Vương Phi 13 Tuổi

Chương 184: Cái đích cho mọi người chỉ trích (12)




Từ trước tới nay, còn chưa có ai dám chống đối với nhiều thế lực một lúc như vậy, Lưu Nguyệt quả thực cuồng vọng, cuồng vọng vô biên, đến mức khiến người ta muốn huỷ diệt nàng hoàn toàn.



Lạnh lùng vung tay lên, trong đêm tối yên lặng, mọi người đều động.



Nếu không chiếm được, vậy huỷ diệt nó.



Tuyệt đỉnh nhân tài như vậy, tuyệt đối không thể cho các nước khác chiếm được, tuyệt đối không thể.



Thế lực bốn phía vốn đang trong tình trạng giằng co, hiện giờ đầu tên đã chuyển hướng, nhất tề đều nhắm ngay Lưu Nguyệt.



Đêm tối, bóng đen thật nhiều.



Thân như lợi kiếm, Lưu Nguyệt không hề né tránh, vẫn hướng phía trước chạy tới.



Năm ngón tay lướt nhanh trên mặt đàn, kia không phải một giai điệu mênh mang gì, chỉ có những âm luật khàn khàn.



Nhưng mà, một tiếng vang lên, máu tươi lập tức văng tung toé.



Không ai có thể ngăn cản được phong nhận nhanh như chớp, không ai biết phong nhận sẽ bắn về hướng nào, không ai thấy được thân hình quỷ mị của Lưu Nguyệt.



Rõ ràng một khắc trước đã vọt tới gần người nàng, một khắc sau, nàng đã di động đến sau lưng hắn.



Rõ ràng một đao đã muốn bổ tới nàng, ngay sau đó, đao kia lại chém vào người đồng bọn.



Không nhanh, tuyệt đối không nhanh như bọn họ, nhưng mà lại không thể nắm bắt, hướng di chuyển thực quỷ dị không thể tưởng tượng nổi.



Tiếng đàn bén nhọn vang vọng trong bầu trời đêm, phong nhận vô hình giống như lưỡi hái thu gặt sinh mệnh.




Bước qua tất cả những kẻ chặn đường, quét ngang tất cả những ai muốn ngăn cản nàng.



Trong tiếng đàn, một thân áo bào nguyệt bạch bị thấm nhẹ vài điểm đỏ tươi, giống như hồng mai trong tuyết trắng nở rộ, đẹp đẽ đến chết người.



Chân không ngừng di chuyển, tóc đen bay bay, trên khuôn mặt tuấn mỹ như nguyệt thần (thần mặt trăng), lại là lạnh như băng, một mảnh thiết huyết lạnh như băng.



Nơi nàng đi qua, ai dám chặn mũi nhọn này.




Đầu lĩnh thế lực bốn phương thấy vậy, mặt mày đầy sát khí, không mưu mà hợp (không bàn tính mà hợp sức), bốn người liên thủ vây quanh Lưu Nguyệt, định giết nàng.



Người cường hãn như vậy, tuyệt đối không thể lưu lại.



Gió đêm thổi nhẹ, đầu xuân mà khí lạnh dày đặc.



Ánh trăng phủ xuống, một mảnh sát phạt.



Tứ đại thủ lĩnh ra tay, sao có thể như mấy tên bình thường kia, đao kiếm sắc nhọn chưa chạm đến Lưu Nguyệt, mà tiếng xé gió phá không đã muốn vang vọng khắp nơi.



Lực lượng dày đặc, theo bốn hướng bay nhanh tới, vô song vô cùng, không khí trong nháy mắt đều bị ngưng đọng.



Bốn phương cùng đánh, không có một kẽ hở.



Muốn đẩy Lưu Nguyệt bên trong vào tử địa.