Xin Chào, Vợ Đồng Chí

Chương 1




Tu Dĩnh chưa bao giờ thất bại như lúc này. Một cô gái 23 tuổi, đã bắt đầu có dấu vết của tháng năm, lại qua 3 năm nữa sẽ chính thức tiến vào hàng ngũ “gái ế”, thế mà tới bây giờ vẫn chưa có lấy nửa anh bạn trai nào.

Xã hội ngày nay, đối với cái từ “gái ế” phân làm ba loại. Một loại là gái ế sơ cấp, cũng gọi là “chiến binh ế”, độ tuổi trong khoảng 25 đến 28. Loại thứ hai là “gái tất ế”, tuổi khá lớn, cơ hội cũng không nhiều. Loại thứ ba là “gái chắc chắn ế”, độ tuổi này vì nguyên nhân nghề nghiệp mà còn dư lại, cơ hội càng thấp. Sau cùng cấp bậc lên cao tới trời, đại đa số quyết tâm ở vậy luôn.

Tuy tuổi Tu Dĩnh không lớn, còn chưa bị liệt vào hàng ngũ ế nhưng cô biết, một khi tới gần hàng ngũ này, thời gian trôi qua sẽ rất nhanh. Nháy mắt có lẽ sẽ tiến đến độ tuổi khó xử đó. Mội khi bỏ lỡ, sớm muộn gì cũng tiến đến cấp “gái sắp ế”, thậm chí là tiến quân vào hàng ngũ “gái chắc chắn ế” nữa kia. Kì thật cô một chút cũng không vội, sốt ruột là ba mẹ cô cơ. Hai ông bà già còn khẩn trương hơn cả đương sự, nhiệm vụ cấp bách trước mắt chính là mau chóng quăng gói đồ nặng trịch này đi, ném vào hàng ngũ kết hôn.

Vì thế, cô thường giễu hai ông bà: “Con gái hai người còn chưa già mà? Sao ba mẹ đã chờ đá con đi rồi?”

Bà Tu lại nói: “Thời gian chớp mắt một cái là trôi đi rồi. Hiện giờ chính là giai đoạn thanh xuân tươi đẹp nhất của con, không lo chọn đối tượng tốt nhất sao được?”

Nghe đến đây, Tu Dĩnh trực tiếp hôn mê, mẹ có cần gấp đến vậy không? Hận không thể gả con đến cỡ này?

Gặp mặt, cái từ có từ thời cổ đại này lại xuất hiện, nhưng trong thời buổi cạnh tranh như hiện tại, trong quan hệ giữa nam và nữ càng thêm phổ biến.

“Dĩnh Dĩnh, sao còn ngủ? Mau thu xếp trang điểm, hôm nay phải gặp gỡ cháu trai của bác Hà nữa.” Bà Tu lôi Tu Dĩnh khỏi đống chăn.

“Mẹ, con ngủ chưa đã mà. Mẹ không biết dưỡng nhan rất quan trọng với phụ nữ sao?” Tu Dĩnh híp mắt, ngáp một cái, mơ mơ màng màng đáp lại.

“Còn ngủ nữa, mặt trời rọi tới mông rồi. Mau ngồi dậy trang điểm.” Bà Tu vỗ mông Tu Dĩnh.

Tu Dĩnh túm chăn, cuộn người một cục, đầu vùi kín trong chăn, cất giọng rầu rĩ: “Mới 8 giờ à, mẹ! Khó được dịp cuối tuần ngủ dưỡng nhan, mẹ để con ngủ thêm một giờ nữa. Chỉ một giờ thôi, một giờ là được.” Lại mơ mơ màng màng ngủ tiếp.

Bà Tu cầm cái vợt bắt muỗi, lật chăn lên, ra sức đánh cái mông tròn trĩnh đẹp đẽ của Tu Dĩnh: “Dậy mau!”

Sét đánh à? Tu Dĩnh mở to đôi mắt mờ mịt, đối diện với gương mặt nổi bão của bà Tu, hoảng hồn nhảy dựng lên: “Mẹ, sao đánh mông con! Con đâu còn nhỏ nữa, mông muốn đánh là đánh sao được!” Đầu óc đột nhiên tỉnh táo, con mắt to trừng mắt nhỏ với mẹ cô.

Cuối cùng, cô bại trận trước tiên. Trước khi sấm sét càng lúc càng lớn, nhanh chóng lăn xuống giường, vừa ngáp vừa rì rì đi vào phòng tắm.

“Dĩnh Dĩnh, con xem bộ này thế nào?” Bà Tu cầm một cái váy đầm liền lên.

