Edit: Huyết Vũ | Beta: Vi Yên, Ngư Nhi
Lâm Nhiên Di nhìn Tống Thanh Sương nhắm chặt mắt, co ro trong chăn thì nhẹ nhàng đóng cửa phòng ngủ lại.
Thần kinh Tống Thanh Sương quá suy nhược, quá lo lắng mệt mỏi nhưng tỉnh thần lại tỉnh như cú đêm.
Lâm Nhiên Di đành phải lấy hai viên thuốc ngủ với một cốc nước đặt lên bàn ở đầu giường: "Nếu không ngủ được thì uống hai viên thuốc đi."
Tống Thanh Sương gật đầu.
Lâm Nhiên Di vẫn luôn căng thẳng nên khi đi ra khỏi phòng ngủ còn quên cả việc tay vẫn còn nắm chặt lọ thuốc ngủ.
Lý Tung Dương ngồi lặng lẽ ở phòng khách, khuôn mặt điển trai phảng phất sự ảo não, hiếm khi cái vẻ gợi đòn được giấu đi, biến thành một chàng trai đẹp tĩnh lặng.
Anh nhìn lọ thuốc trong tay Lâm Nhiên Di, thái dương không khỏi giật giật.
Đêm qua anh ngủ như chó chết là rất bất thường nên khi nhìn lọ thuốc ngủ trong tay Lâm Nhiên Di thì không khỏi suy nghĩ...
Anh ho nhẹ một cái, đứng lên, ra bộ tự giác, tỏ vẻ mình đã sẵn sàng bị Lâm Nhiên Di đuổi ra khỏi nhà với điều kiện tiên quyết là cô có thể vác được con chó chết cao một mét tám lăm, nặng tám mươi cân này.
Lâm Nhiên Di đón nhận ánh mắt không còn gì hối tiếc của anh nhất thời không biết nói gì, không khí lạnh lẽo mà Tống Thanh Sương mang theo vẫn còn vương vít trong phòng. Lâm Nhiên Di vừa lạnh vừa sợ, đột nhiên không biết tại sao lại cảm thấy cái đinh trong mắt này còn có công dụng trừ tà trấn nhà, cô cũng hơi yên tâm nên tự dưng không muốn đuổi anh đi.
"Ngủ rồi à?"
Lý Tung Dương mở miệng đánh gãy sự im lặng giữa hai người.
Lâm Nhiên Di gật đầu, ngồi xuống sofa.
"Làm sao bây giờ?"
Cô ngẩng đầu hỏi Lý Tung Dương, giọng điệu còn mang theo sự mệt mỏi.
Lý Tung Dương ngồi xuống cạnh cô: "Nếu những điều cô ấy nói là sự thật thì khi quay về sẽ rất nguy hiểm."
Lâm Nhiên Di gật đầu: "Chờ cậu ấy tỉnh lại, một mặt chúng ta khuyên nhủ, mặt khác chúng ta tìm cách điều tra chuyện này, không nhất định phải để cậu ấy mạo hiểm quay về."
Lý Tung Dương cũng đồng ý với Lâm Nhiên Di, gật đầu rồi không nói thêm gì nữa.
Ánh nắng buổi chiều chiếu sáng bừng cả ban công, xua tan đi không khí lạnh lẽo từ câu chuyện cũ của Tống Thanh Sương. Mâm cơm chưa ai động đến trên bàn ăn đã nguội lạnh từ lâu, Lý Tung Dương ngạc nhiên khi thấy mình không bị đuổi ra khỏi nhà nên vô cùng mừng rỡ, hận không thể dùng hết các kĩ năng dỗ Lâm Nhiên Di đỡ buồn. Cái đức tính vô liêm sỉ lại xuất hiện, anh nâng cằm Lâm Nhiên Di hôn phớt cô một cái, quyết đoán chạy đi hâm nóng đống đồ ăn đã nguội trước khi bị ăn tát.
