Bệnh viện Lệ Châu...
Nhận được tin báo Thiên Kim gặp tai nạn xe trên đường đến dự lễ đính hôn, Vương Tuấn Triết lập tức rời khỏi buổi lễ, bỏ mặt cảm nhận của Thiên Mi, để chạy vào bệnh viện với người con gái ấy.
Theo chân Dịch Sâm đứng ngoài cổng chờ đón, anh được đưa thẳng đến trước cửa phòng cấp cứu, thì chạm mặt Thẩm An Nặc cũng đang mang thương tích ngồi chờ bên ngoài.
Vốn đã không có thiện cảm, nay lại biết vì đi chung xe với cậu, mà Thiên Kim mới gặp tai nạn, lòng dạ anh càng thêm sôi máu. Vừa thấy người ta, đã bước vội tới, túm cổ áo lôi dậy xồng xộc.
"Mày lái xe kiểu gì mà để xảy ra tai nạn như thế này, hả?"
"Lão đại, anh bình tĩnh đã, chân cậu ta đang bị thương."
Một phen hành động tức giận của anh, khiến Dịch Sâm cũng phải giật mình, liền vội vàng lên tiếng cảnh báo, mới giúp anh lấy lại bình tĩnh, chịu buông tay ra khỏi người Thẩm An Nặc.
Tình huống xảy ra thế nào, cậu là người hiểu rõ, nên chỉ biết cúi mặt mà nói:
"Xe đang đi giữa chừng thì bị mất thắng, tôi cũng không biết tại sao lại như vậy nữa. Trong tình huống cấp bách, đành phải cho xe va vào dãy phân cách để tránh đoạn đường đang có xe dừng đèn đỏ. Kết quả, khiến Thiên Kim bị va đập vào đầu, cửa kính xe vỡ, mảnh vụn văng vào người, cắt rách da, lúc đưa vào cấp cứu thì cô ấy đã mê man bất tỉnh rồi."
"Mẹ kiếp, sao người cấp cứu bên trong không phải cậu mà là cô ấy chứ? Đến một cô gái cũng bảo vệ không được là sao, hả?"
Vương Tuấn Triết phát tiết, vung chân đá vào vách tường sau tiếng chửi thề. Kế tiếp, còn nhìn thẳng vào Thẩm An Nặc, chẳng chút nương lời nặng nhẹ, xài xể đối phương.
Theo chân anh gần mười năm nay, đây cũng là lần đầu tiên Dịch Sâm chứng kiến Vương Tuấn Triết vì một người phụ nữ mà mất hết bình tĩnh.
Không lâu sau, ông bà Tống và Thiên Mi cũng có mặt, riêng ông bà Vương phải nán lại bữa tiệc để xin lỗi khách khứa vì sự cố vừa diễn ra.
Mấy đời, lại có chú rể bỏ trốn giữa chừng như anh đâu chứ, khiến gia đình mất hết thể hiện, Vương Hải Sơn còn suýt chút nữa lên tăng xông vì tức.
"Thiên Kim thế nào rồi?" Bà Thiên Hương lo lắng nhìn vào tấm cửa kính đục ngầu, mong mỏi nhìn thấy con gái và hồi đáp lại bà là sự im lặng đến từ ba người đàn ông.
"Tôi hỏi các người, con gái tôi thế nào rồi?" Quá kích động, bà Thiên Hương trở nên cáu kỉnh.
"Chị ấy đang được cấp cứu bên trong, tình hình thế nào vẫn chưa rõ ạ!" Thẩm An Nặc khẽ khàng lên tiếng.
"Tối nay cậu đi cùng con bé, sao lại xảy ra tai nạn thế này chứ?" Ông Tống cũng bắt đầu thăm hỏi.
"Cháu cũng không biết nguyên nhân tại sao xe đang đi thì bị mất thắng, nên mới xảy ra sự cố. Thực tình cháu cũng không muốn Thiên Kim gặp tai nạn, cháu xin lỗi!"
Thẩm An Nặc đứng dậy, cúi đầu tạ lỗi với ông bà Tống. Nhưng chuyện cũng đã lỡ rồi, đâu ai muốn trách mắng làm gì cho thêm rối ren.
"Được rồi, cậu ngồi xuống ghế trước đi. Rồi có gặp bác sĩ kiểm tra cơ thể chưa, mặt mũi, tay chân toàn máu thế kia?"
"Máu này...là của chị Kim..."
Nghe xong lời xác nhận của Thẩm An Nặc mà cả người bà Thiên Hương liêu xiêu sắp ngã vì không thể chịu nổi cú sốc, cũng may có Thiên Mi kịp thời đỡ bà ngồi xuống ghế.
"Mẹ bình tĩnh đi ạ, chị hai phước lớn mạng lớn, rồi sẽ bình an vô sự thôi!"
"Phải rồi đó, bà phải phấn chấn lên mới có sức mà lo cho con gái! Đừng có khóc!"
Ông Tống cũng góp lời khuyên nhủ.
Thiên Mi, bề ngoài tỏ ra lo lắng, nhưng từ khi có mặt tới giờ, có lúc nào cô rời mắt khỏi Vương Tuấn Triết. Nhìn thấy dáng vẻ sốt ruột đến đứng ngồi không yên của anh, mà lòng cô đau như dao cắt.
Cô tự hỏi, nếu đổi lại người đang cấp cứu bên trong là mình, thì anh có lo âu được như vậy hay không?
*Cạch.
Lúc này, bác sĩ phụ trách ra tới. Ông ấy nhìn người nhà, nhanh chóng thông báo:
"Hiện tại, nạn nhân đã qua cơn nguy kịch. Chờ khi nào hết thuốc mê sẽ tỉnh lại thôi, mọi người có thể an tâm rồi."
Nghe xong thông tin, mà ai nấy đều nhẹ lòng, như thể vừa trút được tảng đá trăm tấn ra khỏi vai. Vui mừng đến chắp tay cảm tạ trời đất.
"Đã chắc chắn không ảnh hưởng gì tới vùng đầu và trí nhớ chứ bác sĩ?"
"Chắc chắc rồi!" Bác sĩ gật đầu khẳng định thêm một lần nữa với Vương Tuấn Triết, thì trên môi anh mới xuất hiện nụ cười thoáng qua.
Sau đó không lâu, ngoại trừ Dịch Sâm ra, mọi người đều cùng nhau vào phòng bệnh dịch vụ loại VIP, do Vương Tuấn Triết đã sắp xếp, để gặp mặt Thiên Kim.
Nhìn cô xanh xao nằm trên giường, đầu băng vải trắng, mặt, cổ còn bị trầy xước, mà ai nấy đều xót.
"Mẹ với ba qua sofa ngồi đi ạ, lát nữa chị hai sẽ tỉnh lại thôi!" Thiên Mi dìu mẹ mình qua ghế ngồi.
Riêng ông Tống vẫn nán lại đó. Ông nhìn sang Vương Tuấn Triết đang đứng bên cạnh giường bệnh, rồi trầm giọng cất tiếng:
"Tuấn Triết, tôi có chuyện muốn hỏi cậu."
Không chỉ anh, mà cả Thiên Mi và bà Hương đều biết, ông Tống muốn truy cứu điều gì. Với anh, đối mặt với sự thật, đó cũng là điều sớm muộn, nên anh chẳng tránh né làm gì.
"Vâng! Con cũng có vài lời muốn nói với bác! Vậy chúng ta ra ngoài hẵng nói."
Ông Tống giữ im lặng, nghiêm nghị cất bước đi trước.
Vương Tuấn Triết lễ phép cúi đầu chào bà Hương, rồi mới nối gót theo sau.