong miệng A Tú cứ lẩm bẩm gì như là thần chú cầu bình an.
" Thấy người ta có tí tiền là đòi liền, nam nhân gì mà ki bo thế!" - Tiểu Trúc lẩm nhẩm.
Tiểu Trúc đi gần tới phòng mình chỉ cách một hàng cây nữa là được nằm nghỉ rồi. Bất chợt đầu óc hơi mơ hồ, nhịp tim thì đập nhanh hơn.
" Nhớ lúc nãy mình có uống tí rượu nào đâu mà cảm thấy say vậy nè!" - Tiểu Trúc đứng dựa vào một gốc cây.
Lúc này thì A Tú cũng vừa kịp chạy tới, nhìn thấy tiểu Trúc đứng dựa bên cây thì tâm trạng vô cùng hỗn loạn, nghĩ tiểu Trúc là một đứa tăng động không bao giờ đứng yên một chỗ lại lộ ra một vẻ mặt yếu đuối như thế.
"Này không sao chứ, để ta dìu cô vào phòng!"
"Đất trời quay mồng mồng và còn có cảm giác nóng nữa!"
A Tú nhẹ nhàng đưa tiểu Trúc vào phòng, người cô ấy bây giờ không còn một chút sức lực nào, nếu lúc này mà có ai đến đòi nợ đảm bảo sẽ đòi được ngay.
"Ta đi lấy nước cho cô!"
A Tú đưa một ly nước đầy cho tiểu Trúc, cô ấy liền uống hết ngay nhưng cảm giác nóng vẫn còn. Bây giờ cô bé không còn kiểm soát được hành động của mình nữa. Tiểu Trúc bắt đầu cởi áo ngoài ra, xăn tay áo lên.
"Nhìn cô bây giờ không khác gì mấy người bợm rượu cả!"
"Ngươi nói gì ngon nói lại xem!" - Tiểu Trúc liếc mắt qua.
Lúc này A Tú mới ngồi xuống cạnh kể lại chuyện ly nước mà tiểu Trúc uống lúc nãy. Thái độ cô bé thay đổi 360 độ từ mong manh, yếu đuối, dễ vỡ sang một con báo vồ vập con mồi.
"Nè, đi đâu thế?" - A Tú nắm tay lại.
"Ta đi giải quyết con hồ ly tinh hình người đó! Nếu lỡ như vương phi uống nước trong giếng đó người sẽ ra sao, trong khi vương phi sức khỏe không tốt rồi!" - Tiểu Trúc hét lớn.
"Nhưng cô đang bị trúng độc mà!" - A Tú vẫn nắm chặt tay lại.
Tiểu Trúc nhớ lại hành động lúc trước vương phi từng làm với vương gia làm lại. Tiểu Trúc nắm tay A Tú và thơm một cái nhẹ lên trán, trong phút giây nam nhân cũng không biết chuyện gì xảy ra liền buông tay tiểu Trúc. Nhân cơ hội đó tiểu Trúc phóng nhanh như tên bay ra khỏi nóc phòng hướng tới phủ công chúa.
"Ngươi chết với ta rồi! Đụng vào ai thì được chứ đụng vào vương phi thì ngươi tàn đời ngươi rồi!"
A Tú cũng mong cháu khôi phục tinh thần, chạy ra bên ngoài phát cảnh báo đến mọi người.
Lam Ninh đi dạo về nghe Bảo Thạch bado tin cũng chạy qua phòng tìm tiểu Trúc như A Tú báo lại thì cũng tức tốc chạy qua phủ công chúa.
Bên ngoài động tĩnh lớn quá vương gia không có mặt không được đằng nào người cũng là mình dẫn về mà.
Đối với một tên suốt ngày cứ rình mò vương phủ như Kỵ Dang thì cũng phải có mặt kịp lúc. Chủ soái Hỏa lan quốc muốn xem nữ nhân Đằng Cảnh mang về trông như thế nào mà ngông cuồng thế.
"Không biết vương phi đó đã uống nước chưa nhỉ? Hay là vương phủ đã có nhiều người uống luôn rồi chắc náo nhiệt lắm!" - Hoa Thúy vui mừng.