Wechat Của Bạn Trai Cũ Cứ Ám Lấy Tôi

Chương 8: Kí ức khủng khiếp




Edit: Đào Yêu | Beta: Vi Yên, Ngư Nhi

Lý Tung Dương đặt đĩa trứng chưng lên bàn, đổ nước dùng gia truyền Lý gia lên thịt gà đã trần qua, nghiêng đầu lắng nghe, thấy tiếng khóc bên ngoài đã yếu đi, mới dám đẩy cửa phòng bếp, thò nửa người ra xem xét.

Lâm Nhiên Di ôm Tống Thanh Sương đang khóc nức nở, khe khẽ vỗ về tấm lưng gầy guộc của cô, anh tiến lại gần hai cô gái đang hoang mang lo sợ trước mặt, lau tay lên cái tạp dề in hình hoa nhỏ, kéo ghế ngồi xuống.

"Bây giờ cậu có thể nói cho bọn tớ biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?"

Tống Thanh Sương ngước nhìn Lý Tung Dương bằng đôi mắt đỏ hoe, chỉ một cái liếc mắt thôi cũng khiến anh cảm giác như bị cắn một cái, khí lạnh chạy dọc sống lưng, trong nháy mắt chân tay anh trở nên lạnh toát.

Cái liếc mắt kia của Tống Thanh Sương chắc chắn không thể nào là ánh mắt của một bệnh nhân tâm thần, tuy cậu ta sợ hãi co rúm người nhưng ánh mắt vừa rồi vẫn là ánh mắt của Tống Thanh Sương mà họ quen. Bọn họ đều là bạn đại học, năm tháng vất vả có thể làm một người thay đổi hoàn toàn nhưng có một số thứ sẽ không thay đổi, đó là thứ mà người thân và bạn bè chỉ cần liếc mắt cũng có thể nhận ra.

Xem ra, những điều đáng sợ mà Tống Thanh Sương nói, không hẳn là nói linh tinh.

Lý Tung Dương thất thần một lúc, lúc nhìn lại Tống Thanh Sương thì biểu cảm trên mặt cô lại hoảng loạn như cũ, tựa như cái liếc mắt vừa rồi chỉ là ảo giác vậy.

Tống Thanh Sương nghẹn ngào, chốc lại run rẩy toàn thân như bị ai hù dọa: "Tiểu Nhiên, người khác không tin mình, nhưng cậu chắc chắn sẽ tin mình đúng không, mình không bị bệnh, mình không bị tâm thần."

Lâm Nhiên Di không hiểu chuyện gì nhưng vẫn không chút do dự gật đầu.

Đôi mắt to đầy tuyệt vọng của Tống Thanh Sương thoáng hiện lên một chút an ủi, nói chuyện cũng bình tĩnh hơn: "Mọi chuyện bắt đầu từ đầu năm ngoái..."

Lâm Nhiên Di nhớ lại, từ đầu năm ngoái cô đã không thể liên hệ với Tống Thanh Sương, rất nhiều lần cô rủ Tống Thanh Sương đi ăn cơm nhưng đều bị từ chối, sau đó cô còn gửi cả tin nhắn thoại, cậu ấy cũng không hồi âm, Lâm Nhiên Di thử đi tìm cậu ấy nhiều lần nhưng Tống Thanh Sương chỉ nói vài câu với cô ở cửa tiểu khu rồi lại lấy lý do có việc gấp, vội vội vàng vàng rời đi, còn không mời cô vào nhà, năm lần bảy lượt như vậy, Lâm Nhiên Di cũng không liên hệ gì với cậu ấy nữa.

Lâm Nhiên Di nhìn bộ dạng bây giờ của Tống Thanh Sương thì hối hận không thôi. Đáng nhẽ lúc đó cô phải nói chuyện rõ ràng với Thanh Sương, hỏi cậu ấy đã xảy ra chuyện gì, nói cho cậu ấy biết cho dù có chuyện gì cô cũng sẵn sàng giúp đỡ. Rõ ràng lúc ấy cô đã cảm giác Tống Thanh Sương có gì đó bất thường nhưng lại sợ chạm vào chuyện riêng của người ta nên đã thuận theo ý cậu ấy, rút lui khỏi cuộc sống của người bạn thân.

Lâm Nhiên Di tràn đầy áy náy, nói: "Lúc đó, mình tìm cậu mấy lần, lần nào cậu cũng không chịu gặp mình, đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Tống Thanh Sương lại khóc nức nở: "Thôi Thành... gia đình anh ấy có tiền sử bệnh tâm thần, trước khi kết hôn, mình không biết..."

Lâm Nhiên Di thấy hơi nao nao, ngày trước Tống Thanh Sương thường hay lôi kéo Thôi Thành đi chơi với bọn họ, tính Thôi Thành ổn trọng, thật thà, dễ nói chuyện, ai cũng có thể nói chuyện cùng, hoàn toàn không có biểu hiện của bệnh tâm thần.

