Xin Chào, Vợ Đồng Chí

Chương 5




Tu Dĩnh gửi bức thư này đi, không nghĩ tới anh sẽ lập tức trả lời. Dù sao hiện tại đã hơn 2 giờ sáng, không có ai giờ này còn chưa ngủ. Đối phương còn là bộ đội nữa, không có khả năng luôn luôn theo dõi thư của cô chỉ để hồi âm lại.

Có điều, thế giới này thật sự có rất nhiều chuyện không ngờ đến, chuyện bạn càng nhận định là không có khả năng thì lại càng dễ xảy ra.

Trong doanh trại xa xôi, Hùng Khải cũng đang tự hỏi bản thân mình như thế. Một lá thư gửi đi rồi, đối phương sẽ trả lời thật sao? Hôm nay đáng lẽ anh nên đi ngủ sớm, ngày mai còn có một đợt huấn luyện nhưng cứ nghĩ tới chuyện này là lại hưng phấn, càng hứng phấn thì càng bận tâm, càng bận tâm thì đầu óc lại càng tỉnh táo. Anh cũng muốn bắt mình đi ngủ lắm nhưng không sao ngủ được. Anh biết ngồi chờ một cô gái trả lời như thế này có hơi buồn cười, cũng có vẻ không thực tế, cảm thấy kích động giống như trước nay chưa từng yêu đương. Song không biết vì sao, anh luôn có cảm giác tối nay cô ấy sẽ trả lời.

Đồng đội bên cạnh đã ngủ cả rồi, người thì khò khè, người thì nghiến răng, còn có người nói mớ nữa. Chỉ có đầu óc anh là còn tỉnh như sáo.

Thời gian thoáng chốc đã đến rạng sáng, lúc anh cho rằng đối phương sẽ không hồi âm, định tắt điện thoại đi thì… Thật thần kỳ! Cô gái đó lại trả lời rồi, chẳng những thế nội dung đầy thấu hiểu, làm lòng người dâng lên cảm giác yêu thương ấm áp.

Tim anh đột nhiên có cảm giác được sưởi ấm, không kịp nghĩ ngợi anh tức tốc trả lời thư lại.

Xin chào, thật vui vì cô có thể hồi âm cho tôi, tôi cảm thấy tiếc vì chúng ta gặp nhau muộn quá. Cô nói không sai, lính mà không muốn làm nguyên soái không phải lính giỏi. Tôi cũng có giấc mơ, từng muốn vào học viện sĩ quan nhưng có rất nhiều chuyện không phải cứ nghĩ là được. Tôi rất ngưỡng mộ cô, muốn làm bạn với cô, được chứ?

Lúc Tu Dĩnh nhận được bức thư này, ngực cô nóng ran, vội vã gửi lại.

Hai người đều khá hưng phấn, sớm đã quên mất hiện tại là rạng sáng, đều cho là còn sớm chán, thư gửi đi đầy dần lên, thư sau nhanh hơn thư trước.

Tu Dĩnh: Sao muộn rồi anh còn chưa ngủ? Trong doanh trại không phải huấn luyện càng dễ mệt mỏi hơn sao?

Hùng Khải: Không sợ cô cười, tôi đang chờ thư của cô.

Tu Dĩnh không ngờ đối phương lại thẳng thắn như vậy. Làm việc, sinh sống nơi thành phố lớn, quen gặp những người làm việc, nói chuyện đều quanh co vòng vèo; rõ ràng chỉ cần nói một câu là đủ, đối phương đều có thể đi một vòng lớn mới nói tới nơi; thế nên cô đã quen mang mặt nạ nói chuyện với người khác. Thế mà hôm nay lại đột nhiên gặp được một người thành thật như vậy, anh không hề che giấu suy nghĩ trong lòng mà trực tiếp nói ra, chẳng lẽ cách nói chuyện của bộ đội đều như thế này sao? Tu Dĩnh cảm thấy rất mới lạ, cũng cảm nhận được đối phương chân thành. Tuy anh trả lời thẳng thắn nhưng không làm người ta có cảm giác nói năng tùy tiện, ngược lại khiến cô có chút vui mừng.

Hùng Khải thấy cô nửa ngày không hồi âm, cho là mình dọa đến con gái nhà người ta, cũng hoảng lên, luống cuống tay chân, vội vàng nhắn tiếp: Xin lỗi, có phải tôi nói thẳng quá, làm cô sợ rồi không? Tôi không có ác ý, chỉ là… đó thực sự là ý nghĩ trong đầu tôi.

