Từ trong thần điện Diễm Hồng truyền ra âm thânh của những đồ đạc bị bểnát, các thanh âm va chạm vào nhau, làm bọn thị nữ đều phải chạy trốn,sợ không cẩn thận sẽ bị vạ lây.
“Công chúa, hãy bình tĩnh lạimột chút.” Bọn thị nữ vừa cẩn thận khuyên nhủ, vừa hi vọng Hồng Di mauchóng quay lại, chỉ có nàng mới có thể ngăn cản được Lỵ Na công chúa.
Hồng Di vừa nghe tin từ thị nữ báo cáo đến, lập tức chạy nhanh tới. Nàngnhìn thấy dưới dất đầy vật bể nát, nhìn thấy vẻ mặt Lỵ Nạ của rất biphẫn và rơi lệ.
“Đủ rồi! Đừng tự tổn thương chính ngươi nữa.”Hồng Di đi tới bên cạnh Lỵ Na, gở bình thủy tinh trong tay nàng xuống,cẩn thận khuyên nhủ để tránh tài khí của Lỵ Na lại phát tác mạnh hơn.Nàng chưa từng nhìn thất Lỵ Na lại bực bội như vậy, cho nên cũng có chút sợ hãi.
Lỵ Na vừa nhìn thấy Hồng Di, lập tức khóc rống trong ngực nàng.
“Mau nói cho ta biết, chuyện gì đã xảy ra?” Hồng Di dịu dàng hỏi.
“Hắn không quan tâm tới ta nữa rồi, hắn thà chọn một cô gái của Nhân Giớichứ cũng không chọn ta.” Lôi Tư nói những lời này làm cho nàng vừa tự ái vừa đau khổ. “Ta yêu hắn đã mấy ngàn năm, nhưng hắn lại chọn Mật Nhilàm Vương phi, vất vả lắm mới đợi được Mật Nhi chết đi, vậy mà chỉ cóđược người của hắn, chứ không có được tim của hắn.” Lỵ Na càng nói càngthương tâm, nước mắt liền chảy xuống từ khe mắt. “Hôm nay hắn lại vì một cô gái mới đến từ Nhân Giới, cũng không cần ta.”
Trong lòng củaHồng Di cũng đau đớn, nàng không muốn Lỵ Na vì những chuyện không đángđó. Nàng có thể làm công chúa Hỏa Yêu Tinh với quyền uy tối thượng, cóthể theo đuổi nam yêu tinh của mình, chỉ vì một Mật Nhi từ Nhân Giới trở về mà đã bị tổn thương nặng như vậy.
“Yêu Tinh Vương lần nữa lại chọn kiếp sau của Mật Nhi ư?” Hồng Di hỏi rõ tình huống.
“Lôi Tư không những chuyển về Trân Châu Điện, lại còn phong nàng làm Vươngphi.” Lỵ Na căm hận nói. “Bất quá nàng ta cũng chỉ có gương mặt là giống Mật Nhi mà thôi.”
Đây chính là chỗ buồn lòng của Hồng Di, nếunhư Lôi Tư coi trọng khuôn mặt của Mật Nhi, cũng biểu thị hắn đối vớiMật Nhi kia cũng chưa hết hy vọng. Vậy thì Lỵ Na sẽ không thể nào thaythế được.
Nhưng ngoài mặt nàng vẫn cố an ủi Lỵ Na, “Cô gái loàingười thấp hèn như vậy, sao có thể so sánh cùng với công chúa cao quýchứ? Yêu Tinh Vương sẽ nhanh chóng phát hiện nàng ấy cùng với ngườikhông thuộc giai cấp, hắn sẽ trở về bên người, đến lúc đó hắn sẽ so sánh những việc đã qua, lại càng yêu người thêm.”
“Có thật không?” Lời của nàng, lại làm cho Lỵ Na có hi vọng thêm lần nữa.
Hồng Di cho nàng một nụ cười khẳng định. “Dĩ nhiên, ngoại trừ công chúa ra, không ai có thể ngồi vào ghế Vương phi được.”
Lỵ Na vừa lo nhưng cũng thật sự tin tưởng, “Chỉ là, ta vẫn muốn dùng mộtbiện pháp, khiến cô bé kia rời xa khỏi Lôi Tư, như vậy hỏa quái mới cơhội hạ thủ được.” Nàng nhanh chóng tính toán ở trong đầu. Tình yêu củanữ nhân, chính là không tha cho tình địch.
“Nếu muốn đem cô békia cách xa Yêu Tinh Vương như lời người nói, sao công chúa không tínhtới Huyền Vũ ở Bắc Chi Giới, bây giờ Yêu Pháp của hắn cũng có thể chốngđỡ lại được với Minh Phủ, làm cho hắn rút lui vào sáng sớm.” Hồng Di đềnghị.
