Vương Phi 18 Tuổi Mang Tâm Hồn 13 Tuổi

Vương Phi 18 Tuổi Mang Tâm Hồn 13 Tuổi - Chương 54: Ngoại truyện 9 (phần 1)




#Lề_Chương: Đáng ra Tiểu Yên tính viết thêm chap 8(P5) nhưng vì thấy dài dòng,tua qua ngang đoạn chiều luôn,để mọi người có thể bớt hóng dài cổ a ~ =]] Qua Mồng 1 rồi. Chúc m.n thật hạnh phúc,vui vẻ bên gia đình nha:* Chúc những bạn F.a nhanh có gấu nhé..Ahihi:3. Năm nay Tiểu Yên sẽ cố gắng thật kiên nhẫn chỉnh sửa văn phong và trình bày thật đẹp để mọi người không cảm thấy nhàm nữa:]] Friting:)))



_2016 vui vẻ _



* * *



Buổi chiều.



''Đi mà,nha ~ Cho ta đi thượng triều với ngươi đi '' _ Tiếng nói của nàng rất nhẹ nhàng, pha chút sự nhõng nhẽo - vọng lên trong tẩm cung của Vũ Thần, câu nói được lặp đi lặp lại bao nhiêu lần rồi, và đây là lần thứ 5, tiếng nói ấy làm cho hắn ta cảm thấy rất mệt mỏi, nàng bám đuôi hắn ta hoài như vậy làm hắn thực sự rất là khó chịu, không thể nào mà làm gì nên hồn được luôn.



Vũ Thần là vua của một vương quốc, hắn là vua, cho nên hắn không thể đem theo một nữ nhân như nàng lên thượng triều, sẽ bị các mệnh quan triều đình quở trách vô tội, không đáng hình tượng của một quân vương trẻ tuổi hào kiệt chí khí không sợ nữ nhân, hơn nữa còn làm cho người khác thấy khó chịu khi không khí ''nam tử '' trong triều bị phá đi bởi một nữ nhân như nàng.



Nhưng không đúng, nữ nhân thì sao? Nàng vẫn có thể lên triều như ai, nàng cũng là một 'nữ vương ' sau này mà, cho nên việc này là xứng đáng, Vũ Thần dù có nói thế nào, nàng cũng đòi đi theo cho được mà thôi, nàng đã muốn đi là đi cho bằng được, không bao giờ chịu bó tay trước việc gì ai ngăn cản nàng.



''Thôi được rồi! Ta cho nàng đi theo, đừng có phá là được '' _ Vũ Thần bị bàn tay mềm mại của nàng lay lay, kéo suýt nữa thì rách luôn cả áo, khuôn mặt hắn ta tràn ngập trong sự ''đau khổ '' đến tột độ, hắn ta suy nghĩ trong chốc lát, nếu đem nàng đi theo thì cũng không sao, nàng chỉ ngồi nhìn mà thôi, cứ nghĩ thế, cho nên Vũ Thần đã thay đổi quyết định, hắn ta gật đầu cho phép nàng đi cùng mình.



- Oa, cảm ơn ngươi nhiều, Vũ Thần. Ta từ giờ sẽ biết ơn ngươi _ Chỉ nghe thấy thế thôi, nàng vui mừng muốn nhảy cẫng lên, chợt lòng không kìm nén được, cảm xúc có lẽ đang dần tuôn trào, không thể nào mà không ôm chầm lấy Vũ Thần, hắn chợt mỉm cười trước hành động này của Nguyệt Minh, nàng cũng dần tự chủ được mình đang làm gì, thả lỏng đôi tay ra, và nhìn hắn e thẹn, nàng quá là mê trai rồi.



* * *



''Đức vua an khang,vạn tuế ''



Khi bọn người của cung đức vua mới bước vào cánh cửa đại thượng sảnh, lập tức họ nghe tiếng quỳ rạp xuống của những vị đại thần, đầu họ cúi sát xuống gần đất rất cung kính, mở miệng chào hỏi cũng lễ phép, khiến cho không khí trở nên nhộn nhịp hẳn, chứ không hề mang nét u ám như một sự cung đấu lẫn nhau, điều đó cho thấy mọi thứ xảy ra rất bình thường, họ không hề ghét đức vua hiện tại.



