Vương Gia, Vương Phi Đòi Đốt Phủ

Vương Gia, Vương Phi Đòi Đốt Phủ - Chương 232




Đằng Cảnh vô cùng ngạc nhiên vì chỉ sao cánh cửa này thì sẽ thấy làn da trắng trẻo của Lam Ninh. Ngày thường khi nghĩ đến viễn cảnh này khiến vương gia vô cùng phấn khích nhưng bây giờ khi mỡ dâng đến miệng mèo nhưng hôm nay mèo ăn chay, một chút cũng không dám nhìn.



"Bổn vương... bổn vương không thấy gì cả, một chút cũng không thấy!" - Đằng Cảnh vừa nhắm mắt vừa lấy tay che mắt.



Hành động mời gọi của vương phi, chỉ muốn chọc ghẹo Đằng Cảnh chút thôi. Ai biểu con người bá đạo ngày thường làm mấy hàng động kỳ quặc chứ. Cây muốn lặn nhưng gió nào muốn ngừng thế nên hôm nay cây vươn lên cản lấy gió.



"Ủa! Ta có thấy gì đâu?" - Tiểu Trúc đu trên ngọn cây đưa mắt nhìn.



"Mắt ta tốt thế này còn không thấy nữa là!" - A Tú tiếp lời.



Khi Đằng Cảnh nghe âm thanh xáo động trên cây liền lấy hai viên đá chội hai tên khỉ đột đang đu cây.



"Ui da! Dập hai cái mông rồi!" - Tiểu Trúc lấy tay xoa xoa.



"Ta cũng thấy đau nhưng ráng kiềm lại, đường đường là nam nhi không thể để kẻ khác biết nhược điểm được" - A Tú ráng gồng.



Đằng Cảnh vẫn nhắm mắt đưa Lam Ninh vào trong, còn bản thân liền quay ra giáo huấn hai tên khỉ không biết trời cao đất dày.





"Ta là kẻ khác hả?" - Đằng Cảng tức giận



"Không ạ! Người là đại vương gia vô cùng cao quý!" - A Tú buôn lời nịnh nọt.



"Đúng rồi ạ, người còn là người vô cùng giàu có!" - Tiểu Trúc nhặt hai viên ngọc lên.




Đúng là sao ông trời giỏi tạo hóa, sinh ra một cặp đủ đầy mà còn thần thông quảng đại cái gì cũng biết chỉ có biết điều là không biết.



"Các ngươi về phòng ngủ, nửa chữ cũng không hé môi về chuyện này!" - Đằng Cảnh căn dặn.



"Tuân lệnh vương gia!" - Cả hai đồng thanh.



Cả hai cung tiễn vương gia rồi mạnh ai về phòng nghỉ, chuẩn bị nhấc chân lên đi thì tiếng vương gia nói vọng lại.



"Mai dậy sớm quét chuồng ngựa!"




Một âm thanh như xé toạc con tim của những đứa trẻ đang lớn mà lớn gì thì không biết, dạo này thấy chúng đang lớn gan.



Nếu Đằng Cảnh có lòng nhân từ chắc trái đất này hình vuông chứ không phải hình tròn đâu.



Đối với người khác đại vương gia của chúng ta như một con sư tử nhưng khi vừa quay lưng đi thì liền biến thành một chú mèo con bé nhỏ.



"Nàng đã chỉnh trang y phục chưa?" - Đằng Cảnh thì thầm mùa xuân.



Bất chợt cánh cửa liền được mở ra, nhìn lại bộ trang phục Lam Ninh đang mặc chính là bộ Đằng Cảng chọn lúc đầu. Lúc này Đằng Cảnh đã biết bản thân mình bị vương phi cho ăn hành rồi.



Nhìn gương mặt chiến thắng của Lam Ninh vô cùng khoái chí làm khói xì ra hai bên tai Đằng Cảnh.




"Nàng thích không mặc à, ta sẽ cho nàng toại nguyện!" - Đằng Cảnh vác Lam Ninh trên vai.



"Này tráng sĩ ơi! Có gì chúng ta từ từ nói, ta là người chứ đâu phải bao cát!" - Lam Ninh cố gắng đàm phán.




Những cung thủ đang tăng ca trên cao dõi mắt theo bước đi của đại vương gia. Đến khi cánh cửa đóng lại cái cạch thì họ trở về trạng thái ban đầu.



Nơi đây ai mà chả biết vương gia lép vế trước vương phi, thấy hùng hổ thế thôi chứ trong kia đang xin lỗi, bóp vai, bóp chân hay chọc vương phi vui.



Từ lúc chiều đến giờ mỗi lần nghĩ đến A Tịnh lại khiến tiểu Phấn buồn nôn. Không biết cô ấy đã đáng răng bao lần rồi nhưng không có tâm trạng để ăn. Đã thế đến đêm còn không ngủ được, qua ngủ chung tiểu Trúc thì không tài nào chợp mắt được, vì cô nhóc kéo xe lửa rầm rầm.



Tiểu Trúc liền qua nhà thuốc tìm sự giúp đỡ của Cận Nhị (thầy thuốc của mọi gia đình). Dù đã khuya rồi nhưng đèn phòng Cận Nhị vẫn sáng, bên trong là một nam nhân đẹp rạng ngời như ánh trăng rằm.



"Tiểu Phấn? Cô thấy chỗ nào không khỏe sao?"



"Đúng, ta không thể nào ngủ được!" - Gương mặt tiểu Phấn già đi mười tuổi.



Cận Nhị sử dụng các phương pháp chuẩn đoán thông thường liền biết tình trạng hiện tại của tiểu Phấn. Sau khi lấy thuốc cho cô ấy uống, Cận Nhị cũng ngồi xuống trò chuyện cho tiểu Phấn quên đi cảm giác này. Sau một khoảng thời gian ngắn, tiểu Phấn đã chìm vào giấc ngủ.



Sau khi Cận Nhị đắp chăn cho cô nàng tội nghiệp, bản thân mình lại tiếp tục ngồi đọc sách. Đúng là người đàn ông dịa dàng và ôn nhu xứng đáng là hình mẫu lý tưởng.