“Huyền Vũ? Không phải hắn ở Bắc Chi Giới sao? Sao có thể đến nơi này?”
“Ai nói không thể, hắn đã tới, hơn nữa đã gặp cô gái của Nhân Giới rồi.”
“Thật sao?” Lỵ Na vui mừng hỏi, ai cũng biết Lôi Tư cùng Huyền Vũ là bằng hữu nhưng vì Mật Nhi mà bị rạn nứt. Nếu hắn đã đến, nhất định sẽ mang MậtNhi đi. “Vậy thì ta nên đi gặp hắn, có biết hắn đang ở đâu không?”
“Ở chỗ Nhã Các của Phong Yêu Tinh.” Hồng Di cười, công chúa của nàng đã khôi phục lại niềm tin.
☆☆☆love. ☆☆☆love. ☆☆☆
Sáng sớm, ánh sáng rạng động bắn vào Trân Châu Điện, cùng với tiếng côntrùng kêu vang, tiếng chim hót líu lo rộn rã, làm Thi Vũ chợt tỉnh lại.Nàng mệt mỏi, duổi thẳng lưng một cái, không ngờ có một cánh tay lựclưỡng đặt ngang trước ngực của mình, nàng men theo cánh tay nhìn về phía chủ nhân của nó.
Là Lôi Tư, Thi Vũ kinh ngạc nhìn người bên cạnh mà thở gấp, trong đầu cố gắng nghĩ về chuyện cũ. Sao hắn lại ở chỗ này?
Lôi Tư đã sớm tỉnh, hắn mở cặp mắt mệt mỏi ra, ngồi dậy ở trên giường, cùng với nụ cười chế giểu nói. “Thế nào? Quên mất chuyện tối qua rồi sao?Chuyện xảy ra là do ngươi đồng ý với ta mà.”
Nàng nhớ tất cảchuyện dây dưa xảy ra vào tối hôm qua, nhất thời tim đập nhanh, gươngmặt do mắc cỡ trở nên đỏ ửng. Nam nhân dịu dàng đang ở trước mặt nàngchính làLôi Tư mà mình đã biết sao?
Lôi Tư đem Thi Vũ ôm vào bêntrong lòng ngực, hôn nhẹ vào trán của nàng, áy náy nói: “Thật xin lỗi,tối hôm qua ta đã quá nóng lòng, ngươi còn đau không?”
Lời củahắn nói khiến cho mặt của Thi Vũ càng trở nên đỏ hơn, nàng dựa vào trong ngực của hắn, vỗ nhẹ mu bàn tay của hắn, “Không hẳn vậy, nhưng lần saukhông cho làm như vậy, nếu không ta sẽ không để ý đến ngươi đâu.” Nàngthẹn thùng làm nũng.
Lôi Tư nhỏ giọng cười khẽ, hắn càng thích bộ dạng này của nàng, “Vì biểu đạt sự áy náy của ta, hôm nay sẽ dẫn ngươiđi đến một chỗ.”
“Ở đâu?” Thi Vũ vô cùng hứng thú. Đây là lần đầu tiên nàng cùng với Lôi Tư đi du ngoạn.
“Mộng Chi Hồ.”
“Mộng Chi Hồ? Là nơi nào vậy?”
Lôi Tư cười thần bí, hắn không có ý định sẽ nói cho nàng biết để cho nàngmột phen vui mừng. Lôi Tư gảy nhẹ ngón tay, thứ mà tối hôm qua đã rơikhỏi giường cùng với đóng y phục, tự nhiên bay vào trong tay của ThiVũ.” Mau thay vào. Nơi đó chính là nơi ngươi muốn nhìn thấy nhất.”
Thi Vũ nhìn hắn nghi ngờ, không hiểu trong hồ lô của hắn đang bán thuốc gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe theo lời hắn mà thay y phục kia vào.
Khi nàng vừa nhấc lên, tính xuống giường thì giật mình lại, khi thấy thânthể không một mảnh vải che thân, nàng vội vành tránh vào trong chăn,quay đầu lại nhìn Lôi Tư xin lỗi, hi vọng hắn có thể hữu lễ rời khỏi.
“Không có cửa đâu. Tối hôm qua ta nhìn không rõ, hiện tại muốn nhìn thật kĩ.” Hắn thổi nhẹ vào bên tai của nàng.