Anh cũng không biết bản thân nên giải thích như thế nào mới làm cô gái này không tức giận, chỉ biết làm theo suy nghĩ trong đầu nhưng càng nói càng rối, cuối cùng không biết nên làm sao, đành nhắn như vậy thôi.

Tu Dĩnh đang định trả lời cho anh, không ngờ anh lại nhanh chóng gửi tới nữa. Đến chừng đọc nội dung thư, cô đột nhiên bật cười.

Cô có thể hình dung ra biểu tình bây giờ của anh, nhất định là nôn nóng đến nỗi đầu đầy mồ hôi, hoảng hốt trả lời, lại không biết nên nói sao. Cô bắt đầu nảy sinh thiện cảm với anh bộ đội tên Hùng Khải này rồi, người có tính tình chân thật như thế này bây giờ rất hiếm thấy, mọi người toàn bị cái nhìn của thế tục bức bách, làm thay đổi bản tính ban đầu, cũng bị xã hội hiện thực đẩy đến chỗ không thể không đeo mặt nạ; có điều mặt nạ đeo lâu thì tính tình cũng biến đổi, có lẽ đã sớm quên mất phần tâm tư thuần khiết nhất kia rồi?

Kỳ thật đừng nói người ta, cô cũng vậy thôi. Nghề buôn bán nhà đất này, bạn nói nó phức tạp thì cũng không phức tạp, nhưng nếu nói nó đơn giản thì tuyệt đối không hề đơn giản, đặc biệt là người của phòng kinh doanh như bọn họ, đều là dựa vào mồm mép cả. Để bán được một căn nhà, có lúc sẽ nói một số lời trái lương tâm, có lúc thậm chí là do một số nguyên nhân từ công ty, trên lưng đeo tội danh không đáng có; giống như hôm trước nhìn thấy địa ốc Ngân Sâm bị quần chúng đập vỡ cửa. Công ty dựa vào thành tích mà xếp loại tốt xấu, không có thành tích chén cơm này bạn không cầm vững, đối mặt sẽ là thất nghiệp; cho nên phải vì chén cơm mà cố gắng, không thể không làm một số chuyện mà người bình thường cảm thấy hoang đường.

Có điều cái mặt nạ này mang lâu cũng rất mệt, nên có lúc cũng muốn tháo xuống. Sau khi tháo xuống rồi lại có cảm giác, không mang mặt nạ thì không thể sống được, vậy là lại mang như cũ. Cứ vòng đi vòng lại như thế, thời gian dài, người cũng trở nên trần tục, đến bản thân mình cũng thấy căm ghét chính mình.

Vì thế, khi Hùng Khải gửi bức thư đó, không hiểu sao cô rất thích đối phương, cảm giác yêu thích này không liên quan đến cảm tình, chỉ đơn giản là ưa thích tính cách của anh mà thôi, nói cho chính xác là cô bị anh hấp dẫn cũng không sai.

Nghĩ đến đây, Tu Dĩnh cười cười nhắn lại: Tôi không giận, chỉ là có chút không tin tưởng mà thôi. Mọi người đều nói bộ đội rất thật thà, không ngờ miệng anh lại ngọt ngào như vậy.

Biết cô không giận mình rồi, trái tim treo cao của Hùng Khải cuối cùng cũng rớt xuống, anh viết: Trước giờ tôi không nói lời ngon tiếng ngọt bao giờ, chính là ăn ngay nói thật mà thôi, quả thật đang chờ thư hồi âm của cô.

Tu Dĩnh: Tôi không tin, anh thật sự chưa nói ngon nói ngọt với cô gái nào?

Hùng Khải: Không có, tôi có thể thề với trời, tôi Hùng Khải chưa bao giờ biết giao tiếp với con gái.

Vừa thấy tên của anh, Tu Dĩnh lại không tử tế nở nụ cười, nhắn: Tên của anh là do ai đặt thế?

Vốn cô không định hỏi, nhưng cứ nghĩ đến tên anh là lại không kềm được hỏi luôn, không biết đối phương có bực hay không.

Hùng Khải: Ba tôi.

Tu Dĩnh: Trình độ của ba anh thật cao nha!

Nói xong, Tu Dĩnh lại cười, cười đến không thở nổi nhưng cười vừa xong, cô lại gấp gáp che miệng. Hiện giờ đã là nửa đêm, bốn phía tĩnh mịch, lỡ tiếng cười khủng bố của cô đánh thức ba mẹ thì sao? Người ta sẽ cho là cô bị thần kinh mất. Có điều vẫn không dừng cười được, đành che miệng tiếp tục cười trộm.

