Vương Tổng, Độc Chiếm Kiều Thê!

Chương 35: YÊU...




"Dzô... Đêm nay chị em ta không say không về, nếu mà có say cũng không có về. Ngoài đường nguy hiểm, biến thái ở khắp mọi nơi, chúng ta là phận con gái, phải đặc biệt cẩn trọng...ức..."

Tính tới thời điểm này, thì bữa tối tại căn hộ của Thiên Kim cũng đã diễn ra được hơn hai tiếng. Mà không đơn giản chỉ ăn uống bình thường, thực tế là Thiên Mi cùng Vương Tuấn Hào đã uống hết gần hai chai rượu, Thiên Kim cũng có hưởng ứng và hiện tại đã ngà ngà say. Trong bàn, chỉ còn Vương Tuấn Triết là tỉnh táo nhất.

"Tiểu Mi à, em say rồi á! Đừng uống nữa!"

Nhận thấy Thiên Mi đã có biểu hiện uống say, Thiên Kim liền lên tiếng can ngăn, đồng thời không cho cô uống nữa, nhưng cũng chính lúc đó, cô nàng đột nhiên ôm chầm lấy chị hai của mình, rồi bật khóc thút thít.

"Hic...Chị hai, tiểu Mi thành thật xin lỗi chị nhiều lắm. Em biết em sai ời, sau này em nhất định sẽ bù đắp lại cho chị. Nếu mà có ai to gan dám bắt nạt chị, em nhất định băm hắn ta ra thành trăm mảnh luôn. Kể cả cho người đó có là một vị Chủ tịch cao cao tại thượng, thì em đây cũng chả có ngán đâu. Nhất định...nhất định dạy dỗ thỏa mãn mới thôi...hức..."

Thiên Mi chính là mượn rượu nói ra nỗi lòng, sẵn tiện ngấm ngầm cảnh cáo ai đó luôn, làm hại Vương Tuấn Triết được một phen bật cười, kèm cái lắc đầu chịu thua.

"Rồi rồi, chị hai biết rồi! Em ngoan nín đi ha, đừng khóc nữa. Giờ, chị đưa em về phòng nha!"

"Nào, đứng lên!"

"Thôi thôi, hai ngồi đó đi! Để anh Hào đưa em đi được ời. Chị ở lại tâm sự với anh chồng của em đi ha! Nhớ, yêu là phải nói, cũng như đói là phải ăn, hai hiểu chưa?"

Thiên Mi thật sự quá say, không những không cho chị đưa về phòng, mà còn chỉ tay vào mặt Thiên Kim ra dáng dạy dỗ. Ăn nói thì lộn xộn, khiến ai nấy đều há hốc sau khi nghe cô gọi Vương Tuấn Triết bằng "anh chồng".

"Anh chồng sao? Em đang nói ai vậy Mi?" Thiên Kim cau mày, khó hiểu.

"À không, em ấy say rồi. Để em đưa Mi về phòng, chị ngồi đây với anh hai em đi ha!"

Lần này tới lượt Vương Tuấn Hào thay đổi xưng hô, khiến Thiên Kim thật sự nghệch mặt ra.

Cái gì mà "chị chị em em"?

"Ơ khoan đã Tuấn Hào, anh vừa kêu tôi bằng cái gì cơ?"



Đến lúc cô định thần lại và lên tiếng, thì đôi trẻ kia đã dìu dắt nhau đi ra ngoài, cô chỉ còn cách nói vọng theo:

"Này, là phòng bên trái nha!"

Đượg dịp nhậu say, thật chẳng biết sáng mai lúc tỉnh rượu và nhớ lại những lời này, thì Thiên Mi sẽ làm gì? Chắc là đào ngay một cái hố, rồi ẩn cư lâu dài luôn.

Bao nhiêu bí mật, đã để hớ hênh hết rồi.

"Hai cái người này, nói chuyện làm mình chẳng hiểu gì hết trơn!"

