Xấu Y

Chương 36: Rõ ràng là thuốc đắng, nhưng vẫn bị nghiện




Editor: Vĩnh Nhi – Beta: Vĩnh Nhi

***

“Mình trở nên đa nghi giống Quân Nguyên Thần từ khi nào vậy?”

Bạch Cảnh Trần không muốn trở thành một người đa nghi bạc tình giống như Quân Nguyên Thần, lại không khỏi thừa nhận mình đã hơi bị ảnh hưởng bởi tính nết của hắn.

Qua nguyên tiêu, Bạch Cảnh Trần đến Cửu Bảo Đường, phát hiện có rất ít người trên đường phố, lính đi tuần tra nhiều hơn, đôi khi còn liên tục đuổi người từ ngoài đến.

Cửu Bảo Đường cũng đóng của sớm hơn thường lệ.

“Chủ quán, mặt trời còn chưa xuống núi mà, sao đã đóng cửa rồi?”

“Có lệnh giới nghiêm.” Chủ quán chào hỏi tiểu nhị, chuẩn bị rời đi: “Sáng nay có thông báo rồi, trong một tháng này kinh thành thực hiện giờ giới nghiêm, không ai được phép đi lang thang trên đường sau giờ Dậu*, ngươi là người nơi khác đến à? Nghe nói quân lính đang đuổi người bên ngoài đến đấy, ngày mai muốn lấy thuốc thì nhớ đến sớm nhé.”

(*) Giờ Dậu: thời gian từ 17 – 19 giờ

Nhắc nhở vài câu, chủ quán vội vàng rời đi.

Bạch Cảnh Trần đi loanh quanh một lúc.

Tất cả quán xá nhà trọ cơ bản đều đóng cửa hết, kinh thành phồn hoa nhộn nhịp bỗng bao trùm bầu không khí trang nghiêm.

Sắp có chuyện lớn xảy ra à?

Vẻ mặt người nào người nấy đều vội vã, nhưng khi Bạch Cảnh Trần hỏi đến thì đều giữ kín như bưng.

“Ơ?”

Vị tướng quân mặc áo giáp rời khỏi đội, bước tới.

“Ngươi không phải là tiểu ăn xin ở Duệ Vương phủ sao?”

Thật sự là mặt y toàn là mụn, muốn không nhớ ra y cũng khó.

Bạch Cảnh Trần ngẩng đầu lên nhìn, là Hoắc Đạt tướng quân từng giúp y đi tìm Quân Nguyên Thần.

“Tướng quân.”

Bạch Cảnh Trần lên tiếng chào.

“Sao ngươi còn mò đi loanh quanh? Sắp đến giờ Dậu rồi, còn chạy lung tung nữa là bị bắt vào thiên lao đấy.” Hoắc Đạt tướng quân nửa đùa nửa thật nói.

“Gần đây kinh thành có đại sự gì à? Tự nhiên có nhiều vệ binh như vậy.”

Hoắc Đạt lại gần nói: “Đâu chỉ có vệ binh, ngự lâm quân, ngay cả doanh trại của Bình Nam đại tướng quân cũng đóng ở bên ngoài thành, để phòng ngừa vạn nhất.”

“Rốt cuộc là…?”

Hoắc Đạt thấp giọng nói: “Hoàng thượng sắp thoái vị…”

“Là đang muốn lập Thái tử sao?”

Hoắc Đạt vội vàng che miệng y lại.

“Ngươi đừng có nói lung tung, cũng đừng hỏi bừa, bớt quan tâm đi.” Hoắc Đạt đánh giá y một lượt, rồi nói: “Người đừng lo lắng thay cho chủ tử ngươi, mặc dù ngài ấy không kết đảng kết phái với hoàng tử nào, nhưng dù ai trở thành Thái tử, cũng sẽ không làm khó một Vương gia nhàn tản như ngài ấy.”

Ý tứ là, Quân Nguyên Thần cơ bản đã bị loại ra khỏi danh sách Thái tử.

Chẳng trách mỗi ngày hắn đều lo lắng như vậy.

Bạch Cảnh Trần lại có chút vui vẻ của sự trả thù.

“Ngươi cười cái gì?”

“Không có gì, Hoắc Đạt tướng quân, cảm ơn ngươi.”

“Được rồi, về phủ nhanh đi.”

Lúc trở về đến phủ, người theo đuôi phía sau mới bỏ đi.

