Mỗi đại đội đều có mấy miếng đất trống, dành cho chiến sĩ lúc rảnh trồng rau, một là giết thời gian, hai là thêm khẩu phần ăn cho đại đội, một công đôi việc. Ngày hom sau, Hùng Khải dẫn Tu Dĩnh tới chỗ đất trồng rau. Lúc đó các chiến sĩ đã có mặt, cuốc đất, gieo hạt, vãi mầm, sục sôi ngất trời. Cả miếng đất vuông vức bị các chiến sĩ xới thành từng ụ hình vuông ngay hàng thẳng lối, để ụ đất đó tạo thành hình vuông, bọn họ còn dùng dây thừng buộc lại để chỉnh.
Thấy hai người tới, các chiến sĩ đều nhiệt tình chào hỏi, Trung đội trưởng, anh dẫn chị dâu tới cùng lao động với bọn em à?”
“Sao hả? Cho các cậu trồng chứ không cho tôi trồng à? Tuy tôi chưa trồng rau nhưng không ăn thịt heo cũng nhìn thấy heo chạy rồi, tôi biết trồng hoa.” Trong mắt Tu Dĩnh, trồng rau với trồng hoa thì cũng cùng một nguyên tắc, lý nào có chuyện trồng rau khó hơn.
“Đừng, chị dâu, đừng làm dơ quần áo. Nếu không, trung đội trưởng chắc chắn trị bọn em.”
“Anh ấy dám, tự tôi muốn làm mà.”
Các chiến sĩ cuốc đất cần dùng dây thừng căn hàng chỉnh lối, không chỉ chiều dài mà cả chiều rộng, tất cả phải đều nhau, hơn nữa từng miếng đất hình vuông cũng phải ngay ngắn, Tu Dĩnh nghĩ bụng, không được phép sai lệch lấy một chút nữa kia.
“Chỉ cần một miếng không đủ vuông vức, cuốc lại.” Hùng Khải đi qua mỗi miếng đều ngồi xổm xuống, nheo mắt nhìn từng ụ đất, chỉ cần không thẳng lối một chút là bắt cuốc lại “Miếng này cũng thế.”
Tu Dĩnh háo hức chạy tới chỗ trồng rau, cầm điện thoại chụp tới tấp. Tuy nhà cô cũng xuất thân từ nông dân nhưng cô lớn lên ở thành phố, rất hiếm khi nhìn thấy cảnh trồng rau thế này, sao không chụp làm kỷ niệm cho được?
Cô cầm điện thoại mải mê chụp, dáng vẻ nghiêm túc của Hùng Khải nhìn quá oách, không kềm được lại chụp thêm mấy tấm. Hùng Khải không chú ý, cứ lo canh thước ngắm, tiến hành chỉnh đốn.
Nhìn bóng lưng Hùng Khải, cô lại nghĩ tới chuyện ngày hôm qua. Tối hôm qua cô đã định giúp anh vượt qua một đêm khổ sở nhưng nói sao Tiểu Hùng cũng không đồng ý, anh bảo “Sức khỏe của em mới quan trọng, anh không thể vì sung sướng nhất thời mà làm hại em.”
“Đang nghĩ gì thế?” Hùng Khải quay đầu nhìn lại thấy khuôn mặt mê mẩn của cô, đi tới nhéo má cô.
Tay anh toàn bùn đất, cái nhéo này trét hết bùn lên mặt cô, làm mặt cô y chang con mèo vá, khiến mọi người cười rộ lên.
“Anh coi, anh làm dơ mặt em rồi, đền đi.” Tu Dĩnh trề môi la làng.
Hùng Khải cũng cười ha hả, càng ra sức sờ mặt cô, cô tức điên, đưa tay đánh anh, anh liền chạy trốn.
Hai người chạy giỡn giữa khoảnh đất trồng rau, đạp hư hết cả luống đất đã xới chỉnh tề, các chiến sĩ phải làm lại nhưng không ai oán giận, bởi vì bọn họ hào hứng, lâu lắm không được cười như thế.
Kết quả truy đuổi của hai người kia, Hùng Khải bị Tu Dĩnh đuổi kịp, tay cô vốc đất sình sau đó trét lên mặt anh, chốc lát mặt Hùng Khải đầy đất. Cô phá lên cười, vội vàng dùng điện thoại chụp lại.
“Đừng chụp, mất mặt lắm.” Hùng Khải cười, muốn tắt điện thoại của cô, cô lại giấu đi, vênh mặt lên nói “Không, em muốn chụp.”