Nghe cô lèm bèm, Vương Tuấn Triết liền cong môi cười, anh nhấp nháp chút rượu, rồi mới nói:

"Em không nhận ra họ đang yêu nhau à?"

Câu hỏi của anh, lập tức khiến Thiên Kim ngẩng mặt lên, ngạc nhiên nhìn anh bằng đôi mắt long lanh, to tròn.

"Họ yêu nhau á? Không lý nào? Mới đây còn..."

"Em không tin, nhưng đó là sự thật. Tối nay, Hào không đi với tôi, mà đi cùng tiểu Mi. Hai đứa nó ngồi chung chuyến bay, rồi lại đi taxi tới thẳng đây, cũng là tiểu Mi cố tình dẫn Hào theo."

Vương Tuấn Triết trình bày lưu loát một loạt, trong khi Thiên Kim ngồi bên cạnh vẫn còn đang ngơ ngác suy nghĩ.

Chắc là do uống rượu, nên não bộ hoạt động hơi chậm.

"Không thể nào đâu...Mới cách có mấy ngày, làm sao có thể yêu nhau nhanh như vậy được?"

Thấy cô vẫn phủ nhận, anh chỉ cười trừ, rồi nói:

"Đối với em, tình yêu luôn là một cái gì đó rất khó có thể thành đôi. Nên lúc nào cũng không chịu tin, không chịu chấp nhận. Nhưng em đâu biết, yêu cũng rất đơn giản."



"Đơn giản sao?" Thiên Kim cúi mặt, khẽ hỏi lại.

"Phải! Đối với tôi, yêu là chỉ cần được ở bên người mình yêu, thấy họ cười, thấy họ khỏe mạnh, đặc biệt là có thể quan tâm, chăm sóc họ mỗi ngày, chỉ thế đã đủ để gọi là yêu. Bởi vì nếu không yêu, tôi sẽ không làm như vậy."

"Em thì khác, lúc nào cũng cố gắng tránh né và phũ phàng gạt bỏ mọi sự quan tâm từ người khác dành cho mình, vì em không tin đó là chân tình. Và em cũng không biết, chính bản thân mình cũng đang vô tình làm tổn thương người khác."

Ngưng lại một chút để uống chút rượu, song anh mới nói thêm:

"Sẽ không ai ẩn nhẫn chạy theo mãi một người mà không có lý do. Tôi cũng vậy và lý do của tôi là vì, tôi yêu họ. Nhưng có lẽ họ thật sự không thích tôi, tôi nghĩ mình nên dừng lại."

Quay qua nhìn cô, anh trầm giọng hỏi:

"Nếu là em, thì em cũng làm vậy, đúng không? Chạy mãi, chạy mãi, rồi chân cũng phải mỏi..."

Những gì anh nói, chứa đựng rất nhiều tâm tư sâu sắc. Có bắt đầu cũng có kết thúc, có hy vọng, có cả tuyệt vọng... Và thứ anh muốn, là dừng lại...

Cô nghe xong chỉ biết chạnh lòng, biết thấy không đành, như thể sắp vụt mất một thứ gì đó rất quan trọng...

Ngồi bên nhau, mỗi người một suy nghĩ, nhưng lại có chung tâm trạng. Cứ để im lặng chiếm lấy không gian, mặc dù cô có điều muốn nói, mà vẫn mãi do dự không chịu cất lời.

"Không có gì muốn nói với tôi sao?"

Anh dành cho cô câu hỏi, cũng tự gieo cho mình thêm một hy vọng, nhưng đối phương vẫn tiếp tục im lặng.

Cuối cùng anh cũng chỉ biết miễn cưỡng nặn ra nụ cười giấu đi buồn sầu, rồi nói:

"Muộn rồi, tôi phải về để còn làm việc nữa. Em cũng về phòng nghỉ ngơi đi."

"Ngủ ngon!"