Lâm Nhiên Di và Lý Tung Dương vô thức liếc nhau, gặp chuyện thế này, nói nhiều cũng không có ích gì, cô nhẹ nhàng vỗ tấm lưng đang run rẩy của Tống Thanh Sương, nhẹ giọng an ủi: "Chuyện này chúng ta chỉ có thể đối mặt với nó thôi, y học bây giờ phát triển, tích cực điều trị, dần dần sẽ có chuyển biến tốt thôi."

Lý Tung Dương nhìn Lâm Nhiên Di muốn nói nhưng lại thôi, cô vẫn chưa biết Thôi Thành đã chết rồi.

Tống Thanh Sương nghe Lâm Nhiên Di nói xong, hai hàng lệ lại tuôn rơi trên lớp áo khoác nhăn nhúm: "Anh ấy qua đời rồi."

Lâm Nhiên Di sợ run người, một năm nay Tống Thanh Sương phải trải qua những chuyện kinh khủng như vậy còn cô lại chẳng hay biết gì, vì Tống Thanh Sương nhiều lần không cho cô vào cửa, thậm chí lúc đó cô còn giận dỗi cậu ấy, nghĩ rồi sẽ có ngày Tống Thanh Sương sẽ chủ động tìm mình nhận sai, làm hòa với cô nhưng nhìn dáng vẻ hiện tại của cô ấy, cô chỉ hận không thể đập mình một trận.

Cha Tống Thanh Sương qua đời sớm, mẹ cậu ấy một mình nuôi cậu ấy ăn học, nhưng đến năm hai đại học bà cũng bỏ Thanh Sương mà đi. Lâm Nhiên Di là người bạn duy nhất cũng là người thân thiết nhất với cậu ấy, vậy mà cô lại không quan tâm đến cậu ấy, trơ mắt nhìn cậu ấy lâm vào hoạn nạn, lại còn không thèm đưa tay ra giúp đỡ cậu ấy thoát khỏi cơn ác mộng này.

Nước mắt Lâm Nhiên Di trào ra, "Tiểu Sương, xin lỗi cậu nhiều lắm..."

Lý Tung Dương khẽ vuốt tóc cô, im lặng an ủi.

Đôi mắt mệt mỏi của Tống Thanh Sương ngước lên nhìn Lâm Nhiên Di, cô ta chậm rãi lắc đầu: "Mình không trách cậu đâu, là lỗi của mình. Lúc mới kết hôn, Thôi Thành thật sự rất bình thường, bọn mình sống với nhau rất tốt. Đến một ngày, đột nhiên có hai người thân của Thôi Thành ở quê lên, là dì cả với dượng anh ấy, anh ấy cũng không thân thiết với họ lắm, bởi vì họ muốn đến bệnh viện nên mới liên hệ với anh ấy. Thôi Thành tìm bác sĩ giúp họ, tiễn họ đi xong, anh ấy bắt đầu có biểu hiện lạ."

Tống Thanh Sương ngừng một lúc, lại nói tiếp: "Ban đầu, mình nghĩ là do anh ấy đón tiếp thân thích nên mệt thôi, cũng không để ý lắm, nhưng sau đó mới dần dần phát hiện anh ấy càng ngày càng có nhiều biểu hiện lạ. Có một đêm mình đang ngủ, chẳng hiểu sao lại đột nhiên mở mắt, có lẽ là do giác quan thứ sáu đánh thức, mở mắt ra thì thấy anh ấy tay cầm một con dao phay, đứng ở mép giường nhìn mình chằm chằm, trông như đang băn khoăn nên xuống tay từ chỗ nào vậy..."

Lâm Nhiên Di nghe kể mà người lạnh run, Lý Tung Dương nhẹ nhàng xoa tấm lưng đang căng thẳng vì lo sợ của cô.

Tống Thanh Sương tiếp tục kể: "Lúc ấy mình gần như là đạp cửa mà chạy, ngồi cả đêm trong cửa hàng MC Donald mở cửa 24/7, gọi điện cho dì cả của anh ấy.

Lúc đầu bà ấy còn trốn tránh, đến lúc nghe mình nói chuyện Thôi Thành cầm dao thì mới chịu nói thật. Bố Thôi Thành một ngày của tuổi ba mươi đột nhiên phát bệnh, muộn hơn ông anh ấy hai năm, ông anh ấy là hai tám. Hai bác của Thôi Thành cũng phát bệnh lúc còn trẻ, cả nhà chỉ còn dì cả của anh ấy là còn sống. Những người khác trước kia cũng rất bình thường, không hề có dấu hiệu gì bỗng một ngày sẽ phát bệnh."

Không đợi Lâm Nhiên Di nói gì, Tống Thanh Sương đã cười khổ kể tiếp: "Lúc mình biết chuyện, phản ứng đầu tiên không phải là muốn nói cho cậu nghe mà là sợ cậu biết. Chuyện như vậy, đối với bất kỳ ai cũng là chuyện xui xẻo, khi đó mình cảm thấy, hai chữ xui xẻo này chẳng khác gì người bị khuyết tật, rất mất mặt, mình không muốn ai an ủi mình, kể cả cậu. Nói đến an ủi, chỉ những người đã trải qua chuyện tương tự khuyên nhủ mới có ích, đúng không?"

