Vượt Âm Dương

Chương 14: 14: Bạn Cùng Phòng Của Tôi Không Phải Người




[Hoá ra là nước dâng làm ngập đền Long Vương!]

Thi Tòng Đạt là gia đình đơn thân, hắn rất hiếu thuận với mẹ mình, chuyện này người xung quanh đều biết.



Nhưng chuyện cha hắn chết do tai nạn xe này, hắn lại hầu như chưa bao giờ nhắc tới với người ngoài, ngay cả lãnh đạo trong cục, nếu không cố ý đi tra tư liệu, cũng sẽ không biết được.



Trong nháy mắt đó, Thi Tòng Đạt thậm chí cảm thấy đối diện quả nhiên là một kẻ phạm tội cáo già xảo quyệt, còn trái lại điều tra uy hiếp mình.



Nhưng Hà Sơ còn chưa nói xong.



“Vết sẹo trên thái dương của anh đó, hẳn là lúc năm hai trung học đánh nhau với bạn học mà ra nhỉ, vết ở cằm, thì là đạp xe đạp bị ngã.





Thi Tòng Đạt thật nhanh lấy lại tinh thần, cười lạnh vỗ tay.



“Nói không sai, quan sát tỉ mỉ, nói bậy nói bạ cộng thêm quan sát miệng vết thương khác nhau, quả thật có thể phán đoán ra đại khái! Tư chất của cậu không tồi, nếu không phải lầm đường lạc lối, vốn nên là một người làm hình trinh dự đoán.





Hà Sơ thở dài: “Cảnh sát Thi, nếu tôi nói, những thứ này không phải tôi nói bậy, là kết luận từ tướng mạo của anh mà ra, anh tin không?”

Thi Tòng Đạt: “Không tin, hơn nữa cậu đừng nghĩ nói sang chuyện khác, cậu một ngày không công đạo quan hệ với Khúc Tiệp, việc này một ngày liền không để yên.





Hà Sơ không có rối rắm thời gian giam trong lời hắn nói có hợp lý hợp pháp hay không, mà là tiếp tục nói: “Mẹ anh hôm nay có thể sẽ có chút huyết quang tai ương, có điều không có nguy hiểm đến tính mạng, nhiều lắm là gãy xương, xương người lớn tuổi là nên chú ý một chút, ngày thường cho bà ấy uống nhiều viên canxi một chút.





Thi Tòng Đạt hơi hơi hé miệng, giống như muốn mắng cậu, nhưng vẫn là nuốt xuống, cười lạnh một tiếng, vẻ mặt rõ ràng không tin.



“Cậu tiếp tục bịa, còn có cái gì, nói ra hết đi.







Đúng lúc này, cấp dưới gõ cửa tiến vào, giơ thủ thế về hắn.



Thi Tòng Đạt để đồng nghiệp phụ trách thẩm vấn tiếp tục, lúc này mới rời phòng.



“Chuyện gì?”

“Thi đội, điện thoại anh mới vừa vang lên vài lần, người điện đến là cậu của anh.





Đi vào không thể mang theo điện thoại, Thi Tòng Đạt đặt điện thoại ở bên ngoài, không có sự cho phép của hắn, đồng nghiệp cũng sẽ không bắt bậy.



Hắn nhanh chóng gọi lại, đầu bên kia truyền đến tiếng như pháo liên thanh của cậu.



“Tiểu Đạt à, mẹ con hôm nay đi chợ bán thức ăn bị ngã, chị ấy còn cảm thấy không có việc gì đâu, về thì lại đau muốn chết, cậu thúc giục chị ấy đi bệnh viện khám, khám ra mới biết được là gãy xương, bác sĩ bảo ở lại bệnh viên quan sát một đêm, ở bệnh viện số 2, con tan tầm nhớ đến thăm, cơm chiều cậu đem qua cho chị……”

Gần như là đồng thời, trong đầu Thi Tòng Đạt hiện lên lời Hà Sơ vừa mới nói, lông tơ từ sau lưng dựng đứng dọc thẳng lên.



Chẳng lẽ là Hà Sơn tìm người làm?

Không, không có khả năng, hắn vẫn luôn ngồi ở chỗ này, căn bản không có khả năng truyền tin ra bên ngoài!

Thi Tòng Đạt thất thần ứng phó cậu vài câu liền cúp điện thoại.



