Edit: oceanmelon
Ngụy Nhược Cẩn vội vàng đỡ hắn dậy nhưng lại không đỡ nổi, xem ra Thang Mặc đã quyết tâm muốn học.
"Ngươi thật sự không muốn làm Vu sư nữa ư?" Thực ra trước đó Ngụy Nhược Cẩn cũng nghĩ rằng nếu như hắn chịu học y thì tốt biết mấy, nhưng bởi vì hắn là Vu sư cũng như có vẻ là không bằng lòng với cậu, cho nên cậu cũng không nhắc tới việc đó. Nhưng không ngờ rằng, vậy mà hắn lại tự tìm tới.
"Vâng, xin Vương phi hãy dạy cho ta!"
"Cái này...... Ngươi cứ trở về trước đi, để ta suy nghĩ kĩ đã." Ngụy Nhược Cẩn không đỡ Thang Mặc đứng lên được, quay đầu lại nhìn Lận Hành. Lận Hành không nói gì cả.
"Đa tạ Vương phi." Thang Mặc vẫn như cũ không đứng dậy.
"Ta đồng ý sẽ dạy ngươi, ngươi đứng lên đi." Ngụy Nhược Cẩn bắt đầu cảm thấy đau đầu. Tên Thang Mặc này có vẻ là một tên cứng đầu cứng cổ(*), cậu sợ nhất kiểu người như vậy. "Ngươi không làm Vu sư nữa, vậy còn quân doanh thì sao bây giờ?"
(*) Nguyên văn là 一根筋, ý chỉ những người cố chấp, cứng đầu hoặc không linh hoạt.
"Vương phi đừng nên lo lắng, hiện nay cũng không phải là thời chiến, trong quân doanh có đủ vu sư rồi ạ." Thang Mặc đứng lên trả lời.
Nhìn bộ dạng này của hắn là đang muốn quay về vương phủ cùng cậu. Ngụy Nhược Cẩn gật đầu và nói: "Sáng mai ta sẽ quay về vương phủ."
Thang Mặc lại hành lễ lần nữa, chờ sau khi Ngụy Nhược Cẩn vào lều thì hắn mới quay trở về.
Ngụy Nhược Cẩn cho rằng Thang Mặc sẽ ngồi xe ngựa như cậu, không ngờ là kỹ năng cưỡi ngựa của cũng không tệ, ít nhất cũng có thể bắt kịp Lận Hành. Bọn nhỏ thì ngồi xe ngựa đi theo phía sau, chỉ chốc lát đã liền không thấy được bóng dáng. Vừa tới cửa vương phủ đã lập tức nhìn thấy Trần lão thái gia đang đứng ở sát đó, còn có hai người đang quỳ ở bên cạnh, sau khi họ nghe thấy tiếng vó ngựa liền ngẩng đầu lên nhìn.
"Trần lão thái gia?"
Lận Hành đỡ Ngụy Nhược Cẩn xuống ngựa, sau khi giao ngựa lại cho gã sai vặt thì tiến lên vài bước. Y nhìn Trần lão thái gia, sau đó lại nhìn thoáng qua Trần Hàng và Trần Uy đang quỳ, lập tức hiểu ra ý định của Trần gia.
"Lại gặp Vương gia, Vương phi." Trần lão thái gia chống gậy, chậm rãi quỳ xuống.
Ngụy Nhược Cẩn nhìn Trần lão thái gia diễn kịch, đứng ở phía sau Lận Hành không lên tiếng, Lận Hành cũng không nhúc nhích. Cơ mặt Trần lão thái gia giật giật, tuy rằng không muốn nhưng lại không có ai ra tay miễn lễ cho ông, ông chỉ có thể quỳ xuống. Ông đã sống đến cái độ tuổi lớn như thế này, số lần phải quỳ xuống cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay.
"Trần gia bây giờ càng lúc càng to gan rồi." Lận Hành không nhượng bộ, nói ra một câu không rõ ẩn ý.
