Vương Gia, Vương Phi Đòi Đốt Phủ

Vương Gia, Vương Phi Đòi Đốt Phủ - Chương 217




Sau đó Lam Ninh nhẹ nhàng đẩy cửa đi ra, bên ngoài tiểu Phấn đã đứng chờ sẵng. Theo ánh mắt nhà nghề của tiểu Phấn cộng với hành động quỳ gối của vương gia ở bên trong thì đại vương phi không dễ dàng tha thứ như những lần trước nữa.



“Thưa vương phi, người về phủ ạ?” – Tiểu Phấn thăm hỏi.



“Bây giờ chúng ta về lại phòng dược sau đó thì qua bên phòng ngủ với bánh bao nhỏ!” – Lam Ninh ung dung vừa đi vừa nói.



Còn A Tịnh nhìn từ lúc vương phi mở cửa đi ra thì chỉ đi có một mình là đủ hiểu tình hình vương gia bên trong ra sao rồi, đợi đến khi vương phi cùng tiểu Phấn đi xa thì A Tịnh đi vào trong. Đập vào mắt cậu ấy là một vị vương gia không bao giờ khom lưng hay cuối đầu nhưng hôm nay lại quỳ dưới đất lại còn quỳ rất lâu và hồn phách bay đi đầu luôn rồi.



“Vương gia, ngài ổn chứ ạ?” – A Tịnh quỳ bên cạnh đỡ Đằng Cảnh.



“Ta không ổn một chút nào! Cả cơ thể này không còn chút sinh khí, cả cánh tay này không chuyển động được, cả đôi chân này cũng không đứng dậy nỗi và tâm trí này không có gì ngoài những lời trách phạt của vương phi!” – Đằng Cảnh nói nhỏ dần, nhỏ dần.



“Thuộc hạ giúp người đứng lên!”



“Tình huống khi đó ta cũng là nạn nhân mà, sao ta không nhận được sự thông cảm!” – Đằng Cảnh trách móc.



Chưa bao giờ thấy đại vương gia hơn thua những điều nhỏ nhặt với bất kì ai, cũng như không biện hộ phần đúng về mình vì chính bản thân ngài ấy nghĩ mình là người độc đoán người khác ghét mình cũng là lẽ thường.



Trong lúc này Đằng Cảnh lại cảm thấy khác, ngài ấy muốn làm luật sư biện hộ cho chính mình nhưng chắc người hiểu ngài ấy nhất bây giờ chỉ có mình A Tịnh.





Đến khi trời yên biển lặng, công chúa Chiêu Linh mới dám trở về phủ của mình nhưng trong thời gian này trách gặp mặt mọi người là tốt nhất.



“Ngươi phải trốn đi khoảng một tháng đấy!” – Mặc Bách bên phòng nhắc nhở.



“Tại sao lại là một tháng?” – Chiêu Linh mở cửa phòng đi vào hỏi Mặc Bách.




“Tẩu tẩu của ngươi phạt ca ca của ngươi ăn năng xám hối trong một tháng, bây giờ ngươi tránh mặt đi trong một tháng trước đã xem tình hình như thế nào!”



“Một tháng không được ra khỏi phủ, không được dạo chợ đã thế còn không gặp được A Hoang nữa! Trời ơi có thấu cho nỗi lòng của một thiếu nữ mới vừa chạm vào tuổi xuân hồng như ta không!” – Chiêu Linh than trời trách đất.



Đã gần một tuần Đằng Cảnh không thượng triều, Bảo Thạch lại chăm sóc cho Lạc rang, mà Lạc nhỏ sau một ngày ngủ là khỏe lại bình thường tại quốc sư lo lắng nên mới bên cạnh chăm sóc.



Hai ông thần được xem là tâm điểm của triều đình đều không có mặt nhưng ai ai cũng vui như nhặt được vàng. Người vui mừng ra mặt nhất phải kể đến là hoàng thượng, ngài ấy đang nhâm nhi tách trà, đọc từng tấu chương một cách chậm rãi từ tốn.



