Xin Chào, Vợ Đồng Chí

Chương 56




Cuộc sống hạnh phúc luôn bị mưa to gió lớn phá vỡ. Lúc nhìn thấy ông Tu và bà Tu, Tu Dĩnh càng khẳng định câu này là đúng.

Khi ông Tu gọi điện thoại tới, Tu Dĩnh lập tức tới phi trường đón ông. Cô cứ nghĩ lần này chỉ có ông Tu tới, không ngờ bà Tu cũng theo tới thành phố X. Khoảnh khắc nhìn thấy bà Tu ở sân bay, cô kinh ngạc sửng sốt, có thể dùng tới hai chữ hoảng sợ để hình dung.

“Mẹ, sao mẹ tới đây?” Cằm cô thiếu điều rớt xuống đất.

Thật ra, câu này cô định hỏi ông Tu kia, bởi vì ông không nói mẹ cũng theo tới, nếu biết bà tới cô nhất định sẽ chuẩn bị sẵn.

Đưa mắt nhìn ba, có lẽ ông chột dạ nên không nói câu nào. Thành thử, Tu Dĩnh hơi tức giận lại hết cách, âm thầm thở dài.

Cô có thể hiểu, nhất định là mẹ kiên quyết đòi đi cùng, từ vẻ mặt ba là nhìn ra được. Ba yêu mẹ, quả thật không cách nào từ chối bà. Vì sao mẹ tới đây, sau khi kinh ngạc qua đi, Tu Dĩnh cũng đã nghĩ ra, còn gì khác ngoài chuyện cô và Tiểu Hùng đâu. Hễ nghĩ tới điều này, cô lại đau đầu.

Mẹ tới rồi, cô nên làm sao đây? Tiểu Hùng còn đang chờ tin tức cô ở bộ đội kia.

“Thằng đó ở đâu?” Bà Tu không trả lời, nhìn cô, câu đầu tiên hỏi là câu này.

“Mẹ, mẹ làm gì thế?” Sân bay người tới người đi, Tu Dĩnh không tiện lớn tiếng nhưng giọng điệu cô cực kỳ khó chịu.

Mẹ muốn gặp Tiểu Hùng? Từ giọng điệu của bà thì tìm Tiểu Hùng chắc chắn chẳng có gì tốt. Bảo cô dẫn bà đi gặp? Khỏi cần nghĩ, cô còn chưa ngu tới độ ấy. Muốn gặp cũng được, cô phải loại bỏ mọi khả năng xấu đã.

“Tôi muốn xem thử, rốt cuộc thằng ấy thế nào mà lừa con gái tôi.” Bà Tu cũng nóng nảy.

Lần này bà Tu tới đây, mục đích chủ yếu là bắt con gái và cái thằng tên Tiểu Hùng này chia tay, mặc kệ là dùng cách gì, bà nhất định phải tách hai người ta. Con gái bà sao có thể lấy một hạ sĩ quan được? Bà nhất quyết không thể để chuyện này xảy ra, nói bà ác cũng được, hám lợi cũng tốt, bà làm tất cả vì tốt cho con gái mình thôi.

Tu Dĩnh trợn mắt cãi lại “Mẹ, mẹ nói gì vậy? Ai lừa con? Con và Tiểu Hùng thật lòng yêu nhau, không có chuyện ai lừa ai ở đây hết. Con không đồng ý mẹ nói Tiểu Hùng như thế.”

“Nếu không phải nó lừa cô, cô còn đi theo nó hả? Ba cô nói, nó là hạ sĩ quan đúng không? Con bé này, tiểu đoàn phó ngon lành thì không ưng, cứ nhất quyết chạy theo một thằng hạ sĩ quan quèn, rốt cuộc mày nghĩ gì thế hả?” Bà Tu càng nói càng tức, cũng bất kể người qua lại ở sân bay, giọng lớn dần.