"Có phải mình rất ngốc không?"

Khuôn mặt Tống Thanh Sương hốc hác gầy yếu, đôi mắt đột nhiên nhìn thẳng về phía Lâm Nhiên Di.

Lâm Nhiên Di lắc đầu, cậu ấy nói không phải không có lý.

Tống Thanh Sương cười khổ: "Lúc đó mình thật sự rất giận Thôi Thành, anh ấy làm như thế là lừa cưới. Nhưng dù sao cũng đã sống với nhau lâu vậy rồi nên mình cũng muốn chữa trị cho anh ấy, mình đưa anh ấy đến khoa tâm thần nhưng tình trạng anh ấy không được khả quan lắm, lại còn có khuynh hướng bạo lực nên bác sĩ kiến nghị mình đưa anh ấy đến bệnh viện tâm thần chữa trị."

"Mình tìm bệnh viện tâm thần tốt nhất trong thành phố cho anh ấy, ngay dưới chân núi Tây, nơi đó không khí trong lành, khung cảnh yên tĩnh, nghe nói còn có chuyên gia tâm thần học nổi tiếng ở nước ngoài, một người có thể đầu thai đi tới nơi này, tỉ lệ còn nhỏ hơn cả trúng vé số. Mình cảm giác mình có thể đến đây một lần đã là không dễ dàng gì rồi, cũng thương cảm cho anh ấy. Vì vậy mình muốn anh ấy được sống tốt, hưởng thụ quãng đời về sau nên mình mới dùng mọi cách để chữa trị cho anh ấy, kể cả bán hết nhà cửa."

"Thế nhưng sau nửa năm chữa trị, đột nhiên anh ấy không cho mình vào thăm nữa. Ngày trước, cách một thời gian mình lại vào thăm anh ấy một lần, lúc tinh thần anh tốt thì không khác gì người bình thường, còn cùng mình bàn luận về bệnh của anh ấy, anh xin lỗi mình vì mọi chuyện, còn bảo mình ly hôn với anh đi."

"Nhưng sau đấy, có một lần mình đến thăm, bệnh viện nói anh ấy đang trị liệu. Sau đó một thời gian, mình lại đến nhưng vẫn ko gặp được, tới tới lui lui như vậy vài lần, mình nhận ra mọi chuyện có vẻ không đúng lắm nên náo loạn đòi bệnh viện cho gặp anh ấy."

"Bệnh viện không cho mình gặp, mình báo cảnh sát, cảnh sát nghe bệnh viện giải thích một hồi thì quay ra khuyên mình mặc kệ."

"Hôm sau bệnh viện thông báo, anh ấy bị dị ứng với thuốc nên đã qua đời rồi."

"Mình cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy, tìm khắp nơi vẫn không thấy xác anh ấy. Mình báo cảnh sát nhưng không ai tin. Lúc mình quay lại, thì có vài người mặc áo trắng đến nói tinh thần mình không ổn định nên bắt mình."

Tống Thanh Sương nói đến đây thì đột nhiên dừng lại, vùi mặt vào hai cánh tay gầy guộc...

"Thật đáng sợ..."

Cô nàng nghẹn ngào thốt lên...

Lâm Nhiên Di cảm thấy như đang nghe kể chuyện xưa, câu chuyện mà tác giả viết theo ý muốn của người nghe, ly kỳ, bí ẩn lại tàn nhẫn.

Cô nắm tay Tống Thanh Sương, lắp bắp hỏi: "Họ đối xử với cậu thế nào?"

Tống Thanh Sương chậm rãi lắc đầu: "Mình cũng không nhớ rõ, chỉ nhớ bị tiêm..." Cô vươn đôi tay gầy như que củi ra, vén áo lên, một cánh tay chằng chịt vết kim.

"Có thể là do căn bản đầu óc mình bình thường, một ngày sẽ có đôi lúc tỉnh táo, có lần hộ lý vô ý quên không khóa cửa, mình nhân cơ hội đó trốn ra."

Tống Thanh Sương rùng mình, ôm chặt cơ thể: "Bọn họ nhất định đang đi tìm mình, tìm thấy rồi sẽ bảo mình bị tâm thần có khuynh hướng bạo lực, bắt mình về..."

Tống Thanh Sương không nói gì nữa, Lý Tung Dương và Lâm Nhiên Di đều đang rơi vào trạng thái khiếp sợ không nói nên lời, cả phòng rơi vào trạng thái tĩnh lặng. Đôi mắt phủ đầy tơ máu của Tống Thanh Dương hết nhìn Lý Tung Dương lại nhìn về phía Lâm Nhiên Di, ánh mắt không còn mang vẻ tuyệt vọng kinh hoàng như vừa rồi nữa, ngược lại có chút quyết tâm...

"Bệnh viện tâm thần ở núi Tây đó, chính là con quỷ ăn thịt người, cầu xin hai người, cứu mình..."