Không phải vì thế mà vương phủ không ai lên triều và tất nhiên người đang đứng trên triều là đại vương phi Lam Ninh và Cận Nhị. Hai người đang đưa danh sách những dược liệu bổ sung cho những loại thuốc mới và chờ phê duyệt của hoàng thượng, để mang chúng ra cho những hiệu thuốc trong kinh thành.



Mùa mưa sắp tới các bệnh về dịch tả cũng như liên quan đến hệ tiêu hóa sẽ xuất hiện nhiều nên vương phi chuẩn bị trước để phòng ngừa. Người đưa thuốc đến tất cả hiệu thuốc đến kinh thành với giá cực rẻ, có khi là cho không luôn để bất kỳ ai cũng dùng được cả và hiệu quả vô cùng cao.




Lam Ninh bây giờ bước ra ngoài đều được người người kính nể, từ trẻ nhỏ đến người già mọi người đều nhắc đến người với những lời nói thân thương và triều mến.



“Vương gia, đã…đã hai ngày người chưa tắm rồi!” – A Tú nói nhỏ.



A Tịnh phải đi thu xếp những công việc của đại vương gia nhưng lại sợ ngài ấy nghĩ quẩn nên kêu A Tú đến chăm sóc, còn vương gia thì lại không màng thân thể, không màng thế sự.



A Tú đang phân vân không biết xử lý tình huống này thế nào thì thái tử đến. Vừa bước vào, gương mặt của bánh bao nhỏ ngạc nhiên vô cùng.



“Ơ, mình đi lộn phòng rồi!” – Chuẩn bị quay lưng rời đi.



“Thái tử ơi, người đến đúng phòng rồi!” – A Tú ngoắc lại.




“Phòng của thúc thúc sao lại bừa bộn đến thế, còn thúc thúc đâu rồi!” – Bánh bao nhỏ nhòm ngó xung quanh.



A Tú liền chỉ một cái đống bùi nhùi nằm giữa một đóng giấy vụn chắc do vương gia bức bối quá nên xé đi, nhìn nơi này có khác gì nơi tập kết rác không chuẩn bị có mùi luôn rồi.



“Thúc mẫu bây giờ đang lo bao nhiêu chuyện lớn nhỏ trong phủ cả trong triều đến thời gian nghỉ ngơi còn không có, còn thúc thúc lại nằm dài ở đây! Thúc là một con mèo lười!” – Bánh bao nhỏ trách cứ.




A Tú đứng cạnh ngạc nhiên đến bay mất hồn, một đứa trẻ lên sáu trách cứ một người hơn hẳn mình hai mươi mốt tuổi mà suy đi phải nghĩ lại đứa trẻ này nói đúng.



Cuối cùng vương gia cũng có chút dịch chuyển, việc đầu tiên là Đằng Cảnh mở mắt ra nhìn bánh bao nhỏ một cái rồi lết cái thần tàn mình vào phòng tắm. Bên ngoài thì A Tú kêu người đến dọn lại phòng óc của vương gia.



“Biết vậy thuộc hạ kêu thái tử đến là mọi chuyện được giải quyết sớm rồi!”



“Đúng là không có ta cái vương phủ này sẽ loạn lên hết!” – Bánh bo nhỏ tự tin.



Vì ai mà Đằng Cảnh phải chịu cảnh cách ly với vương phi mình trong một tháng ròng, nên bây giờ ngài ấy phải trả thù lại.



“Ngươi lặt cho đàng hoàng vào, ngươi là nữ nhân mà tay chân vụng về hơn cả A Tú nữa! Ngươi nhìn đi rau mà lặt xong nó bầm đen như thế ai mà ăn được nữa!” – Lạc rang trách móc.



“Không ai ăn được thì ta ăn!” – Hoa Thúy mạnh miệng nói.



“Được, ngươi ăn cho hết không ăn hết cũng phải ăn hết!” – Lạc rang lấy cả một núi rau đưa cho Hoa Thúy.