Bạch Cảnh Trần biết, đó là người của Thụy Vương phủ, nhất định là Quân Nguyên Thần sai tới để canh chừng y, sợ y chạy trốn. Bạch Cảnh Trần thử đi xa mấy lần, bọn họ đều theo sát sao.

Bạch Cảnh Trần đi ra từ trong khói mù, tâm trạng hôm nay thoải mái hơn rất nhiều, còn đặc biệt nhờ Vũ Yến chuẩn bị mấy món ăn, uống chút rượu. Lúc Quân Nguyên Thần đến Mộc Hương Thủy Tạ, y còn đang ngâm nga một bài hát.

Nhìn y vui vẻ như vậy, Quân Nguyên Thần cảm thấy ngũ vị tạp trần.

“Ngươi sống một mình có vẻ vui quá nhỉ, Cảnh Trần.”

Quân Nguyên Thần cúi đầu, nhìn thấy trên bàn có hai ly rượu, Bạch Cảnh Trần đoán chắc là hôm nay hắn sẽ tới sao?

“Uống một ly không?”

Bạch Cảnh Trần hỏi một câu, nhưng tay đã rót đầy ly rượu cho hắn.

Nhìn y nói nói cười cười, nhưng Quân Nguyên Thần biết Bạch Cảnh Trần đã khác so với trước kia.

Trước kia Bạch Cảnh Trần bảo sao nghe vậy lấy lòng hắn, nhìn hắn với ánh mắt sùng bái ngưỡng mộ, hắn giống như vị thần của Bạch Cảnh Trần vậy. Nhưng bây giờ, trong mắt Bạch Cảnh Trần không còn có hắn nữa, cho dù nhìn hắn, cũng chỉ lướt qua một cái.

Quân Nguyên Thần giỏi quan sát lời nói, biểu cảm, sao có thể không phát hiện ra sự thay đổi của y?

Kể từ khi Thái Tuế chết, y hoàn toàn biến thành một người khác.

Sự thay đổi này khiến lòng hắn cảm thấy khó chịu, bực bội.

“Cảnh Trần, ngươi thay đổi rồi.”

“Ta không hề thay đổi, chỉ là nhìn rõ ngươi.”

Sau khi nhìn rõ thái độ làm người của Quân Nguyên Thần. mặc dù không thể lập tức ngừng yêu hắn, nhưng y đã mất hết lòng tin, chỉ muốn có cơ hội chạy khỏi Thụy Vương phủ, thoát khỏi mảnh đất thị phi này.

“Ngươi còn chưa nói, rốt cuộc có gì đáng để ngươi vui vẻ như vậy.”

“Ta đang vui…” Bạch Cảnh Trần dựa lưng vào ghế nói: “Nghe nói Hoàng đế bệ hạ đang muốn chọn Thái tử?”

Quân Nguyên Thần nheo mắt, không trả lời.

“Ta còn nghe nói, Hoàng đế bệ hạ đang chú ý đến một hoàng tử khác. Nguyên Thần, sợ rằng kế hoạch của ngươi sẽ thất bại, phải trơ mắt nhìn huynh đệ của mình, leo lên vị trí Thái tử mà ngươi mong ước.”

Quân Nguyên Thần nghe ra Bạch Cảnh Trần đang giễu cợt hắn, nhưng chút mỉa mai này tính là gì, hắn không để ở trong lòng.

“Càn khôn chưa định, ai cũng đừng vui mừng quá sớm.”

Quân Nguyên Thần nâng ly hướng về phía Bạch Cảnh Trần, Bạch Cảnh Trần thấy hắn vậy mà vẫn còn cười được.

“Đúng rồi, Cảnh Trần, khi nào thì điều chế ‘bất du’ được?” Quân Nguyên Thần mỉm cười hỏi.

“Không có thuốc dẫn, ta không làm được.”

Quân Nguyên Thần nghĩ nghĩ, rốt cuộc là y từ chối mình, hay là thật sự cần hai loại thuốc dẫn kia?

“Nói đi, ngươi muốn cái gì?”

Đây là đang nói điều kiện.

Trong lòng Bạch Cảnh Trần không khỏi có chút đau xót, quan hệ giữa bọn họ, đã giảm sút đến mức nói trao đổi lợi ích rồi.