Tu Dĩnh nhắm mắt đánh răng, nghe mẹ Tu nói vậy liền mắt nhắm mắt mở liếc một cái, miệng còn đầy bọt nói: “Mẹ, tám trăm năm nay con không mặc váy rồi!”

“Con gái thì phải có bộ dáng con gái chứ, cả ngày mặc quần jeans, thành cái bộ dạng gì.” Mẹ Tu vừa nói vừa lôi ra một cái váy khác.

Tu Dĩnh làm bộ té xỉu, rửa mặt sạch sẽ đi ra liền bị mẹ Tu tóm lại bắt trang điểm. Nhìn cô gái sặc sỡ lóa mắt trong gương, Tu Dĩnh ngờ vực, đây là cô sao?

“Xem xem, xinh đẹp ghê chưa!” Mẹ Tu nhìn con gái trong gương, bộ dạng ngất ngây.

“Mẹ, mẹ nhìn gương mà xem, mặc váy trắng nhưng tóc thì ngắn ngủn, mẹ không thấy kỳ cục à?”

“Con gái mẹ là xinh đẹp nhất, nhất định mê chết cả đám người.”

Bị bà Tu đẩy lên xe taxi, Tu Dĩnh nói thầm trong bụng: “Rốt cuộc cháu của bác Hà trông thế nào? Nghe nói rất ưu tú. Nhưng nếu ưu tú thì mắc gì đến 30 tuổi còn chưa yêu đương chứ?” Đầu óc tự động lục lọi tình cảnh hai ngày trước mẹ lải nhải bên tai cô: Hà Thanh, dân bản xứ thành phố H, kinh doanh tài chính thịnh vượng, thân cao 1m80, tướng mạo đường đường, là đối tượng lý tưởng của đa số các thiếu nữ mộng mơ chưa chồng.

Lúc đó Tu Dĩnh nghe đến câu này, trợn mắt khinh bỉ: “Nếu thật sự ưu tú như vậy, không có chuyện ba mươi tuổi còn chưa có đối tượng kết hôn.”

Bà Tu nghẹn họng tức khắc, sau lại phản bác: “Người ta là bận rộn sự nghiệp mới trì hoãn chung thân đại sự.”

Lúc ấy Tu Dĩnh không quá để ý chuyện này. Tuy tuổi cô không nhỏ nhưng chung quy vẫn có cảm giác khó chịu với chuyện gặp mặt, càng không mấy hứng thú với cái anh chàng họ Hà kia. Song gặp mặt thì gặp mặt, chuyện hệ trọng này con gái tất phải trải qua đi.

Chỗ gặp mặt là một quán café nổi danh, lúc đầu bà Tu và người nhà bác Hà đã hẹn cụ thể thời gian, địa điểm. Kết quả mẹ con Tu Dĩnh đến sớm nửa giờ.

Nhưng nửa giờ sau, anh chàng Hà Thanh kia cũng không xuất hiện, đã trễ mười phút rồi. Tu Dĩnh xưa nay luôn có quan điểm về giờ giấc, trong suy nghĩ của cô, người thích đến trễ không đáng nhận được sự tôn trọng của người khác. Ấn tượng với Hà Thanh vì thế cũng giảm xuống.

Lại thêm mười phút qua đi, lúc Tu Dĩnh quyết định đi thì anh chàng Hà Thanh kia cũng lững thững mò đến.

Anh chàng Hà Thanh này, gầy hơn trong tưởng tượng của cô, vóc dáng cũng không cao như cô nghe tả, không được 1m80, cùng lắm chỉ tới 1m75 mà thôi. Đeo mắt kính, trông bộ dạng một chút cũng không đẹp trai nhưng cũng không xấu, gương mặt bình thương, hoàn toàn không đẹp đẽ như mô tả. Mấy chuyện đó đều không phải vấn đề, cô chẳng phải tuýp người trông mặt bắt hình dong. Vấn đề là anh ta đến trễ, cô luôn ghét những người đến trễ, cũng không cho rằng đi trễ là đặc quyền của phụ nữ. Vì thế cô trước giờ không trễ hẹn, thế mà hôm nay lại để một người đàn ông ra oai, không nhưng thế một câu giải thích cũng không có. Điều này khiến Tu Dĩnh cực kỳ khó chịu. Mặc kệ anh ta có ưu tú cỡ nào, trong lòng cô đã rớt giá, không thể nào nhiệt tình với anh ta nổi.

“Hà Thanh, đây là con gái của chú Tu con, tên là Tu Dĩnh.” Bác Hà phá vỡ không khí yên lặng, giới thiệu Tu Dĩnh với cháu trai mình.