Nàng bị hắn thổi trúng vào lỗ tai làm ngứa ngáy một chút, vội quay mặt quachỗ khác, đôi mi thanh tú liền nhíu lại, giả vờ tức giận nói: “Ý củangươi là vóc dáng của ta vẫn chưa đủ đẹp, ngươi muốn nhìn cẩn thận đểbình phẩm một chút, chứ gì?
Lôi Tư xoa tay vào phần ngực đầy đặncủa Thi Vũ, xuất hiện nụ cười ám muội nói: “Nếu ngươi muốn, bây giờ tacó thể cho ngươi số điểm thực tế.”
Nghe được những lời dọa nạtcủa hắn, Thi Vũ không không dám do dự nữa, lập tức xuống giường, vộivàng mặc y phục cổ của Hy Lạp vào.
Động tác của nàng làm cho LôiTư vừa cười to vừa đầu hàng chịu thua, hắn thích trêu cợt nàng, nhìn bộdạng vừa thẹn vừa tức giận của nàng trong thật xinh đẹp.
“Ngươi ở đây cười cái gì? Vui vẻ ra lệnh cho người ta, còn mình lại không mauđứng lên mặc quần áo vào. Chăng lẽ ngươi muốn phạm vào điều cấm kỵ….”
Thi Vũ còn chưa nói hết câu, nhìn thấy thân thể trần truồng của Lôi Tư,trong nháy mắt đã có một bộ y phục màu đen mới hoàn toàn, khoác thêm một lớp trường bào choàng vào người.
“Biết pháp thuật thật là tốt,ngày nào đó ta cũng muốn học mấy chiêu như vậy.” Thi Vũ không kiềm chếđược, liền buột miệng nói ra.
“Có ta bảo vệ cho ngươi, ngươikhông cần phải học pháp thuật, huống chi còn có bùa hộ thân ở trênngười, bất kỳ tiểu yêu tinh nào cũng không dám chạm vào ngươi.” Lôi Tưkhông cho đó là đúng, liền nói.
“Sao lại không cần? Nếu biết một chút pháp thuật, ta có thể làm nhiều chuyện rất dễ dàng.”
“Vậy sao? Thí dụ cái gì đi?” Lôi tư nâng tay Thi Vũ lên, dẫn nàng rời khỏi cung điện.
“Ví dụ như mặc quần áo, giống như ngươi mới làm vậy, thật là giỏi! Một chút cũng không cần tự mình động tay vào.” Thi Vũ càng nói càng hưng phấn,nàng đã quyết định muốn học.
“Như vậy thì tốt lắm, Lôi Tư, pháplực của ngươi ở Yêu Tinh Giới là cao nhất, từ nay ngươi cho ta đi.” ThiVũ cầm lấy cánh tay hắn khẩn cầu.
Đầu tiên Lôi Tư cảm thấy có chút nặng nề, rồi trở lại bình thường, cuối cùng là kiên quyết cự tuyệt. “Không được.”
“Tại sao?” Thi Vũ không tự chủ liền lên giọng, đối với hắn mà nói, việc nàykhông phải dễ dàng nhất rồi sao? Tại sao hắn từ chối? Chẳng lẽ….. Hắnkhông quan tâm nàng một chút nào sao, chỉ xem nàng là người bạn ở trêngiường thôi ư?
Thấy sắc mặt Thi Vũ trong nháy mắt cứ chuyển đổi,Lôi Tư biết cô gái nhỏ này đang suy nghĩ lung tung. Hắn không muốn nàngcứ suy đoán lung tung mãi, nhưng lại không thể nói cho nàng biết rõ sựthật ____ Nếu như nàng học được phép thuật cao thâm, rất dễ dàng làm cho giấc ngủ kia tỉnh dậy, hiện tại hắn không muốn nhìn thấy điều đó nhất.
Bất kẻ nàng là Mật Nhi cũng tốt, là Thi Vũ cũng được, trải qua đêm hôm qua, hắn phát giác mình đối với nàng vẫn còn tình ý, vì vậy hắn vứt bỏ lòngđố kị, lòng hận thù, cứ nắm chặt nàng như bây giờ.
“Chớ suy nghĩlung tung, ta rất xem trọng ngươi, sẽ không để cho người nào làm tổnthương đến ngươi. Nếu ngươi sợ nguy hiểm, ta có thể phái Lai Đốn cùngKhắc Ân đi theo ngươi, còn Mai Lỵ Á sẽ chăm sóc cho ngươi.” Hắn dịu dàng xoa mái tóc của nàng, nhẹ giọng dỗ dành, an ủi nàng.