Lâm Nhiên Di mệt mỏi ngã trên sofa, xem điện thoại.
Thiên Hi Quỷ Bảo Bảo: "Đang làm gì đấy?"
Thiên Hi Quỷ Bảo Bảo: "Nghỉ trưa có về nhà không?"
Thiên Hi Quỷ Bảo Bảo: "Sáng nay Lý Tung Dương có đi ra ngoài không?"
Thiên Hi Quỷ Bảo Bảo: "Có ai không? Nơi đây tĩnh lặng lạnh lẽo quá đi."
Lâm Nhiên Di: "Xin lỗi, sáng nay máy để ở nhà, trưa về nhà lại có chuyện xảy ra nên giờ mới có thời gian nói chuyện với anh."
Thiên Hi Quỷ Bảo Bảo: "Chuyện gì đấy? Nào nào, nói cho anh biết với, anh sẽ không nghĩ linh tinh đâu."
Lâm Nhiên Di im lặng ba giây.
Lâm Nhiên Di: "Tống Thanh Sương đến đây, cậu ấy xảy ra chuyện, bây giờ em mới biết."
Thiên Hi Quỷ Bảo Bảo: "Điều gì tới cũng phải tới."
Lâm Nhiên Di: "Anh biết cậu ấy sẽ đến ư?"
Thiên Hi Quỷ Bảo Bảo: "Đương nhiên rồi, anh là kẻ đến từ một tuần sau mà."
Lâm Nhiên Di: "Vậy anh có biết chuyện cậu ấy nói không?"
Thiên Hi Quỷ Bảo Bảo: "Sáng nay anh thấy sau khi em quay xong chương trình thì gặp với cái tên họ Hứa khốn khiếp kia ở ngoài phòng ghi hình. Khi em nhận điện thoại, anh nghe thấy em gọi tên Tống Thanh Sương nên biết là cô ấy. Khi ấy em sốt ruột lắm, cúp máy liền vội vàng đi ngay, không mang theo đồ tên họ Hứa kia tặng em, cũng không thèm nhận sự phục vụ đặc biệt của anh. Với cả, đời này em có thể tránh xa cái tên họ Hứa ngu xuẩn kia được không vậy.
Lâm Nhiên Di: "Để sau rồi nói, anh có biết đã chuyện gì không, chuyện Tiểu Sương ấy?"
Thiên Hi Quỷ Bảo Bảo: "Em hung dữ với anh còn hơn cả mẫu dạ xoa, đến cửa cũng không cho anh vào, chẳng nói chuyện gì với anh. Hôm anh chết, em còn chưa tha thứ cho anh, cô gái, hối hận không?"
Lâm Nhiên Di nhìn dòng tin nhắn anh gửi mà lòng đau như cắt, lúc này bếp lại truyền ra tiếng lạch cạch của nồi niêu. Lâm Nhiên Di nghe thấy, không hiểu sao lại cảm thấy yên tâm hơn hẳn, nỗi oán hận của cô còn chưa kịp hình thành đã biến mất, chưa nghĩ ra khi nào sẽ tha thứ cho anh, nhưng lại không nỡ làm tổn thương anh.
Từ trước đến nay vẫn vậy, vẫn luôn tính sẽ cùng anh từ từ đi hết nửa đời còn lại nên anh phải sống, mà còn phải sống lâu đến trăm tuổi.
Cô phải dốc hết sức để bảo vệ anh, và cả Tiểu Sương, lần này cô không thể để mình bơ vơ nữa.
Thiên Hi Quỷ Bảo Bảo: "Sao em im lặng thế?"
Lâm Nhiên Di: "Không có gì, rốt cuộc thì chuyện ngoài ý muốn của anh là gì, anh nói cho em biết để em còn chuẩn bị, cả Tiểu Sương nữa, anh có biết sau này cậu ấy ra sao không?"