"Vương gia nói rất đúng, cho nên lão hủ đặc biệt tới đây để thỉnh tội." Dù cho Trần lão thái gia đang quỳ nhưng vẫn trước sau phách lối như cũ.
"Nếu ngươi muốn thỉnh tội, vậy thì phải ra dáng thỉnh tội." Lận Hành lại không muốn bỏ qua cho Trần gia một cách đơn giản như vậy. Nếu không phải do mấy hôm nay y bận việc trong quân doanh thì Trần gia làm gì còn ung dung như thế này? Nói xong liền quay người dắt Ngụy Nhược Cẩn về phủ, bỏ lại ba người Trần gia đang quỳ bên đường.
Thang Mặc cũng nhỉ liếc nhìn họ một lần rồi liền đi theo vào vương phủ.
"Trần gia này thú vị thật đấy, chỗ nào cũng có mặt bọn họ. Bọn họ quấy đục nước xong, chán rồi thì tới cửa xin lỗi." Thật sự đây là lần đầu Ngụy Nhược Cẩn gặp được loại người hai mặt như vậy.
"Đây là chuyện hết sức bình thường, khi bắt nhốt Ngụy Nguyên, ta cũng nên bịt miệng bọn họ luôn mới phải, đỡ cho ngày nào bọn chúng cũng nhảy nhót thế này. À đúng rồi, việc đấu giá của em ra sao rồi?" Lận Hành đột nhiên nhớ tới.
Ngụy Nhược Cẩn cười nói: "Vậy ngài thật sự không bịt nổi rồi, những thế gia khác không có ai đến cả, nhưng Trần gia lại lấy được một thành muối rồi đó."
"Vậy thì cứ để cho bọn họ làm việc đi."
Lận Hành nói xong thì cười với Ngụy Nhược Cẩn, Ngụy Nhược Cẩn lập tức nhớ đến việc cậu giao cho Trần Uy nhưng đã bị gác lại, "Nhìn không ra ngài lại xấu xa như vậy nha."
Lận Hành cười một tiếng rồi bước vào chính sảnh, Thượng quản gia lập tức tiến lại chào đón. Lận Hành xua tay, ý bảo ông không cần đa lễ, đang tính cùng Ngụy Nhược Cẩn về chính viện, vừa đi được hai bước, y quay đầu lại thì thấy Thang Mặc vẫn còn đi theo họ.
"Quản gia, ông dẫn Thang Mặc đi nghỉ ngơi đi. Sắp xếp cho hắn một cái viện nhỏ ở trong phủ."
"Vâng." Thượng quản gia ngăn Thang Mặc lại và nói: "Thang công tử, xin đi theo tiểu nhân."
Thang Mặc dừng lại, cau mày nói: "Không được, ta vẫn chưa thực hiện nghi lễ bái sư với Vương phi."
Thượng quản gia cười: "Mọi người đi từ quân doanh về đây cũng thấy mệt rồi, chi bằng đi nghỉ ngơi trước đã. Huống hồ nghi lễ bái sư cũng không thể thực hiện qua loa được. Đợi ngày mai tiểu nhân chuẩn bị đủ tam sinh(*) rồi mới làm lễ bái sư thì không phải sẽ càng thêm trang trọng hơn sao?"
(*) Tam sinh là ba loại động vật(thường là gia súc và gia cầm) dùng để cúng tế, có thể chọn ba trong năm loài sau: lợn, gà, vịt/ngỗng, cá và trứng; nhưng phổ biến nhất là một miếng thịt lợ, một con gà và một con vịt (hoặc cá).
"Ngài nói đúng, đa tạ ngài quản gia." Thang Mặc nghe thấy cũng có lý, cho nên liền đi theo Thượng quản gia.
Thượng quản gia chỉ nghe Lận Hành bảo ông sắp xếp một cái viện chứ không phải là phòng của khách cho Thang Mặc, vậy thì về sau người tên Thang Mặc này có lẽ sẽ thường xuyên ở trong vương phủ.