Bây giờ Lôi Tư rất dịu dàng, Thi Vũ không muốn chọc giận hắn, bất kể hắn có yêumình hay không, tối thiểu bây giờ có hắn ở bên cạnh bảo vệ mình. Thi Vũhy vọng có thể duy trì được tình cảnh như hiện tại, dù sao thì sau nàycũng còn cơ hội để có thể học pháp thuật được mà.
Hai người rakhỏi Trân Châu Điện, Tứ Đại Hộ Pháp sứ giả cùng Toa Toa, Tây Đa Khắc sớm đã chờ hai người ở bên ngoài cùng, trong ánh mắt họ lộ ra nụ cười,giống như đã biết chuyện phát sinh của hai người vào tối hôm qua vậy.
“Buổi sáng tốt lành, Yêu Tinh Vương cùng Vương phi.” Tứ Đại Hộ Pháp sứ giả vô cùng lễ độ, nhìn Lôi Tư cùng Thi Vũ hành lễ.
Khắc Ân lặng lẽ đi tới bên người Lôi Tư nói nhỏ: “Tối hôm qua Hỏa Yêu TinhLỵ Na công chúa đã rời đi, trở về Diễm Hồng Thần Điện rồi.”
Lôi Tư nhìn Thi Vũ, nói với Khắc Ân, “Chuyện của Hỏa Yêu Tinh Lỵ Na không cần nhắc tới trước mặt của Thi Vũ.”
Khắc Ân hiểu rõ, gật đầu một cái, tự động lui sang một bên.
Thi Vũ thẹn thùng liền cúi đầu xuống, không muốn mọi người nhìn thấy mặt đỏ ửng của nàng, cũng không để ý đến, đột nhiên thấy Toa Toa đang đứng ởtrên lương của Tây Đa Khắc, bộ dạng của nàng xem ra không có hứng thúlắm.
“Sao vậy? Sao không tới hả Toa Toa?”
Toa Toa nhìnThi Vũ, giống như trước đây đối xử với mình tốt như vậy, chẳng lẽ chỉ vì được Lôi Tư sủng ái nên vứt bỏ nàng, trong lòng nhất thời có một tảngđá lớn đè nặng xuống. Thường ngày, vốn dĩ nàng đều bay đến trên vai của Thi Vũ, giờ Thi Vũ đứng bên cạnh của Lôi Tư, nên vật nhỏ kia e sợ,không dám bước tới trước.
Thi Vũ nhìn thấy Toa Toa vô cùng sợ Lôi Tư, nàng nhẹ nhàng niếu ống tay áo của Lôi Tư, bảo hắn chú ý hành xửtốt một chút với Toa Toa cùng Tây Đa Khắc.
Lôi Tư sửng sốt mộtchút. Hắn hiểu dụng ý của Thi Vũ, nhưng bày tỏ làm sao cho tốt. Làm thếnào để bày tỏ đây? Đã lâu rồi Lôi Tư cùng với người khác sống khôngthiện cảm lắm, thật không biết làm thế nào để trấn an một tiểu yêu tinhsợ mình đến chết khiếp kia.
Hắn cố lấy giọng ở cổ họng, “Toa Toa, chúng ta sẽ đến Mộng Chi Hồ một chút, ngươi có muốn đi cùng chúng ta không.”
“Yêu Tinh Vương đã nói chuyện với ta rồi!” Toa Toa vui mừng đến rạng ngờ,hắn chưa từng nói những lời này với nàng. Cho dù có Mật Nhi, cũng chỉnhìn nàng một cái thật lạnh mà thôi.
Toa Toa cao hứng bay lênnhảy múa, nhìn Tây Đa Khắc kiêu ngạo nói: “Yêu Tinh Vương, mời ta cùngbọn họ đi đến Mộng Chi Hồ kìa. Có lẽ đã lâu không đi gặp Ôn Đế Ny rồi.”
Lôi Tư không nghĩ mình chỉ tùy tiện nói mấy câu đầu tiên đã có thể làm choToa Toa vui vẻ như vậy, hắn kinh ngạc nhìn Thi Vũ, Thi Vũ cho hắn bằngmột ánh mắt với ý nghĩa “Ngươi bây giờ mới biết ư”
“Lôi Tư, ngươi nghĩ chúng ta cũng nên mời Tây Đa Khắc theo cùng không?” Thi Vũ ra ám hiệu nói.
“Dĩ nhiên, nếu như không có Tây Đa Khắc, chúng ta sao có thể đi được chứ?”Lôi Tư cười, “Bởi vì chúng ta còn phải cầu xin hắn chở chúng ta đi cơmà.”
Tứ Đại Hộ Pháp sứ giả đã lâu không có nhìn thấy Yêu TinhVương cười dịu dàng ôn hòa như vậy, bọn họ thật sự không dám tin rằngtiểu cô nương Thi Vũ này lại có ma lực lớn như vậy, chỉ trong một đêm đã làm thay đổi Yêu Tinh Vương lạnh lùng thành ra như thế này.
