Vương Phi Sát Thủ Nàng Thật Thú Vị

Chương 52




Trời bây giờ đã tối, bụng nàng sôi lên từng tiếng khó chịu, khiến nàng mở mắt tỉnh giấc. Nhìn mình đang nằm trong lòng người đàn ông đời mình, tâm tình nàng cũng vui hẳn.

" Đói rồi sao "

Tưởng Lan Nguyệt nhìn Mộ U Minh, gật đầu, rồi lại lười biếng nằm xuống đùi hắn.

" Ý Lan chuẩn bị cơm."

Đợi một lúc, cơm canh đã dọn ra bàn đầy đủ,một bữa ăn thịnh soạn, rất nhiều món. Mộ U Minh cùng Tưởng Lan Nguyệt ngồi vào bàn, gắp thức ăn qua lại, tình chàng ý thiếp vô cùng mặn nồng.

" Hừ " Tiếng cười của Mộ U Minh.

Tưởng Lan Nguyệt:

" Sao chàng cứ nhìn ta vậy? Chàng không đói sao? Nhìn ta như mới lần đầu gặp à? Sao vậy hả? Mặt ta có mụn à?"

Mộ U Minh nghe những câu hỏi dồn dập kia của nàng không khỏi lắc đầu, đưa tay nắm lấy tay nàng:

" Ta chỉ cảm thấy hôm nay nàng rất đẹp!"

Tưởng Lan Nguyệt:

" Hôm nay trông ta rất đẹp, bộ trước giờ trông ta rất xấu hay sao?"

" Ơ!Không có! Ta cứ nhìn nàng như vậy, cảm giác như nhìn cả đời cũng không đủ "

" Được rồi đừng có nhìn nữa! Ăn đi!"

" Ừ, bữa ăn thật ngon."

" Những lời đường mật từ từ nói, đời người còn dài lắm. Mỗi ngày nói một câu đủ rồi."

Đợi khi hai người ăn xong, Ý Lan sai người dọn dẹp, còn Lan Nguyệt và Minh vương dắt tay nhau ra phố đi dạo.

Đêm nay ánh trăng sáng rực nổi bật trên cả nên trời, những ngôi sao lấp lánh nhìn tựa tiên cảnh. Người thiếu nữ thân bạch y không vướng bụi trần,sánh đôi cùng người nam nhân mặc bộ đen tuyền.

Hai người bước đi trên phố không khỏi thu hút ánh nhìn của người khác.

" Đẹp thật, ta chưa nhìn thấy cô nương nào đẹp như nàng ấy cả....."

" Quá đẹp, không biết là vị tiểu thư nhà nào mà lại nghiêng nước nghiêng thành đến nhường này."

" Thực sự, nàng như một tiên nữ vậy, thật đúng là đệ nhất khuê nữ."

" Ngươi còn không biết sao, đó là đại tiểu thư phủ thừa tướng đó."

" Thật sao."

" Chứ còn gì nữa, nghe nói vị tiểu thư này tài sắc đều có đủ, thông minh tài trí. Lại còn được ban hôn cho Minh vương nữa. "

Hai người đi trên đường, đều nghe được những lời bàn ra tán vào của mọi người. Nhất là Mộ U Minh mỗi lần nhìn thấy có người khác khen nàng hay nhìn nàng là đều đen mặt lại, nắm tay nàng rất chặt. Mấy lần, hắn nắm tay khiến tay nàng trở nên đỏ,và đau, nàng không khỏi nhíu mày mấy cái.

" Chàng làm sao vậy?"

" Bọn họ nhìn nàng! "

" Bọn họ nhìn thì kệ họ đi, họ có làm gì chúng ta đâu mà chàng nắm tay chặt như thế!"

" Nhưng ta không thích, nàng là của ta, của riêng mình ta. Nàng chỉ có thể cho ta ngắm, không cho ai khác nhìn hết."

" Đâu ra cái luật vô lí thế? Ta là của chàng bao giờ hả?"

" Lời ta nói chính là luật."

Nói rồi hắn hung hăng nắm chặt tay nàng, kéo nàng đi về phủ, không muốn đi dạo nữa. Nàng cũng không hiểu gì, đâu ra cái tự dưng hắn lại giận đùng đùng như thế. Nàng không biết mình sai cái gì cả. Nàng đang nhìn trời, ước gì ông trời có thể phái ai xuống nói cho nàng biết sao hắn lại giận thế không.

Số nàng thật là khổ quá mà.

Nàng bị hắn kéo đi về phủ hắn, đi qua hậu hoa viên, rồi đi qua một rừng trúc, đến vườn mai. Một mùi hương dịu nhẹ, phóng tầm mắt về phía trước, nàng chỉ thấy được nơi đây trồng rất nhiều rất nhiều hoa mai, đặc biệt ở góc vườn có trồng một cụm hồng đen, loài hoa nàng đặc biệt thích ở kiếp trước.

Bụi hoa hồng, đứng kiêu sa, như một thiếu nữ yêu kiều xinh đẹp mà gai góc không thể gần, vừa thanh khiết như ngọc lại vừa khuyến rũ, đẹp không thể tả xiết. Hắn dắt nàng vào đình, bèn hất tay nàng ra một cái thật mạnh, hắn không khống chế được lực tay nên đã khiến nàng ngã ra sau một cái. Chính nàng cũng rất bất ngờ về hành động này của hắn.

Nàng đã làm cái gì đâu, sao hắn phải tức giận như vậy với nàng, đã thế còn đẩy nàng ngã nữa.

" Chàng bị cái gì vậy, đang không tự dưng đẩy ta, chúng ta không thể từ từ nói chuyện tử tế đang hoàng hay sao?"

" Không thể "

" Chàng được lắm, có gan rồi. Được! Nếu chàng không muốn nói chuyện, vậy ta đi cho chàng vừa lòng."

Mộ U Minh tức giận, nhìn người con gái trước mặt, đang tự mình đứng dậy:

" Ai cho nàng đi "

Tưởng Lan Nguyệt cáu lên:

" Trên đời này thứ ta muốn làm không ai có thể ngăn cản."

Nàng nói rồi, quay người bước đi, mặc kệ hắn đứng ở trong đình, đi ra giữa vườn hoa, hắn cất tiếng :

"Nàng đứng lại cho ta."