Quân Nguyên Thần tiếp tục dụ dỗ nói: “Vàng bạc tiền tài? Quan chức quyền thế? Cái gì ta cũng có thể cho ngươi.”

Bạch Cảnh Trần không trả lời, thứ y cầu, là thứ mà Quân Nguyên Thần không muốn cho, y không thèm vàng bạc châu báu gì hết.

“Ta muốn ngươi để ta trở về Nhạc Châu.”

“Chỉ cần ngươi đưa đồ cho ta, ta sẽ cùng ngươi trở về Nhạc Châu.”

Bạch Cảnh Trần cúi đầu, thực ra y nào biết chi tiết cách điều chế thuốc bất du? Y chỉ sợ Quân Nguyên Thần không lấy được thần dược từ y, sẽ đi bắt Biển Thập Tứ, hại sư phụ y.

Quân Nguyên Thần đứng dậy, lúc đi tới trước mặt Bạch Cảnh Trần, người thoang thoảng mùi rượu.

“Tối nay… ta sẽ ở lại.”

Bạch Cảnh Trần đột nhiên ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt nóng bỏng của Quân Nguyên Thần, thấy Quân Nguyên Thần đang cúi người, ghé sát vào tai y, nhỏ giọng nói.

“Ngươi vui không? Cảnh Trần.”

Bạch Cảnh Trần kinh ngạc, y biết, Quân Nguyên Thần ở lại không phải vì yêu y, mà là hắn dùng chính mình để làm điều kiện trao đổi.

Hắn thực sự là một người sẵn sàng hy sinh bất cứ điều gì vì mục đích của mình, cho dù là tôn nghiêm của hắn.

“Ta, ta không cần!”

Bạch Cảnh Trần sao có thể muốn loại lợi ích trao đổi này, đối với y mà nói giống như bố thí vậy!

“Không cần thật ư?” Quân Nguyên Thần nhàn nhã hỏi.

Nếu như y đồng ý, sẽ là thiếu tôn trọng với phần tình cảm này!

Bạch Cảnh Trần quay đầu sang một bên, trái tim đau vô cùng, nhưng y lại cố nén để không rơi nước mắt.

Ngón tay Quân Nguyên Thần khẽ vuốt ve cằm của y, đây là sự thân mật mà Bạch Cảnh Trần mong chờ đã lâu, nhưng bây giờ mùi vị đã thay đổi.

Lúc tay Quân Nguyên Thần cởi vạt áo của Bạch Cảnh Trần ra, Bạch Cảnh Trần lập tức tóm lấy hắn.

“Đừng kháng cự ta, Cảnh Trần, đây là ngươi thích, không phải sao?”

“Ta không thích.”

Bạch Cảnh Trần hất tay của hắn ra, đẩy hắn ra muốn rời đi, lại bị Quân Nguyên Thần tóm lấy eo, sức của hắn lớn hơn Bạch Cảnh Trần rất nhiều, y có cố gắng giãy giụa thế nào cũng vô ích.

“Ngươi nghĩ ngươi làm như vậy, là ban ơn cho ta ư?”

“Không phải sao? Cảnh Trần, ngươi nghĩ mọi chuyện phức tạp quá rồi đấy, thật ra chỉ cần ngươi thích, chỉ cần ta đồng ý, có gì mà không được chứ?”

Dĩ nhiên là không giống nhau!

Sự gần gũi giữa hai người, đương nhiên phải xuất phát từ tình yêu thương lẫn nhau, chứ không phải sự giao dịch!

Hắn vốn không hiểu!

Cũng đúng, một người như hắn, làm sao có thể hiểu được?

“Ngươi đi đi…”

Bạch Cảnh Trần vừa nói xong, đã bị Quân Nguyên Thần bế lên, đi thẳng đến bên cạnh giường, mới đặt y xuống.

“Hôm nay chúng ta ngủ cùng nhau, giống như một đôi vợ chồng thật sự vậy.”

Bạch Cảnh Trần tay đấm chân đá, đẩy hắn, nhưng vẫn bị hắn lấn lên người, đè ở dưới thân.

“Ta không muốn! Ngươi cút mau!”

Bạch Cảnh Trần tức giận mắng hắn, nhưng Quân Nguyên Thần không chịu bỏ cuộc, giữ chặt lấy hai tay y, không cho y động đậy.