Vũ Thần nhìn mọi người trong dáng vẻ hài lòng, rồi hắn phẩy nhẹ bàn tay, bước đi đường hoàng với bộ hoàng bào màu đen thật phong độ, nụ cười tỏa sáng đang hiện rõ trên mặt hắn, nàng đi bên cạnh, có gì đó thích thú, đảo mắt nhìn quanh, khung cảnh quả thật rất là tuyệt, một nơi vừa bàn việc chính sự, nhưng lại thuận tiện làm nơi nghỉ dưỡng, thích hợp với người như nàng đây.



Sau khi nàng nhìn hết mọi nơi, là lúc mà Vũ Thần ngưng bước chân, đến bên ngai vàng ngồi nhẹ xuống, từng cử chỉ làm lộ rõ nét quý tộc bên trong, nàng đứng kế, cảm thấy buồn cười, vì hắn bây giờ đang ra vẻ rất hình sự, hai tay hắn đặt lên hai đùi ngồi chễm chệ, nàng ước tính cỡ vài giây sau, hắn ta mới cất tiếng dõng dạc:



''Hôm nay thiết triều, có chuyện gì mới không, bộ phận Thượng thư? ''




Từng người sau khi nghe Vũ Thần nói xong, họ đưa đôi mắt nhìn hắn ta, rồi ngập ngừng đôi chút vì thấy sự hiện diện của một cô gái ''lạ '' đứng cạnh hắn ta. Thiết triều lại đem nữ nhân vào, như thế thì buổi thiết triều nãy có thành công như những buổi khác không?



Một người trong số đó bỗng quỳ xuống, hai tay chắp trước mặt, ánh mắt khẩn khoản, dùng lời lẽ biểu lộ sự ''nghiêm trọng '' nói lớn:



''Bẩm đức vua, chúng đại thần đang cần thông báo một chuyện mật khẩn rất gấp ''



- Mau nói đi! - Vũ Thần hạ lệnh, hắn thực sự đang muốn biết có chuyện gì xảy ra.



''Hiện nay, tình trạng hoa héo đã dần xuất hiện, ước tính trong vài tháng nữa, hoa sẽ bị hủy diệt, do một chất sinh độc trong hoa đã làm cho tố chất tươi bị hủy bỏ, diệp lục trong lá của hoa cũng mất dần, ngoài ra còn do thiếu nước và cả một số điều kiện khác, nếu cứ tiếp diễn, thì có lẽ sự an toàn tính mạng của vương quốc này sẽ ở trên con đường nguy nan mất '' _ Vị đại thần kia kể lể một tràng dài, mang vẻ cầu khẩn rất là thảm thiết, một phần cũng do ông quá lo cho vương quốc, sợ nó sẽ bị hủy diệt, thế giới sẽ không có hoa nữa, như thế thật là thảm họa, nghĩ đến đây, ông chợt nói tiếp trong sự hối thúc:



- Hơn nữa đức vua, người phải tìm ra một người để giải quyết vụ việc này!



Vũ Thần trầm ngâm một hồi, suy đi tính lại thế nào hắn cũng không nghĩ ra cách giải quyết, một đức vua anh minh nhưng gặp chuyện cũng cần có cái não để nghĩ, thế nhưng hắn đang chìm vào sự bế tắc, hắn khó ở chỗ là không tìm ai làm việc này được.




Không khí yên lặng dần dần bao trùm lấy nơi đây, nàng nghe thấy ý kiến của vị đại thần đó có vài chỗ rất dễ giải quyết, nếu như nàng dụng một cách thì sẽ cứu lấy được tương lai và tồn tại hay không của vương quốc này, khi đó nàng sẽ là một ân nhân với vương quốc này, vì vương quốc, cũng như sự tồn tại của mình, và cả thế giới, nàng phải cố gắng để loài người có thể được ngắm hoa nở trong ban mai, hoa trong sương...