Hắn hầu như chưa trao đổi với đồng nghiệp bên trong, liền lỗ mãng hấp tấp đẩy ra cửa phòng thẩm vấn!


Hứng lấy mấy cặp mắt kinh ngạc, hắn gắt gao nhìn thẳng Hà Sơ, ý đồ từ trên người đối phương phát hiện dấu vết để lại.



Nhưng Thi Tòng Đạt thất vọng rồi.



Vẻ mặt Hà Sơ như cũ thực bình tĩnh, nhiều lắm mang theo một chút mỏi mệt lo âu, đó là phản ứng của người bình thường sau khi bị xách bừa tới nơi này, nóng lòng thoát khỏi hiện trạng, mà không phải đa mưu túc trí giảo hoạt gian trá gì đó.





“Tôi mới vừa nghe điện thoại, mẹ tôi quả thật gãy xương.



” Thi Tòng Đạt nói.



Hà Sơ lộ ra vẻ mặt “Giờ có thể chứng minh tôi không mở miệng nói bậy rồi nhỉ”, chờ Thi Tòng Đạt đặt câu hỏi.



Thi Tòng Đạt quả nhiên ngay sau đó liền hỏi: “Cậu có thể biết trước?”

Hà Sơ: “Tôi chỉ có thể từ tướng mạo của anh nhìn ra người thân nhất của anh, hôm nay sẽ gặp phải huyết quang tai ương, thái dương của anh ẩn có biến thành màu đen, 《 Sử Ký 》 có câu nói, Tần xưa văn công đi săn, bắt được rồng đen, đây là thủy đức chi thụy.



Đen thuộc thủy đức, mà thận chủ cốt, thận thuộc thủy, điểm huyết quang tai ương này lại không ứng trên người anh, anh đã là đơn thân, có thể thấy được là dì nhà sẽ xảy ra chuyện, nhưng không phải chuyện lớn gì, tôi liền đoán là gãy xương.





Thi Tòng Đạt gặp qua rất nhiều nghi phạm kỳ ba, trong đó cũng không ít thần kinh có vấn đề miệng đầy quái lực loạn thần, nhưng người giống Hà Sơ, có thể chính xác nói trúng mỗi một chuyện trên người hắn, thậm chí bao gồm chưa xảy ra như vậy, lại là người đầu tiên, hắn nhất thời thế nhưng không có phản ứng, cùng với hai cảnh sát khác trong phòng thẩm vấn, cũng đều nghe đến sửng sốt, hai mặt nhìn nhau.



Lúc này đường điện thoại nội bộ điện tới, Thi Tòng Đạt bị kêu đi ra ngoài.



Ước chừng qua nửa giờ, hắn mới trở về, lúc này bên người nhiều một người.



Một người trẻ tuổi, bộ dạng rất bình thường, duy nhất không bình thường chính là đôi mắt hắn.



Đó là thần thái cùng sức sống liếc mắt một cái là có thể làm người chú ý tới, như thể linh hồn tràn đầy sức sống ẩn chứa trong đó.



Người trẻ tuổi hiền lành cười, Thi Tòng Đạt vẻ mặt khó coi, đối lập rõ ràng.



Thi Tòng Đạt bảo hai người đồng nghiệp hỏi thăm lúc đầu ra ngoài trước, lại không chịu giải thích, hành vi thực kỳ lạ.





“Xin chào, Hà tiên sinh, tôi họ Lý, muốn hỏi anh chút chuyện.



"

Người trẻ tuổi kia mặc thường phục, cũng không giống cảnh sát, câu vừa mở miệng hỏi, càng làm Thi Tòng Đạt cau mày hơn.



“Nữ nhân mà anh mơ thấy kia, có nói gì với anh không?”

Hà Sơ nói: “Cô ấy cũng không nói chuyện, tôi thậm chí không thấy rõ mặt cô ấy.





Người trẻ tuổi họ Lý lại hỏi: “Anh có mắt âm dương, phải không?”

Hà Sơ không khỏi nhìn nhiều hắn vài cái, lại nhìn nhìn bên cạnh vẻ mặt càng đen sịt Thi Tòng Đạt, cảm thấy người này làm sao cũng không thể là cảnh sát.



Nhưng không phải là cảnh sát, Thi Tòng Đạt sao sẽ đưa người vào, còn một bộ giận mà không dám nói gì?