Thiên Hi Quỷ Bảo Bảo: "Vì em cãi nhau với anh nên ngay cả cơ hội nói chuyện cũng không có. Chuyện của Tống Thanh Sương anh cũng không có cơ hội tìm hiểu, chỉ biết là em xin nghỉ một tuần, anh cứ nghĩ là em trốn anh nên cũng không dám bám theo, sợ em làm ầm ĩ rồi đòi chia tay. Em đến chỗ Sơn Tây rất nhiều lần, sao thế, chỗ ấy có gì hấp dẫn em à?"
Lâm Nhiên Di: "Nhà Thôi Thành có tiền sử bị tâm thần, một năm trước Tiểu Sương mới phát hiện ra, sau đó không chịu nổi nữa phải đưa anh ấy đến bệnh viện tâm thần ở Sơn Tây. Được nửa năm thì Thôi Thành chết, thi thể cũng không cho người nhà thấy, Tiểu Sương đến đó đòi lý lẽ nhiều lần lại bị bọn họ bắt giữ trái phép, ép dùng thuốc. Cậu ấy trốn được khỏi đó thì phải trốn đông trốn tây mới tìm được em, sáng nay cậu ấy gọi điện cho em mà điện thoại của em lại để ở nhà nên anh nghe máy rồi đi đón cậu ấy về đây."
Thiên Hi Quỷ Bảo Bảo: "Bảo sao đời trước sau khi em nghe điện thoại của Tống Thanh Sương xong thì không bình thường lắm, đi làm cũng không đi luôn, cô ấy tìm em làm gì? Họ muốn tóm cô ấy lại à?"
Lâm Nhiên Di: "Cậu ấy không cam lòng, cậu ấy muốn điều tra xem đến cùng là đã có chuyện gì xảy ra ở bệnh viện tâm thần kia, cậu ấy cần em giúp, em làm biên tập viên nên dù gì cũng là người của công chúng, radio cũng là một mảng có tiếng, em đưa cậu ấy về, đối phương sẽ dè chừng em hơn, sẽ không dễ dàng xuống tay với cậu ấy, cũng không dám ngăn em đi thăm cậu ấy. Như vậy cậu ấy có thể âm thầm điều tra chuyện trong bệnh viện đó còn em thì tra những vấn đề khác ở ngoài này."
Thiên Hi Quỷ Bảo Bảo: "Lẽ nào đời trước chuyện em lừa anh là chuyện này hả? Cô gái ngốc này, sao em không nói cho anh biết."
Lâm Nhiên Di: "Mắng ai đấy."
Thiên Hi Quỷ Bảo Bảo: "Cục cưng, anh sai rồi, cái này là anh sợ em gặp nguy hiểm thôi."
Lâm Nhiên Di: "Nói đến nguy hiểm thì anh mới là người phải cẩn thận hơn, chuyện trước đây của anh xảy ra như nào, nếu em nhốt anh trong nhà vài ngày, không cho anh đi ra ngoài thì có thể tránh được không?"
Thiên Hi Quỷ Bảo Bảo: "Nhốt anh lại ấy à, phương pháp này chỉ giải quyết được vấn đề tạm thời thôi, em có thể trói anh trên giường, bảo vệ chắc chắn, người đẹp, quyến rũ dụ dỗ anh như trước đi, mất ăn mất ngủ triền miên với anh đi."
Lâm Nhiên Di: "..."
Lâm Nhiên Di: "Mạng thì gần đất xa trời rồi mà anh còn chẳng biết lo gì, em hỏi anh rốt cuộc chuyện hôm qua là như thế nào, em nên làm gì, đến giờ anh vẫn chưa nghiêm túc trả lời em, anh đến đây để chứng kiến mình chết lần nữa đấy hả?"
Thiên Hi Quỷ Bảo Bảo: "Cục cưng, đừng vội mà, thực ra là anh sợ em lo lắng bởi chính anh cũng không biết anh chết như thế nào, dù sao thì cũng có thể khẳng định là chết không theo lẽ thường."
