Vương Quốc Màu Xám

Chương 135




Tần Thái dựa vào bàn, lát sau nghiêng đầu ngủ. Bộ trưởng của nước X, cô không ngừng niệm chức vị này. Trước giờ chưa từng xem qua vận mệnh của quốc gia nào, nhất thời không biết rõ phải làm gì.

Cô cứ niệm niệm nhưng trước mắt chỉ là mây mù. Giữa đám mây đó bỗng nhiên lộ ra một tòa tháp, trước mặt là cầu thang màu trắng toát. Cô men theo nó đi lên trên, bỗng nhiên phát hiện phía sau có vài người đàn ông mập ốm khác nhau đang đi theo.

Bọn họ không nói lời nào, im lặng mà bước.

Bò nửa ngày, rốt cuộc phía trước xuất hiện một tòa cung điện nguy nga tráng lệ, thế mà lại không ai canh gác. Tần Thái đi thẳng vào, đứng chờ bên trong là một lão giả, nhìn hơi gầy có chút tiên phong đạo cốt. Tần Thái đứng sang bên cạnh, sáu người đứng sau cô cũng xếp thành một hàng.

Lão giả nhìn sáu người này, đột nhiên nói: "Ngươi đi, ngươi đi, ngươi cũng đi..."

Những ai bị chỉ đều đi cả, cuối cùng còn lưu lại một người trung niên, dáng người không quá mập quá ốm, có râu không quá dài, trên mặt mang kiếng mắt. "Chọn ngươi đi."

Rồi hai người đó cùng biến mất, lần thứ hai mây mù xuất hiện, Tần Thái tỉnh lại.

Cô ngay lập tức gõ cửa phòng Bạch Cập, nói ra đáp án gọn gàng lưu loát: "Hằn là có sáu người cùng được đề cử, nhưng chỉ có người tầm năm mươi tuổi, dáng người vừa phải không quá gầy hay mập, mang đôi kiếng nhỏ, tôi không biết tên nhưng nhìn mặt thì có thể nhận ra."

Bạch Cập thoáng nhướng mày, lại nhìn bốn tùy tùng thời khắc bám theo cô, đột nhiên nói: "Về lại phòng dành cho khách bên kia đi."

Tần Thái biết tính tình Bạch Cập vốn không thích để ai khác ở nhà hắn, Tần Thái biết điều hắn lo lắng chính là sợ ảnh hưởng đến Nguyệt Hiện. Ban ngày hắn phải ra ngoài, thế nên càng không yên tâm với cô.

Thật ra, lúc Nguyệt Hiện còn chưa thức tỉnh hoàn toàn, chuyện hắn có quan hệ mập mờ với Tần Thái là điều hắn canh cánh trong lòng nhất.

Nhưng Nguyệt Hiện không sao cả, vẫn tiễn hắn ra cửa: "Nhìn cô ấy không giống người xấu, sẽ không sao đâu, anh cứ yên tâm đi."

Bạch Cập suy nghĩ, vẫn chẳng có chút yên tâm nào. Đối với hắn Nguyệt Hiện có tầm quan trọng như thế nào, Tần Thái đương nhiên biết rõ. Hắn gọi thẳng cô: " Gọi điện cho trợ lý kia của ngươi, trong vòng nửa tiếng phải mang ngươi đi khỏi đây."

Tần Thái nhìn ra cửa sổ, lúc này trời đã sáng, thời tiết tháng ba mặt trời lên cao nhất. Bây giờ mà ra cửa khác nào đem cô tế sống. Nhìn thẳng vào đôi mắt Bạch Cập, cô chẳng còn chút mềm yếu: "Sư thúc, còn nhớ lần đầu tiên sư thúc đuổi tôi ra khỏi nhà không?"

Sắc mặt Bạch Cập thay đổi, thậm chí Tần Thái còn mỉm cười: "Lúc đấy hình như tôi chọc sư thúc không vui thì phải....đúng rồi, hình như là...."

"Câm miệng!" rõ ràng Bạch Cập không vui, hắn chưa từng bị người khác uy hiếp. Nếu là trước đây, chắc chắn Tần Thái không dám chọc vào. Nhưng đã chết vài lần rồi, cả lúc phân thân chạy khỏi Trật Tự, còn chết mất năm người.

Hồn phách cô đã mạnh hơn rất nhiều, dường như lá gan cũng to lên.

Tuy rằng Bạch Cập không vui, nhưng hắn không hỏi gì nữa. Hiển nhiên hắn không muốn Nguyệt Hiện biết chuyện trước khi cô ấy tỉnh lại, hắn đã làm những gì. Nguyệt Hiện cười lên rất rạng rỡ: "Anh lại nổi giận rồi." cô nhẹ nhành cầm lấy tay Bạch Cập, nhìn về hướng Tần Thái "Tính tình anh ấy vốn vậy, cô đừng để bụng nhé."