Sau khi quay về chính viện, Ngụy Nhược Cẩn lại đi xem cây ớt. Nhìn chúng có vẻ khá tốt, nhưng vẫn phải phát triển thêm mấy tháng nữa mới có thể ăn được. Tưởng tượng đến vị ớt cay, miệng cậu lập tức bắt đầu tự động chảy nước miếng.
"A Cẩn, cho dù em muốn nhận đồ đệ thì cũng không thể dắt theo người vào nhà của chúng ta được chứ." Lận Hành ngồi xổm bên cạnh Ngụy Nhược Cẩn rồi sờ nhẹ lá cây ớt, bị cậu lấy tay đập một cái.
"Chẳng phải bên chỗ Tần tiên sinh vẫn còn trống hay sao? Vừa hay có thể cùng mấy đứa nhỏ đó học tập, cũng tiết kiệm được không gian." Ngụy Nhược Cẩn không quá quan tâm.
"Được thôi." Lận Hành gật đầu, "Vào nhà nào."
Hai người vừa mới ngồi xuống, Thượng quản gia đã liền tới bẩm báo, "Viện của Thang công tử sân đã đã được chuẩn bị xong xuôi rồi ạ. Công tử, ngày mai sẽ thực hiện nghi lễ nhận Thang công tử làm đồ đệ, người có cần đặc biệt chuẩn bị trước thứ gì hay không?"
Ngụy Nhược Cẩn khó hiểu nhìn ông, "Nhận đồ đệ?"
Lận Hành nói: "Chẳng phải em đồng ý nhận Thang Mặc làm đồ đệ hay sao? Muốn làm lễ bái sư thì đương nhiên cũng phải chuẩn bị đầy đủ nghi thức."
"Vậy thì khỏi đi, phiền toái lắm, giản lược hết tất cả đi." Nhận đồ đệ thôi mà cũng phiền phức như vậy.
"Nghe theo A Cẩn, giản lược tất cả đi." Lận Hành bảo Thượng quản gia ra ngoài.
Sáng sớm, Ngụy Nhược Cẩn được mời tới sảnh ngoài. Trông sảnh ngoài vẫn như cũ, chỉ là đồ đạc đều đã được thay mới, ngay cả Địch Dung cũng đến đây, ngồi ở ghế trên cùng bên trái.
Thang Mặc đang đứng trong sảnh cũng mặc một bộ quần áo mới, không khác gì mấy với bộ ngày hôm qua, nhưng khí chất rõ ràng đã thay đổi.
Bầu không khí mang theo sự nghiêm chỉnh này khiến cho Ngụy Nhược Cẩn cảm thấy hơi ngạc nhiên, không phải đã nói là giản lược hết tất cả rồi hay sao?
"Công tử, giờ lành sắp tới rồi, xin mời ngài ngồi xuống."
Sau khi Ngụy Nhược Cẩn ngồi xuống, Lận Hành mới ngồi vào ghế bên cạnh cậu. Trong viện đột nhiên vang lên tiếng pháo trúc, sau khi pháo trúc nổ xong, Thang Mặc quỳ trên chiếc bồ đoàn(*) được đặt trước mặt Ngụy Nhược Cẩn, dập đầu ba cái rồi nhận lấy chén trà từ tay Thượng quản gia, kính cẩn dâng lên qua đỉnh đầu.
(*) là cái đệm ngồi tròn tròn như thế này nè mọi người:
"Mời sư phụ uống trà."
Ngụy Nhược Cẩn không ngờ được là như thế này. Cậu cho rằng giản lược hết tất cả có nghĩa là sau khi bọn họ cùng nhau ăn một bữa cơm thì sẽ được coi là thầy trò. Thượng quản gia cũng không nói cho cậu biết trước. Là sư phụ, cậu nên chuẩn bị lễ vật mới phải.
Cậu nhìn Lận Hành theo bản năng, thấy bộ dạng y ung dung tự tại, chắc chắn y đã biết. Trong lòng cậu có hơi hờn trách Lận Hành không nói cho mình trước, khiến cho người làm sư phụ như cậu thất lễ rồi.