Hùng Khải cũng không tiện nói thêm, chỉ nhìn cô yêu chiều, thấy cô bắt đầu chụp thì dặn “Em chụp cũng được, nhưng không được đăng lên mạng.” Tu Dĩnh nháy mắt với anh, xem như đồng ý. Anh mỉm cười, lại muốn sờ đầu cô nhưng nghĩ lại, rụt tay về, gia nhập vào hàng ngũ chiến sĩ, bắt đầu xới đất trồng rau.
Tu Dĩnh bắt đầu mở chức năng chụp hình của điện thoại, vừa chụp hình ảnh lao động hăng say của các chiến sĩ vừa trò chuyện với họ.
“Chị dâu, đừng chụp bọn em, mất mặt lắm.” Có chiến sĩ thấy cô chạy tới chỗ bọn họ, vội vàng lấy tay và vạt áo che mặt mình.
“Chụp ảnh mà mất mặt? Đây là lý lẽ gì thế?” Tu Dĩnh không rõ lắm, buột miệng hỏi.
Cô cười hì hì, mặc kệ cậu ta có che hay không, chọn góc độ đặc biệt để chuoj.
Có chiến sĩ bắt đầu đùa “Chị dâu, đừng chụp bọn em, chụp trung đội trưởng đi, anh ấy mới là nhân vật chính.”
“Chị dâu, lỡ chị chụp xong đăng lên mạng, bạn gái em nhìn thấy thì làm sao? Em nói dóc với cô ấy mình lái máy bay, nếu cô ấy nhìn thấy em đang trồng rau thế này, em làm gì còn mặt mũi chứ, hình tượng gì cũng mất hết.” Một chiến sĩ nói theo.
Tu Dĩnh nhìn lại, đó là một hạ sĩ quan, dáng người cao gầy, đang khom lưng gieo hạt. Lúc anh ta nói chuyện, nửa đùa nửa thật, không ai biết chắc anh ta nói thật hay không song dù thế nào anh ta cũng đã thành công khơi dậy sự chú ý của Tu Dĩnh, cô lại chụp anh ta thêm mấy tấm.
Lời anh ta làm mọi người cười to, một chiến sĩ khác nói, tiểu đội phó, sao anh nói xạo thế?”
“Phải đó, sao có thể nói với bạn gái anh lái máy bay được hả? Anh là lục quân, máy bay đâu ra mà lái?” Tu Dĩnh cũng cười.
“Còn không phải vì muốn bảo vệ hình tượng sáng chói của em trước mặt cô ấy à?” Hạ sĩ quan kia nghiêm túc.
“Cậu? Còn muốn hình tượng sáng chói? Đừng làm trung đội mất mặt là được.” Hùng Khải thong thả buông một câu.
Mọi người phá lên cười ha ha, cũng không quá quan trọng, cô vẫn chụp cảnh đẹp của cô, lưu giữ vĩnh viễn nụ cười đơn thuần của các chiến sĩ.
Kế bên cây liễu có một cái ao. Trong ao, lá sen xanh ngắt lơ lửng trên mặt nước, tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp. Mấy chiến sĩ đang chuẩn bị xuống nước, không biết là hái ngó sen hay là bắt cá. Khoảnh khắc này, Tu Dĩnh cảm giác thật đẹp, còn có gì đẹp hơn thế này? Để khoảnh khắc tuyệt đẹp này vĩnh viễn lưu giữ, cô vội vàng giơ điện thoại lên chớp lấy cảnh đẹp, trong tiếng “tách tách”, khung cảnh tuyệt đẹp ấy được lưu lại vĩnh viễn với thời gian.
Hùng Khải cho cô biết, đại đội chẳng những trồng rau còn nuôi heo nữa. Tu Dĩnh rất tò mò, cô đến nơi này lâu như vậy lại không biết heo nhốt ở đâu, Hùng Khải nghe xong cười tới chảy nước mắt.
“Đừng cười nữa, có gì buồn cười đâu chứ? Em không biết heo nhốt ở đâu thì lạ lắm à?” Tu Dĩnh lườm anh.
Hùng Khải cười đã rồi nói với cô “Anh dẫn em tới một chỗ rất hay.” Hỏi anh là chỗ nào anh lại không nói chỉ nháy mắt mập mờ với cô, cười bí ẩn, khiến Tu Dĩnh càng hiếu kỳ.
Anh dẫn cô tới trước một dãy công trình. Phòng ở gì lạ thế, thấp tịt, lùn xủn, đá xám chưa qua quét vôi, nóc phòng là ngói đỏ, nhìn rất cũ kỹ nhưng lại cực kỳ có phong cách cổ xưa, bây giờ dãy phòng này càng hiếm thấy, ít nhất ở quê cô là như thế. Cửa làm bằng một loại gỗ nào đó, dùng một cái ổ khóa nhỏ khóa lại, bên trong có tiếng động, cẩn thận nghe kỹ phát hiện là tiếng “ụt ịt”. Cô nghi hoặc nhìn Hùng Khải.