Hùng Khải: Ba tôi là nông dân, đọc sách không tới vài năm.

Tu Dĩnh: Anh ở nông thôn à?

Hùng Khải: Đúng vậy! Tôi xuất thân từ nông thôn, tốt nghiệp phổ thông thì đi tòng quân, mãi tới bây giờ. Sao vậy, cô có cái nhìn với người nông thôn sao?

Tu Dĩnh: Không có đâu! Có ai không từ nông thôn đi ra chứ. Hiện tại người thành phố đều xuất thân từ nông thôn cả, sau đó mới đâm chồi mọc rễ ở thành phố.

Tu Dĩnh nói là thật lòng. Cô không có ý coi thường người nông thôn. Ba cô trước đây cũng là nông dân, cô cũng có thể tính là một nửa nông dân đấy. Chỉ có điều người nông thôn có một số quan niệm có vẻ đáng sợ, đến bây giờ cô vẫn còn nhớ, tình cảnh cô dì chú bác đến nhà lúc nhỏ. Lúc đó mẹ muốn đuổi người lại sợ ba buồn, càng sợ ba mắng. Bất quá may mắn là ba không phải người mang nặng tư tưởng nông dân, ông vĩnh viễn đứng ở bên vợ con. Ông nội, bà nội cũng rất văn minh, họ luôn ngăn cản những người họ hàng ở dưới quê lên tìm nhà cô, cho dù đến, ông bà nội cũng sẽ điện thoại dặn nhà cô không cần quá chú ý đến mặt mũi của ông bà, nên nói cứ nói, cần làm cứ làm. Vậy nên cô cũng không quá phản cảm với người nông thôn, chí ít ông bà nội cô, còn có ba cô đều là những người xuất sắc.

Hùng Khải: Tôi rất tán thưởng cô, cô là một cô gái tốt.

Khi nhận được lá thư này của Hùng Khải, tim Tu Dĩnh đột nhiên đập nhanh hẳn. Mắt cô hoa lên, nhìn nhầm “tán thưởng” thành “yêu thích”, cô không biết nên trả lời ra sao, ý của anh là rất thích mình sao? Nhưng bọn họ vừa mới quen, hôm nay mới hiểu nhau thêm một bước, nhanh như vậy đã nói thích rồi?

Hùng Khải cũng đang sốt ruột chờ tin của Tu Dĩnh, chờ một lúc lâu cũng không thấy cô trả lời. Thư này không thể so với tin nhắn, có thể gửi đi trong vòng một phút; hệ thống hộp thư vốn chậm hơn nhiều, đặc biệt là thư của quân đội, cho dù bạn không ngừng trả lời, một thư cũng mất mấy phút, huống chi Tu Dĩnh đột nhiên trầm mặc, lần này đợi tới mười mấy hai mươi phút. Mười mấy hai mươi phút, nếu đổi lại lúc bình thường, chớp mắt một cái là xong nhưng hôm nay lại thấy dài như cả thế kỷ, anh chưa hề biết hóa ra, chờ đợi là một quá trình gian khổ như vậy.

Anh gửi: Cô giận rồi sao? Tôi không có ý gì đâu, tôi nói là tôi muốn kết bạn với cô, tôi… cảm thấy cô là một cô gái tốt, tôi…

Khúc sau anh không biết nên nhắn thế nào, hóa ra không dùng miệng mà cũng khó cạy răng thế này sao? Cái này cũng cho thấy, anh không phải tuýp người thích hợp trò chuyện với con gái, nói nói một hồi là dọa đến con nhà người ta.

Đột nhiên Tu Dĩnh cảm thấy anh chàng Hùng Khải này khá thú vị, chọc ghẹo anh nhất định là một chuyện rất thích thú, liền nhắn lại: Nếu tôi giận thật, anh sẽ làm sao đây?

Anh vẫn thẳng thắn nhắn lại: Tôi sẽ luống cuống, không biết nên làm thế nào.

Khoảnh khắc đó, đột nhiên Tu Dĩnh cảm thấy, người chân thành thẳng thắn như vậy khó tìm biết bao nhiêu. Đối với anh chiến sĩ này, cô bất ngờ có một thứ kỳ vọng.

Hùng Khải trước nay chưa từng nghĩ, sẽ có ngày anh cùng một cô gái tán gẫu, nói đến khi trời sáng.