Cậu nhận lấy chén trà và nhấp một ngụm. Không biết từ khi nào mà Thượng quản gia đã đổi một cái khay khác, trên khay có một miếng ngọc thượng hạng. Ngụy Nhược Cẩn liếc nhìn Lận Hành một cái, đặt vào trong tay Thang Mặc.
"Sư phụ cũng không có gì để tặng cho ngươi cả, ngươi cứ nhận cái này đi."
"Đa tạ sư phụ." Thang Mặc lại cúi đầu lạy một cái, sau đó mới đứng dậy, rồi lại đi tới trước mặt Lận Hành và gọi một tiếng "Sư công."
Lận Hành cũng đưa cho hắn một miếng ngọc thượng hạng, nhấp miếng nước trà xem như là đồng ý.
Địch Dung tới xem lễ cũng như là nhận lễ, cho nên ông tặng cho Thang Mặc một con dao găm.
"Xong lễ."
Thượng quản gia vừa dứt lời, bên ngoài lại vang lên một tràng pháo trúc nổ, một lúc lâu sau mới ngưng.
Hạ nhân của Trần gia lúc này đều đang thấp tha thấp thỏm, sợ mình làm sai thì sẽ bị chủ tử mắng cho.
Mà thần sắc của các chủ tử Trần gia cũng cực kỳ khó coi, đặc biệt là Trần lão thái gia và Trần Hàng, bây giờ hắn xấu hổ đến nỗi không dám gặp ai. E rằng toàn bộ thành Hưng Lâm đều đã biết chuyện Trần gia họ quỳ trước phủ Tây Bắc vương, cho nên họ cũng chẳng thể tươi cười nổi.
"Dù sao thì Trần gia cũng đã lấy được một thành muối tinh rồi, vương phủ sẽ không bao giờ làm ra chuyện gì thất tín đâu." Trần Uy nói, đây cũng là lí do vì sao hắn không cảm thấy mất mặt. Chỉ cần Tây Bắc vương phủ vẫn còn cần hắn, những lời đồn đãi ngoài kia ắt sẽ tự tiêu tan.
"Ngươi cũng biết đó là muối tinh, nếu Tây Bắc vương phủ chỉ cho đấu giá ba thành, vậy ngươi nghĩ là những thế gia khác sẽ thật sự thờ ơ nhìn Lận Hành nắm giữ hết số còn lại trong tay hay sao?" Giọng nói của Trần lão thái gia trầm thấp, mang theo sự già dặn của tuổi xế chiều.
"Thế gia thì sao nào, ông ngoại của Vương gia - Địch tướng quân là người giữ binh ở nơi này. Hắn không chỉ là một vị Vương gia thôi đâu." Trần Uy nói xong liền nhanh chóng quỳ xuống và nói: "Tổ phụ, tôn nhi cũng không phải có ý tứ đó, nhưng thế gia có mạnh đến đâu thì cũng không thắng nổi thiết kỵ được."
"Huống chi Trần gia đã làm ra nhiều việc khiến cho Vương gia chán ghét như vậy. Chi bằng nghe theo lời tôn nhi, chúng ta đừng chống lại Tây Bắc vương nữa." Lời nói của Trần Uy mang theo sự chân thành.
Sắc mặt Trần lão thái gia trở nên lạnh lùng hơn, tuy đã lớn tuổi nhưng khi ông đập tay xuống bàn cũng tạo ra tiếng động không nhỏ.
"Ngươi đặt thể diện của thế gia, của Trần gia ở đâu!"
Trần Uy cúi đầu, trong lòng không đồng tình với lời của Trần lão thái gia. Thể diện của Trần gia đâu được coi là thể diện ở trước mặt Lận Hành. Càng đừng nói tới thể diện của thế gia, bọn họ chỉ là một nhánh xa của dòng họ mà thôi.
"Ngươi nghĩ cũng đừng hòng nghĩ. Những sỉ nhục của hôm nay, Trần gia không thể không trả được. Tây Bắc vương ư? Để xem hắn có thể yên ổn được bao lâu!" Trần lão thái gia tức giận bật dậy, trở về viện của mình.