Nụ cười của Nguyệt Hiện khiến người đối diện vô cùng thoải mái, rất khó tìm ra điểm giả vờ nào. Tần Thái cũng cười lại: "Không sao, tôi cũng quen rồi."

Nguyệt Hiện đi vào phòng bếp, chỉ lát sau truyền đến tiếng bát vỡ chén rơi, Bạch Cập tức tốc chạy vào, "Đừng làm nữa" hắn thấy xót khi Nguyệt Hiện phải động tay chân "Để anh làm cho"

Bên trong dần yên tĩnh, lát sau Nguyệt Hiện bê vài đĩa ra ngoài, còn nhìn thoáng qua hướng phòng khách: "Gọi mấy người bạn của cô ra ăn cơm luôn nhé."

Giọng nói dịu dàng phát ra, nhưng Tần Thái đành từ chối: "Không ăn được, cám ơn cô."

Nguyệt Hiện chỉ cho rằng bọn họ còn đang giận, cười khổ: "Tôi....đã ngủ rất lâu, không còn bạn bè gì xung quanh. Nếu cô không thấy phiền, thì hãy thường xuyên tới đây chơi nhé."

Giọng nói của Nguyệt Hiện toát ra sự chân thành, trong lòng Tần Thái mềm nhũn, nhưng cũng có phần bất bình. Một tên sư thúc xấu xa như vậy, sao lại xứng đôi với người phụ nữ như thế này được chứ, hừ!

Bạch Cập đứng bên cạnh: "Nơi này không chào đón cô, về sau không có chuyện gì thì đừng đến."

"Bạch Cập!" Nguyệt Hiện nhìn hắn với ý trách, hắn vỗ nhẹ mu bàn tay cô: "Cô ta là đồ đệ của Bạch Hà, mà Bạch Hà lại là người của Trật Tự, không an toàn."

Nguyệt Hiện vừa nghe, lại phát ra tấm lòng bồ tát nhìn Tần Thái: "Đồ đệ của Bạch Hà đã lớn như vậy rồi sao? Sư phụ cô có khỏe không?"

Tần Thái nhớ lại nội dung video đã xem từ đám dưa chuột lần trước, ngẫm ra thì Nguyệt Hiện với sư phụ cũng coi như là người quen cũ. Nguyệt Hiện không hề giấu chuyện này, thì Tần Thái chỉ đành gật đầu: "Lão sư phụ rất khỏe."

Nguyệt Hiện nhoẻn miệng cười, Tần Thái nhận ra, từ khuynh quốc khuynh thành đứng với Nguyệt Hiện, không sai chút nào.

" Anh... anh ấy cùng lắm hơn Bạch Cập chỉ hai tuổi, nhưng đã là lão sư phụ rồi." Cô vừa cười vừa đưa bữa sáng cho Tần Thái. Tần Thái cầm lấy nhưng vẫn không đụng vào.

Ăn xong, Bạch Cập có việc cần ra ngoài. Hắn không muốn để Nguyệt Hiện ở lại nhà một mình, nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có thể mang theo cô đi cùng. Lúc gần đi, hắn hừ lạnh: "Đến tám giờ tối, ta hi vọng không còn thấy ngươi ở đây nữa."

Hắn cùng Nguyệt Hiện đi ra cửa, trong lòng Tần Thái đã mắng hắn trăm ngàn lần, sau đó mới gọi điện thoại cho Đàm Tiếu. Đàm Tiếu đã trở về, Sa Ưng còn ở lại thôn Sa Giếng. A Lan không có vấn đề gì, còn âm khí đã tan chưa thì không biết, nhưng đã bớt đi cảm giác kì quái lúc mới đào từ mộ lên.

Tần Thái yên tâm: "Tôi đang ở nhà Bạch Cập, anh tới đây đón tôi đi. Nhớ mang mấy cái khóa hồn đàn."

Nửa tiếng sau, Đàm Tiếu đã tới.

Trước giờ Đàm Tiếu trấn tĩnh rất tốt, nhưng lúc nhìn thấy dáng vẻ Tần Thái cũng bị dọa cho nhảy dựng: "Sao...sao cô lại bị thương thành thế này?"

Sợ khiếp sợ trong mắt dần hóa thành sự đau lòng. Anh chính là kiểu người như vậy, đối mặt với Đàm Tiếu, cho dù chỉ là người qua đường, vẫn thấy bản thân như trở thành nhân vật chính duy nhất trong đôi mắt đấy.