''Ta sẽ giải quyết ''



Đột nhiên, tiếng nói của nàng vang lên, phá tan bầu không khí im ắng, những ánh mắt nghi hoặc hoảng hốt đang chằm chằm nhìn nàng của những vị đại thần hiện rõ, họ nhìn nàng, ngạc nhiên đến tột cùng, sao một nữ nhân lại có thể làm được chuyện phi thường đó? Không lẽ là... nàng chính là một vị tiên nữ sao? Hình như người ta đồn nàng được đức vua mang về trong trạng thái ngất, nếu là tiên nữ thì vương quốc này được cứu rồi... Nhưng, còn hắn vẫn thản nhiên ngồi xem nữ nhân này đang định làm gì, hắn thấy thật thú vị.



Các vị đại thần lại lần nữa chìm trong những lời bàn tán xôn xao, họ xì xạc um xùm, người lo lắng, người nửa tin nửa nghi, người nói xấu nàng, rốt cuộc họ cũng không thể tin nàng, mà đáp lại:



''Ngươi là nữ nhân. Ngươi làm gì được? ''



- Tại sao không được? Chỉ cần các người đưa ta đến phòng Hoa chủ, ta sẽ chữa trị cho loài hoa đó.



''Nếu không được cô phải đánh đổi cả mạng sống! ''




''Tôi không sợ chết, đưa tôi đi... ''



Vũ Thần nhìn đám đại thần với nàng nói nãy giờ, đâm ra phiền não, hắn phẩy phẩy tay, khuôn mặt nhăn nhó mang sự bực bội khi nói:



''Đừng... các người cứ để nàng ấy làm thử. Nàng ấy mà chết thì ta là người giết các ngươi ''



''Dạ...chúng thần rõ ''



* * *



''Nơi này là chỗ nào nhỉ? ''



Khi mới vừa thoát ra cái chỗ hầm tối nguy hiểm kia, Vũ Phong cùng Nhược Thiên đi cùng nhau tiến tới phía trước, họ rất ngạc nhiên khi thấy nơi đây khá là lạ, phải chăng một khu rừng, mà nơi đây cũng không giống một khu rừng, là một cao nguyên thì đúng hơn, hai bọn họ không nói gì cả cứ đi tiếp, vừa đi Vũ Phong vừa mở miệng nói với hắn:



- Ta hỏi nhé Thiên.



- Nói đi _ Nhược Thiên đồng ý, hắn nhìn y rồi mỉm cười, trong lòng không so đo tính toán trả lời y, bởi vì thực sự y với hắn chỉ là dành một nữ nhân, không cần thiết ghét nhau đến mức không nhìn mặt nhau đâu, hắn muốn làm bằng hữu tốt với y, nếu cho nàng chọn y, thì hắn cũng đành chấp nhận định mệnh.



Vũ Phong nghe được câu trả lời, y hơi yên lặng trong suy nghĩ một lát, rồi lại nói tiếp, lòng y có gì đó nhói đau khi hỏi câu này, y thực sự không chấp nhận, nhưng nó sẽ là sự thật, y sợ nó:



''Nếu Nguyệt Minh chọn ngươi thì sao? ''



''Thì... ta sẽ ở bên Nguyệt Minh ''



''Ừ. Nếu nàng ấy chọn ai, thì... hãy luôn yêu và bảo vệ nàng ấy nhé '' Y mỉm cười, đặt đôi tay thân thiện vỗ lên vai hắn, hắn chỉ cười, gật nhẹ đầu, rồi cả hai cùng đi tiếp.



Một đoạn, bọn họ nhìn thấy phía xa trước có một căn nhà nhỏ, có khói bốc ra, họ vui mừng nhìn nhau, cuối cùng đã có chỗ nghỉ chân rồi, họ đang rất đói, và cần nghỉ ngơi dưỡng sức nữa, họ không hề phải người thường, nhưng mà cho dù nói thế, ăn vẫn là quan trọng.