Những tiểu bối khác cũng đều lần lượt rời đi. Chỉ có phụ thân của Trần Uy thở dài một tiếng, cũng không quản hắn nữa.
Trần Uy có chút ngơ ngẩn, những năm gần đây hầu như hắn đều phải ra ngoài bôn ba, cho nên hắn cũng không cảm thấy kiến thức của bản thân kém hơn các vị trưởng bối. Mà ngược lại, hắn có được sự thức thời mà những kẻ khác không có.
Trong vương phủ vừa chuẩn bị thêm một thư phòng mới, để cho Thang Mặc sử dụng. Lúc này Ngụy Nhược Cẩn đang ngồi đối diện Thang Mặc, cậu nói: "Có người nói y thuật bắt nguồn từ Vu sư, ngươi xem thử cái này trước đi."
Thứ mà Ngụy Nhược Cẩn lấy ra chính là những lý thuyết cơ bản mà cậu viết ra dựa theo trí nhớ, "Ngươi cầm lấy mà đọc, ta có một tiệm thuốc cách cổng thành không xa, quanh năm đều thu nhận thuốc, nếu rảnh thì ngươi có thể đi xem thử."
"Dạ, đa tạ sư phụ."
Thang Mặc nhận lấy thẻ tre và tỉ mẩn đọc, Ngụy Nhược Cẩn cũng không làm phiền hắn nữa.
Cậu vẫn thấy rất hài lòng đối với Thang Mặc, hắn vừa biết chữ vừa nhận biết được một số cây thuốc, hoàn toàn dễ dạy hơn đám nhóc trong vương phủ rất nhiều. Đúng rồi, cậu có thể bảo Thang Mặc đi chung với mấy đứa trẻ đó, nhân tiện để hắn dẫn dắt chúng luôn, cũng đỡ khiến cho Tần tiên sinh phải mệt như vậy.
Vài ngày trôi qua, Thang Mặc lại tới tìm cậu. Hắn đã đọc xong hết những kiến thức lý thuyết cơ bản đó rồi.
Điều này khiến cho Ngụy Nhược Cẩn ngạc nhiên vô cùng, "Ngươi đọc hết tất cả rồi sao? Đọc có hiểu không?"
Thang Mặc cúi đầu đáp: "Mong sư phụ kiểm tra."
Sau khi kiểm tra Thang Mặc xong, vẻ mặt Ngụy Nhược Cẩn trở nên phức tạp. Nếu như dựa theo thời đại kia của cậu thì đây chính là trình độ của học bá đó. Mới đọc được bao lâu đâu chứ, vậy mà hắn đã hiểu hết toàn bộ rồi.
"Mấy ngày nay ngươi đều ở trong nhà đọc cái này ư?" Ngụy Nhược Cẩn cảm thấy vui mừng vì sự thông minh của hắn, nhưng cũng cảm thấy đáng tiếc.
"Đệ tử ban ngày đi đến dược đường để giúp đỡ."
Ngụy Nhược Cẩn thở dài trong lòng một câu: Học bá. Loại tài năng trời phú này cậu thực sự hâm mộ không nổi.
"Cũng vừa lúc, cái đó ngươi cứ cầm lấy mà đọc đi." Thật ra Ngụy Nhược Cẩn chỉ có một quyển kiến thức cơ bản, nhưng một quyển thẻ tre không thể ghi hết được, cho nên bây giờ đành phải đưa cuộn thẻ tre ghi chép đặc tính cây thuốc cho hắn, mà quyển đó cũng chưa được viết hoàn chỉnh.
"Sư phụ, cái này chưa viết xong sao?" Thang Mặc hoàn toàn không cảm nhận được sự lúng túng của Ngụy Nhược Cẩn ngay lúc này mà mở miệng hỏi.
"Ừm, ngươi đọc trước đi, vài bữa nữa ta sẽ đưa ngươi quyển tiếp theo."