Tu Dĩnh lạnh lùng nhìn Hà Thanh. Anh ta chỉ khẽ gật đầu với cô một cái, cả một nụ cười mỉm cũng không có. Nếu anh ta đã không lịch sự gì với mình, cô cũng chẳng cần quá khách sáo, cũng đơn giản gật đầu với anh ta một cái, có điều nhiều hơn một nụ cười nhợt nhạt mà thôi. Anh ta không lịch sư nhưng cô cũng không thể mất phong độ, đúng không?

Hà Thanh búng tay gọi phục vụ. Nhân viên phục vụ vội vàng chạy tới, hỏi anh ta muốn gì, anh ta nói: “Lấy cho tôi một tách café đen, không đường.”

“Vâng, xin anh chờ một lát.” Nhân viên phục vụ khom lưng, sau đó quay đi.

Hà Thanh tháo mắt kính, cầm giấy ăn chà chà, đeo lại lên mắt, mới bắt đầu đánh giá đối tượng gặp mặt trước mặt. Ừm, nhìn không tệ, mặt trái xoan, mày liễu, miệng nhỏ, da trắng nõn, có điều tóc hơi ngắn. Anh ta vẫn luôn thích con gái tóc dài, cái này hơi đáng tiếc. Anh ta nhịn không được nhíu mày, bất quá tóc có thể nuôi dài ra, cái này ngược lại không phải vấn đề gì. Sơ bộ mà nói, cô gái gặp mặt này rất hợp khẩu vị mình, không tệ.

“Hà Thanh, Dĩnh Dĩnh nhà cô thật là…” Bà Tu đang định ra sức khen ngợi con gái mình một phen.

Nhân viên phục vụ lúc này đã mang café của Hà Thanh lên tới, chen ngang lời của mẹ Tu. Hà Thanh hơi ngẩng đầu lên, nói với phục vụ “cảm ơn”, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, đặt café trong tay xuống hỏi Tu Dĩnh: “Nghe nói cô công tác ở công ty địa ốc? Không biết công việc cụ thể của cô là làm gì?”

“Tôi làm ở phòng tiêu thụ, cụ thể là phụ trách bán nhà ở.” Ngược lại Tu Dĩnh rất thẳng thắn, dù sao sớm muộn gì cũng nói, không bằng hiện tại nói rõ ràng cho xong.

“Bán nhà? Tiền lương được bao nhiêu chứ?” Anh ta hình như rất bất mãn.

Tu Dĩnh có cảm giác mặt mũi bị người ta rạch sống, cười cười: “Xem ra anh Hà không có cái nhìn tốt với nghề bán nhà nhỉ?”

“Không phải. Các cô nhạy bén với giá nhà, ngược lại tương lại có thể khiến cuộc sống càng khá giả hơn. Chỉ là tôi rất hiếu kỳ, tiền lương của các cô kết toán ra sao?”

Hà Thanh nói đến đó, bác Hà ngồi bên cạnh đã cau mày lại.

Tu Dĩnh ngược lại rất độ lượng, cũng không úy kị điểm đó, thẳng thắn đáp lại: “Tiền lương của chúng tôi là tính theo phần trăm, ngoài lương cơ bản còn cộng thêm phần trăm hoa hồng, câu trả lời này anh Hà có vừa lòng không?”

Hà Thanh gật đầu, lại hỏi: “Nói như vậy, nếu cô không bán được phòng thì tiền phần trăm cũng không có, chỉ có một chút lương cơ bản thôi sao?”

“Sao nào, lương cơ bản ít ỏi, không lọt nổi mắt của Hà đại thiếu gia?” Sức nhẫn nại của Tu Dĩnh càng xuống thấp, bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ.

“Cũng không phải. Tôi chỉ muốn hỏi cho rõ ràng thôi. Chúng ta đều là người bận rộn, không có nhiều thời gian tìm hiểu đối phương. Cho nên ngay từ lúc bắt đầu, có vấn đề gì đều phải hỏi cho rõ ràng. Đương nhiên cô cũng có thể hỏi tôi, tôi rất cao hứng có thể triển khai thảo luận những vấn đề đó với cô.”

Tu Dĩnh không khách sáo nói thẳng: “Xin lỗi, anh Hà! Tôi rất bận, không có thời gian đi tìm hiểu những thứ đó. Tôi đột nhiên nhớ ra mình còn có công việc chưa làm xong, không bằng ngày khác chúng ta lại tán gẫu?”

Trước sự kinh ngạc của Hà Thanh, Tu Dĩnh đứng dậy bỏ đi, mặc kệ bác Hà la hét.