Khi hai người lôi kéo nhau, quần áo của Bạch Cảnh Trần rơi xuống, để lộ bờ vai ra ngoài, y thực sự rất gầy, xương quai xanh rõ ràng.

Quân Nguyên Thần rõ ràng biết mình đang diễn kịch, nhưng nhịp tim khó hiểu tăng lên một chút, cả người trở nên khô nóng.

Bạch Cảnh Trần chỉ muốn thoát thân, liền buột miệng nói: “Được thôi, nếu ngươi muốn gần gũi ta, vậy ngươi hôn ta đi?”

Quân Nguyên Thần giật giật lông mày, kích động vừa rồi hoàn toàn bị dập tắt.

Biểu cảm nhỏ bé này khiến lòng của Bạch Cảnh Trần bị hung hăng cứa một nhát.

Cuối cùng hắn cũng bộc lộ cảm xúc thật của mình, đồng nghĩa từ đáy lòng hắn chống cự, chán ghét mình.

Có điều, giờ lòng Bạch Cảnh Trần sáng như gương, đoán trước được hắn sẽ phản ứng như vậy, ôm kỳ vọng gì ở hắn nữa chứ?

“Sao nào? Không nhắm mắt hạ miệng được à?”

Bạch Cảnh Trần nhếch môi cười nhạo, cười Quân Nguyên Thần, cũng cười chính mình.

Quân Nguyên Thần buông y ra, nằm ở bên cạnh y.

“Hà cớ gì ngươi cứ phải làm cho đôi bên không vui chứ?”

Bạch Cảnh Trần quay lưng về phía hắn, cuộn tròn người lại.

“Đến gần thời khắc quan trọng, ngươi đang rất cần thần dược ‘bất du’, nên ngươi mới hiến thân mình cho ta. Quân Nguyên Thần, ngươi đúng là không biết xấu hổ, ta không cần ngươi giả tình giả ý.”

“Trên đời làm gì có nhiều chân tình như vậy? Có thể giả vờ cả đời, thì đã là thành thật rồi.”

Bạch Cảnh Trần không tranh cãi với hắn nữa, suy nghĩ của y và Quân Nguyên Thần cách nhau quá xa, cả tinh thần và thể xác y đều mệt mỏi, mơ màng buồn ngủ.

Ánh mắt Quân Nguyên Thần lại trống rỗng, nhìn vào bóng tối.

Hắn đang nghĩ, rõ ràng là giả, sao vừa rồi hắn lại kích động như vậy?



Nửa tháng tiếp theo, Quân Nguyên Thần đều ngủ qua đêm ở Mộc Hương Thủy Tạ.

Kể từ khi mở ra lần đầu tiên, nó đã nằm ngoài tầm kiểm soát.

Hắn giả vờ khiêu khích Bạch Cảnh Trần, đêm nào cũng táy máy tay chân, hắn không tin Bạch Cảnh Trần có thể kiềm chế được, một ngày nào đó y sẽ đầu hàng.

Nhưng thời gian trôi qua, chính bản thân Quân Nguyên Thần cũng không nhận ra, hắn đang tận hưởng quá trình này, sự thân mật giữa hắn và Bạch Cảnh Trần ngày càng ít ngượng ngùng, trở nên tự nhiên.

Bạch Cảnh Trần vẫn chống cự, nhưng y càng mạnh miệng, Quân Nguyên Thần càng muốn y nhận thua, khóc nỉ non xin tha. Có điều cho dù Bạch Cảnh Trần có bị dày vò đến ngủ mê man một ngày, y cũng không bao giờ chịu thua.

Dần dần, Quân Nguyên Thần giống như đã quen với việc đi Mộc Hương Thủy Tạ, vừa bước vào đã có cảm giác như bị ma nhập, đúng như hắn đã nói, có một số chuyện, sẽ trở thành sự thật nếu giả vờ quá nhiều.

Quân Nguyên Thần hoảng hốt, chính hắn cũng không biết, mình làm vậy là để lấy ‘bất du’, hay là thuần túy muốn trêu chọc Bạch Cảnh Trần để vui vẻ nữa.

Hơn nữa, mỗi ngày ngủ cùng Bạch Cảnh Trần, hắn đều cực kỳ thoải mái, không cần nơm nớp lo sợ, ngủ ngon hơn bao giờ hết.

Giống như người luôn uống thuốc, rõ ràng là thuốc đắng, nhưng vẫn bị nghiện.