Tần Thái được Bạch Cập giúp hồi phục một ít, chỉ cười trả lời: "Bị đám bên Trật Tự làm cho đấy, đừng sợ, còn sống là may lắm rồi."

Đàm Tiếu đưa tay chạm nhẹ vào vết thương, thở một hơi dài, cắt túi máu đưa cho cô.

Tần Thái thầm thì nuốt máu tươi, anh định nhân lúc này giúp cô thu dọn đồ đạc, nhưng quanh quẩn chẳng có gì.

Ánh mặt trời bên ngoài dâng lên cao, chân thân của Tần Thái không thể ra ngoài lúc này.

Đàm Tiếu giúp cô gội đầu, dọn sạch sẽ từng lớp tóc rơi rụng. Anh vuốt từng chút trên cơ thể loang lổ vết thương: "Còn đau lắm không?"

Tần Thái gật đầu, Đàm Tiếu cuối cùng nhẹ hôn lên môi cô. Đáy mắt Tần Thái hiện lên sự mê hoặc, cô không rõ Đàm Tiếu rốt cuộc có tình cảm gì với mình. Tình huống thế này còn hôn, không ghét bỏ thì rất khó làm được.

Tần Thái không đáp trả, để mặc Đàm Tiếu ve vuốt phần đầu không cọng tóc: "Không biết xuống tầng hầm ở Thiên Lư Loan thì có giúp hồi phục được không, khả năng tự lành của cương thi rất mạnh, thôi thì về đó đi."

Đàm Tiếu cắn môi: "Tôi sẽ cho người tìm kiếm, chắc chắn thành phố Tam Họa còn có cương thi khác, hỏi xem có dược liệu gì không."

Tần Thái cười anh: "Không lẽ còn có bác sỹ cho Cương thi sao?"

Đàm Tiếu nhanh chóng chải phần tóc còn lại gọn gàng, lấy đồ ngủ cho cô thay. Cuối cùng lại đưa cô thêm túi máu, rồi giúp cô súc miệng: "Trước mắt cô đi ngủ đi, trời tối thì chúng ta về nhà."

Câu "Chúng ta về nhà" khiếp Tần Thái cảm thấy chút ấm áp, cô không nói gì, đến phòng dành cho khách lăn ra ngủ.

Vừa đặt người xuống, cô liền nhớ đến việc nhắc Đàm Tiếu đánh thức cô trước 8 giờ tối. Vừa đến cửa, đã nghe thấy tiếng Đàm Tiếu đang trao đổi qua điện thoại. Thính lực Tần Thái rất nhạy, cô lập tức nghe được nội dung: "Thành phố Thượng Hải lớn như thế, sao có thể không có Cương thi được? Tôi đảm bảo không săn giết, không tiết lộ tin tức....Tốt, anh giúp tôi hỏi bọn họ, có phương pháp nào trị liệu vết thương cho Cương thi không. Không, nhất định phải xác định đối phương là Cương thi, nếu chuyện này bị tiết lộ, chỉ sợ anh cũng biến thành Cương thi đấy."

Quả nhiên Đàm Tiếu là người cẩn thận, biết Trật Tự chắc chắn đang lùng kiếm Tần Thái. Hỏi chuyện này thì phải kiếm người ở thành phố khác hỏi thăm. Tần Thái quay về phòng tiếp tục ngủ, kệ nó ngủ đến lúc nào dậy thì dậy, quản chi cái giờ giấc.

Tám rưỡi tối, Tần Thái đổi thành một cơ thể con gái khác lần thứ hai trở về biệt thự Thiên Lư Loan. Cơ thể kia của cô quá đáng sợ, để Đàm Tiếu dùng áo khoác bọc lại rồi ôm về. Tần Thái thả hết mấy thân thể của người Trật Tự đi.

Vào bên trong, Tần Thái có cảm giác đã trở về nhà.

Cô chạy tới ngã người lên sô pha, Đàm Tiếu đưa cô máy, rồi chuẩn bị tốt nước tắm.

Nửa tiếng sau, Tần Thái tắm xong, đứng trước gương nhìn thân thể của mình, lúc này Đàm Tiếu đi tới. Không biết anh lôi ở đâu ra cành cây chim quạ đậu, nấu với nước sôi, vắt khăn lau người Tần Thái.

Cô không rõ Đàm Tiếu hỏi phương pháp này từ Cương thi nào, nhưng cô biết nguyên lý. Những cây có chim quạ đậu rất nặng khí âm, ngâm mình trong nước nấu từ cây này sẽ khiến Cương thi thoải mái.

Nhưng tác dụng lớn thì lại không có.