Lâm Nhiên Di tí thì bị anh làm cho tức chết.
Lâm Nhiên Di: "Sao anh không nói sớm, vậy rốt cuộc số điện thoại mà anh bắt em chặn lại là ai?"
Thiên Hi Quỷ Bảo Bảo: "Người giục bản thảo."
Lâm Nhiên Di: "Anh cút đi."
Thiên Hi Quỷ Bảo Bảo: "Trên thế giới này, khoảng cách xa nhất không phải là sống và chết mà là em biết rõ anh đã rời xa thế giới loài người rồi nhưng vẫn muốn anh rời xa thêm chút nữa."
Lâm Nhiên Di lòng nóng như lửa đốt, lại bị Lý Tung Dương cảm thán như thế, nhất thời trong lòng hỗn loạn, cảm giác không nói nên lời: "Không tranh cãi nữa, anh nghĩ kĩ lại đi, lúc gặp chuyện không may ấy tình huống như thế nào?"
Lý Tung Dương: "Anh cũng không rõ nữa, hình như là cắn thuốc. Nhưng em cũng biết đấy, trừ nghiện em ra thì anh hoàn toàn không có hứng thú với mấy loại thuốc gây ảo giác, anh cũng không biết tại sao mình lại ở nơi cao như thế, cũng không biết sao lại nhảy xuống, ngay cả đau cũng không cảm thấy, thế là tèo. Em biết đấy, mấy năm nay anh "tích" được không ít kẻ thù..."
Lâm Nhiên Di: "..."
Mấy năm nay cô luôn bị mất ngủ, khi ngủ còn thường xuyên gặp ác mộng, không ngày nào là không nơm nớp lo sợ, lúc nào cũng như đi trên lớp băng mỏng, chuyện sợ xảy ra nhất thì đã xảy ra mất rồi.
Trước khi quen Lý Tung Dương, cô chẳng hề có khái niệm gì với nghề phóng viên này, có thì cũng chỉ lơ mơ một ít nhưng đều là giới giải trí lắm chuyện buôn không có lửa thì sao có khói, chỉ sợ thiên hạ không loạn.
Mãi cho đến khi cô yêu Lý Tung Dương thì lại cùng anh đâm đầu vào cái nghề này.
Khi đó cô mới biết thì ra chơi đùa với tử thần không chỉ có phóng viên chiến trường, nhìn thấy người chết, đống hoang tàn, không chỉ những họng súng lạnh lẽo càn quét nơi đầu chiến tuyến.
Trong từ điển của bạn Lý Tung Dương, không có hai chữ sợ hãi.
Lâm Nhiên Di: "Em thấy nhốt anh ở nhà vẫn yên tâm hơn, bia ngắm sống như anh sao lại dám lượn lờ trên đường nhỉ?"
Thiên Hi Quỷ Bảo Bảo: "Em có thể giam anh cả đời à?"
Lâm Nhiên Di cạn lời luôn rồi.
Thiên Hi Quỷ Bảo Bảo: "Tuy rằng anh có nhiều kẻ thù, chọn bừa cũng có thể chỉ ra được mấy tên điên muốn giết người, nhưng cũng hiếm. Hiện tại anh với em đã biết trước tương lai và đều muốn biết kẻ đừng sau màn, cũng coi như thiên thời địa lợi nhân hòa rồi. Vì thế anh không nên trốn tránh trong nhà mà có lẽ nên để mọi chuyện thuận theo tự nhiên, như vậy thì mới tìm được kẻ hại anh, về sau mới có thể an tâm say giấc, đúng không em."
Lâm Nhiên Di im lặng, Lý Tung Dương nói đúng nhưng như vậy thì quá nguy hiểm, anh ấy cũng hiểu việc Tống Thanh Sương trở về là rất mạo hiểm, nhưng sao đến chuyện của mình lại có thể ung dung không chút sợ hãi nào.