“Đây là vinh hạnh cho ta, Yêu Tinh Vương.” Tây Đa Khắc vô cùng vui mừng nói.
Vì vậy Lôi Tư, Thi Vũ cùng với Toa Toa ngồi trên thiên mã tiến thẳng vềphía Mộng Chi Hồ, dọc đường đi nhìn thấy những cảnh tượng vô cùng xinhđẹp. Tứ Đại Hộ Pháp sứ giả đã sử dụng ma thuật, nên đã đứng chờ trước ởbờ Mộng Chi Hồ.
“Thật là một hồ nước tuyệt đẹp!” Thi Vũ giậtmình, lập tức bước xuống khỏi lưng thiên mã, chạy ngay tới bên hồ, lấytay cảm nhận nước hồ lạnh giá.
“Là Mộng Chi Hồ!” Xa cách Mộng Chi Hồ đã hai mươi năm, Toa Toa không thể nén được cảm giác vui mừng, nàngbay lên trên mặt hồ, đôi tay cứ vẫy ở trên, cao hứng liền gọi to ở trênmặt hồ: “Ôn Đế Ny, Ôn Đế Ny, mau ra đây!” Cuối cùng cũng đã gặp đượcngười bằng hữu lâu năm rồi.
“Ồn ào chết đi được……., ai không lễ phép như vậy chứ?”
Từ trong bồ nước yên tĩnh, trồi lên một Mỹ Nữ có một mái tóc dài màu vàngkim, thấy bóng dáng của nàng đang bơi đến gần, Thi Vũ thấy hình dáng của nàng chính là nửa người nửa cá, thì ra nàng chính là Mỹ Nhân Ngư Ôn ĐếNy mà Toa Toa hay đề cập đến.
Ôn Đế Ny chau chân mày lại, mắttròn như quả hạnh trợn lớn, định tìm kẻ gây loạn trên mặt hồ, đã quấyrầy giấc ngủ trưa của nàng mà tính sổ. Nhưng lúc này nàng nhìn thấy bóng dáng từ xa của người, lập tức há hốc mồm kinh hãi, đã lâu rồi không thể nói chuyện với nhau.
“Ngươi…. Ngươi… Ngươi là Tiểu Điệp Tinh Toa Toa!” Nàng mừng rỡ kêu lên. “Không phải ngươi đã mất tích cùng với MậtNhi rồi sao? Sao lại ở chỗ này chứ?”
“Ngươi xem, không chỉ có tatới gặp ngươi, còn có Mật Nhi….. Không, hiện tại nên gọi là Thi Vũ mớiđúng.” Toa Toa thiếu chút nữa đã quên mất Yêu TinhVương đã hạ lệnh, bấtluận kẻ nào cũng không được gọi tên Vương phi Mật Nhi nữa, mọi ngườiphải đổi tên nàng thành Thi Vũ. Nàng len lén nhìn Lôi Tư, hắn hoàn toànkhông có tức giận.
Ôn Đế Ny nhìn Toa Tỏa chỉ vào Thi Vũ, nàng cảkinh ngạc, không thể tin vào mắt mình được. Là Mật Nhi! Nghe nói nàng đã chết rồi, sao lại xuất hiện ở chỗ này? Lại còn đi cùng với Yêu TinhVương và Tứ Đại Hộ Pháp sứ giả.
Nhìn ánh mắt ôn hòa của Yêu TinhVương, chẳng lẽ bọn họ đã nối lại tình xưa rồi sao? Khoan đã, mới vừarồi Toa Toa gọi Mật Nhi là gì? Thi Vũ? Sao gọi Mật Nhi là Thi Vũ, trongviệc này chắc có vấn đề gì không?
Ái chà! Ôn Đế Ny nhẹ nhàng thờdài, chuyện của những yêu tinh thượng đẳng kia, không phải là chuyện màcác yêu tinh trung đẳng có thể lý giải được, xem ra nếu như muốn thỏamãn lòng hiếu kỳ của mình, chỉ có thể lấy bí mật tì Toa Toa kia thôi.
“Ôn Đế Ny.” Lôi Tư lên tiếng gọi.
Ôn Đế Ny nhanh chóng bơi tới trước mặt của Lôi Tư, “Xin hỏi có phân phó gì không, Yêu Tinh Vương?”
“Vương phi vô cùng nhớ người nhà của nàng, hi vọng ngươi vì chút tình thân hũy cho nàng mượn Mộng Chi Hồ.”