Hùng Khải nháy mắt với cô “Đoán xem, bên trong có gì?”
Tu Dĩnh nghe kỹ tiếng động, lại dùng cái mũi thính của cô ngửi ngửi, nhớ tới nội dung cuộc trò chuyện ban nãy của hai người, vờ suy nghĩ sâu xa “Bên trong không phải đồ vật gì mà là chuồng heo đúng không?”
Hùng Khải ngẩn ra “Sao em biết?”
Tu Dĩnh cười hì hì, lấy tay khều mũi anh nói “Anh ngốc thế, bên trong có tiếng ụt ịt chỉ heo mới có, còn có mùi phân heo nồng như thế, đồ ngốc cũng biết đây là chuồng heo.”
Hùng Khải bừng tỉnh ngộ, cũng cảm thấy mình thông minh một đời, hồ đồ chốc lát, vò đầu ngượng ngùng cười trừ.
“Đi vào xem đi.” Thấy bộ dạng tò mò muốn thử của cô, Hùng Khải đưa mắt ra hiệu.
“Nhìn được thật à?” Tu Dĩnh háo hức hỏi anh, cô chưa thấy người ta nuôi heo ra sao hết.
Anh gật đầu, cô hấp tấp đẩy cửa đi vào.
Quả nhiên thấy mấy con heo nằm ườn ra kêu ụt ịt trong chuồng, đếm thử, có tới hơn mười con. Mấy con heo này không béo núc như ở ngoài mà săn chắc, giống như đã qua rèn luyện. Cô chạy từ đầu này tới đầu kia, vừa đếm vừa quan sát, kinh ngạc phát hiện ra một hiện tượng rất thú vị. Mấy con heo này giống y như lính gác vậy, có thể không nhìn ngang ngửa, chăm chú nhìn cô bằng ánh mắt ngạo mạn, chẳng mảy may động tâm với bất cứ thứ gì ngon lành. Lúc cô tới gần chúng, thò đầu nhìn chúng thì chúng đua nhau bò dậy, ủi ủi cái mũi dài ngoẵng của chúng về phía cô, chào đón cô bằng nghi lễ đặc biệt của chúng, cứ như đang chào hỏi cô vậy.
Tu Dĩnh bị màn thú vị này chọc cười, vui vẻ cười to. Tiếng cười lanh lảnh trong veo như tiếng đàn, bay ra khỏi phòng, vang vọng cả đất trời.
Hùng Khải cũng bị tiếng cười của cô cảm nhiễm, ngơ ngẩn nhìn cô, cầm lòng không đậu mỉm cười, yêu chiều nhéo nhéo má cô.
“Bình thường ai tới cho heo ăn hả anh?” Tu Dĩnh nghiêng đầu hỏi anh.
“Có người chuyên nuôi mà.” Hùng Khải nhìn cô.
“Mấy con heo này nuôi lớn giết thịt ăn hả? Nhiều heo như thế, đủ cho các anh ăn mấy ngày.”
Hùng Khải cười cười “Nửa bán nửa ăn.”
“Còn bán nữa á?”
“Tết đến sẽ giết một con, còn lại đem bán.”
Nhìn đám heo con có vẻ vô ưu vô lo, đáy lòng Tu Dĩnh có chút tội nghiệp. Bọn chúng nào biết, tương lai không xa, số mệnh của chúng bị giao cho lò mổ, làm thành món nhắm cho con người. Cô không khỏi cảm thán, nuôi tốt cỡ nào, cảm tình hòa hợp với chủ nhân cỡ nào cuối cùng cũng không thoát khỏi tình cảnh bị bán, bị giết, trở thành thức ăn cho con người, đây là nỗi bi ai của động vật. Thật ra có lúc con người cũng như thế, càng cảm thấy vô lo vô tư, có lúc ngược lại sẽ bị loại vô lo tạm thời này làm mệt mỏi, không biết nguy cơ đang chờ đợi cách đó không xa.
Rất nhanh lại đến giờ cơm, lần này Tu Dĩnh không đi nhà ăn mà có binh sĩ đem đồ ăn tới phòng người nhà. Trước khi Hùng Khải đi nhà ăn len lén nói với cô “Đợi ăn cơm xong anh dẫn em tới một chỗ thú vị.”
“Chỗ thú vị? Chỗ nào thế?” Tu Dĩnh lấy làm lạ.
“Bây giờ tạm thời giữ bí mật, đến chừng đó em biết liền. Anh đi ăn cơm đã, lát nữa về kiếm em.” Hùng Khải bỏ lại một quả bom hẹn giờ rồi đi, còn lại Tu Dĩnh nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra anh sẽ dẫn cô đi đâu.