Ý tốt của Đàm Tiếu không thể từ chối, cô ngoan ngoãn để yên cho anh làm gì thì làm.

Toàn thân cô đều có thương tích, lúc c ởi quần áo ra có chút ngại ngùng. Tuy rằng cô làm chuyện vợ chồng với Đàm Tiếu rồi, nhưng thân thể này....

Nếu là lúc trước, Đàm Tiếu sẽ không ép cô, lúc đó sẽ sinh ra hiềm nghi không đáng có. Nhưng nay đã không giống, Đàm Tiếu thực sự cần phải c ởi quần áo của cô, lau hết từ trên xuống một lần. Ngoại trừ chỗ bí ẩn kia, còn lại đều đặt tay tới.

Biểu tình Đàm Tiếu rất tập trung, không chán ghét hay thương hại. Giống như chỉ đang giúp Tần Thái rửa mặt mà thôi.

Tần Thái nhắm mắt lại, tinh thần và cơ thể căng cứng khẩn trương đã nhiều ngày, bây giờ hoàn toàn thả lỏng.

Đàm Tiếu lau xong, liền quấn chăn ôm cô xuống tầng hầm, đặt ở nơi có linh khí sung túc nhất. Sợ ảnh hưởng đến tâm trạng của cô, anh dời hết tất cả thân thể xinh đẹp, ngực lớn đến chỗ khác.

Tần Thái cũng đưa bốn phân thân của mình cùng xuống, nhập vào đám thân thể dưới này cùng lúc tu luyện. Đàm Tiếu vẫn luôn ở cạnh chăm sóc cô, tuy rằng không hiểu cô đang làm gì.

Chốc lát sau, Tần Thái xong việc, cô vỗ vỗ tay, đột nhiên quay sang hỏi Đàm Tiếu: ""Đàm Tiếu thích nhất" có khỏe không?"

Anh hơi giật mình, rồi cười nhẹ: "Muốn nhìn à?"

Tuy rằng đó là kiểu anh thích, nhưng địa vị của nó không có gì lớn. Thái độ của Đàm Tiếu rất công tư phân minh. Tần Thái không lên tiếng thì anh sẽ không chủ động nhắc đến thân thể đó để kiếm lợi ích.

Cho nên "Đàm Tiếu thích nhất" đang nằm an tĩnh cùng những mỹ nhân khác, đôi lông mi dài khép lại, xinh đẹp như búp bê phương Tây.

Tần Thái nhập vào thân thể đó, chỉ lát sau ngồi dậy. Đàm Tiếu ôm cô lên trên, tuy là người khắc chế, nhưng ôm mỹ nhân trong tay khó có thể chịu được.

Ở bên Đàm Tiếu cô cảm thấy rất thoải mái, mặc cho anh ôm cô đi. Lúc này anh không vội, từng bước từng bước vững vàng.

Trên người Tần Thái còn đang mặc áo sơ mi của Đàm Tiếu, cái áo hơi lớn, cô không rõ cái áo này ra sao mà cột tà áo lại với nhau. Thân hình "Đàm Tiếu thích nhất" vốn là ngàn dặm mới tìm được một người, dưới lớp áo sơ mi đường cong như ẩn như hiện lả lướt.

Hai người vừa vận động kịch liệt xong, Đàm Tiếu khoác áo chỉ cài một cúc. Tần Thái muốn nằm trên sô pha xem TV, anh lấy chăn cho cô, hai người cùng ôm nhau nằm xem.

Đàm Tiếu rất săn sóc tổng hợp một loạt các phim về Cương thi, coi như là đón ý nói hùa, đưa đẩy nhẹ nhàng tới thân phận của Tần Thái.

Kết quả Tần Thái xem đến bực bội. Con mẹ nó, tại sao đến cuối Cương thi đều chết hết thế kia?

Đàm Tiếu hôn lên vành tai cô: "Nhưng cô vẫn là Huyền Thuật Sư mà, không phải trong phim mấy người đó đếu sống đến cuối đấy sao."

Vẻ mặt cô lại càng rối rắm: "Má, sao càng nói lại càng thấy giống như tự biên tự diễn vậy...".

Hai người đang tình chàng ý thiếp, bỗng nhiên có người đi từ bên ngoài vào. Tần Thái cùng Đàm Tiếu vừa ngẩng đầu nhìn liền có chút xấu hổ.

Lúc Bạch Cập đi vào, thấy giữa phòng khách tối tăm chỉ có hai người ôm nhau cười rôm rả, hiện rõ thế giới của riêng họ. Tên Đàm Tiếu này nhìn có vẻ trói gà không chặt nhưng cũng lành nghề đấy chứ.

Hắn hừ lạnh.