“Khi còn nhỏ thì phải, sau đó bị phong lại, có điều tôi thể chất đặc thù, dễ dàng hấp dẫn một ít đồ vật, nếu không cũng sẽ không được báo mộng.





Người trẻ tuổi họ Lý: “Là người nào phong, tiện nói sao?”

Hà Sơ: “Ông ngoại tôi.





Người trẻ tuổi họ Lý: “Sư ông ấy từ môn nào phái nào?”

Hà Sơ không có lên tiếng.



Đối phương cười cười, từ trong túi lấy ra một tấm mộc bài nhỏ nhắn và một tấm thẻ công tác, quơ quơ trước mặt cậu.



Lần trước Hà Sơ thấy tấm bài gỗ chạm khắc cổ hương cổ sắc như vậy, vẫn là trong tiệm đồ lưu niệm ở cảnh khu.



Trên mộc bài viết ba chữ Lý Thập Thất, còn thẻ công tác thì hiện đại nhiều, ngoại trừ một tấm ảnh cùng tên Lý Ánh, chính là đơn vị công tác.




“Tự giới thiệu một chút, tôi tên Lý Ánh, sư Lý Thụy đạo trưởng ở Mao Sơn, hiện tại nhậm chức ở đặc quản cục, cũng chính là cục quản lý sự vụ đặc biệt, chuyên hỗ trợ xử lý một vài vụ án khó có thể dùng phương pháp thường quy cùng lẽ thường giải thích.







Hà Sơ: “Bộ môn liên quan?”

Lý Ánh cười nói: “Có thể hiểu như vậy.





Thi Tòng Đạt rất bất mãn trong miệng Lý Ánh dùng từ “khó có thể dùng lẽ thường giải thích”.



“Người phụ trách chính trong vụ án là tôi! Lý Ánh, phía trên phê duyệt cậu tới trợ giúp, chứ không phải nhúng tay can thiệp, cái chết của Dư Niên, rõ ràng là có liên quan tới tập đoàn buôn lậu ma túy, không có liên quan tới cái gì mà đầu trâu mặt ngựa cả! Cậu lại quấy nhiễu tôi điều tra, cũng đừng trách tôi mời cậu ra ngoài!”

So sánh thì thái độ Lý Ánh rất bình thản: “Anh Thi, tôi không có ý giọng khách át giọng chủ, chẳng qua trong vụ án này có chút bộ phận, rất khó dùng thủ đoạn thường quy đạt được mục đích, anh cũng biết, nếu không thì cục trưởng các anh cũng sẽ không tìm tới chúng tôi, để tôi tới hỗ trợ điều tra.





Thi Tòng Đạt bực bội lại nói không nên lời.



Lúc này Hà Sơ nói: “Lý tiên sinh, cậu có nghe nói tới Các Tạo phái không?”

Lý Ánh gật đầu: “Đương nhiên, Các Tạo phái tuy rằng cận đại mờ dần khỏi tầm mắt đại chúng, không để người ngoài biết, nhưng trong lịch sử đã từng tên tuổi ngang nhau với Mao Sơn và Long Hổ Sơn, là tông môn phù chú tiếng tăm lừng lẫy.





Hà Sơ: “Ông ngoại của tôi xuất thân Trí Hư phái Uẩn Hải Sơn, có người nói cho tôi, Trí Hư phái trước kia chính là tách ra từ Các Tạo phái.





Lý Ánh ấy một tiếng: “Không biết lệnh ngoại công cùng Lạc Phi Bạch Lão Tiên Sinh là quan hệ gì?”

Hà Sơ: “Ông ngoại từng nói, ân sư của ông quả thật họ Lạc.





Lý Ánh: “Quý tính đại danh của ông ngoại cậu là?”

Hà Sơ: “Trên Vương dưới Quan Kiều.





Sau khi Trí Hư phái tách khỏi Các Tạo Sơn, sớm đã nhiều năm không có tin tức, Lý Ánh chỉ nghe sư môn trưởng bối từng nói, Lạc Lão Tiên Sinh từng thu một vị đệ tử họ Vương, bây giờ liên kết từng cái lại, không khỏi cao hứng nói: “Làm nửa ngày, hoá ra là nước dâng làm ngập đền Long Vương*, người một nhà không nhận ra người một nhà!”

(*) Nước dâng làm ngập đền Long Vương / 大水冲了龙王庙: không nhận ra một người quen thuộc.