“Hạ sĩ quan thì làm sao? Mẹ không ưa hạ sĩ quan hả? Tiểu Hùng tốt hơn Phương Thành nhiều, con không thích Phương Thành, sao nào? Đúng, Phương Thành rất giỏi, hiện tại đã là tiểu đoàn phó, sắp lên tiểu đoàn trưởng rồi, vậy thì sao? Anh ta là tiểu đoàn trưởng thì con phải yêu anh ta à, anh ta là tiểu đoàn trưởng thì liên quan gì đến con? Mẹ, đây không phải chợ mua bán rau, cùng giá tiền thì chọn đồ ngon. Đây là chuyện trọng đại cả đời con, con biết người như thế nào hợp với mình, người nào không hợp. Phải, trước mắt Tiểu Hùng là hạ sĩ quan, khiến người ta thấy không có tương lai, nhưng anh ấy có tiềm lực. Một người đàn ông tốt hay xấu, không phải chỉ nhìn vào vị trí hiện tại của người đó mà phải xem anh ta có tiềm năng tương lai hay không. Quan trọng nhất là Tiểu Hùng yêu con, yêu hơn bản thân anh ấy, có người đàn ông như vậy yêu con gái mẹ, mẹ nên cao hứng mới phải chứ?”

“Tiềm lực với không tiềm lực cái gì, ai biết được tương lai nó có năng lực hay không. Nó yêu mày? Nó biết nhà mình có điều kiện, có lý nào lại không tốt với mày, nó cũng đâu phải đồ ngu. Con nhỏ ngu ngốc này, nghe lời mẹ mày không sai được, nào có mẹ nào không yêu con mình hả?” Bà Tu hết lời khuyên răn.

Tu Dĩnh tức giận quay đầu bỏ đi, cô biết ngay mẹ tới chẳng có chuyện gì tốt cả. Muốn bảo cô dẫn đi gặp Tiểu Hùng hả? Không có cửa đâu!

“Dĩnh Dĩnh, thái độ của mày là sao?” Bà Tu tức giận quát lên.

“Mẹ, nếu mẹ tới đây vì chuyện này, vậy không cần nói nữa, con không nghe đâu. Còn nếu mẹ đi du lịch hoặc tới thành phố X có việc, con sẽ đi với mẹ.”

Hai mẹ con gặp nhau tại thành phố X, cãi vã rồi chia tay không vui. Không cùng ý kiến khó mà nói chuyện được, Tu Dĩnh tức giận muốn quay về doanh trại với Hùng Khải. Nhưng cô vừa ra khỏi đại sảnh sân bay đã bị bà Tu cản lại. Sắc mặt bà Tu rất khó coi, nhìn cô trừng trừng.

“Con nhỏ này, thái độ của mày với mẹ thế đó hả?” Bà Tu túm lấy tay cô không cho cô đi.

“Mẹ, con khách sáo lắm rồi. Nếu mẹ phản đối con và Tiểu Hùng, con không có thái độ tốt được đâu.” Tu Dĩnh kiên trì với lựa chọn của mình.

Bà Tu tức phát điên, trừng mắt nhìn chồng “Ông nhìn con gái ông mà xem, cứng đầu như thế, mau khuyên con ông đi.”

“Bà xã, đây là sân bay, có gì thì về khách sạn nói cũng chưa muộn, đừng ầm ỹ ở đây, ảnh hưởng không tốt.” Ông Tu đau cả đầu, một bên là vợ, một bên là con, ông không biết nên khuyên thế nào cả.

Tu Dĩnh nhân lúc mẹ căn vặn ba, thoát khỏi kềm chế của bà. Bà Tu còn chưa kịp phản ứng lại, cô đã xông ra khỏi đại sảnh, chặn một chiếc taxi lại. Khi ông bà Tu chạy ra tới nơi, Tu Dĩnh đã ngồi trên taxi rời đi, chỉ để lại một luồng khói xe mịt mù, làm bà Tu dậm chân tức tối.

Tu Dĩnh về đến doanh trại, Hùng Khải không có ở đó, anh đi tập bắn rồi. Ngồi trên giường, nghĩ đến bộ dạng hùng hổ của bà Tu, cô kiên cường đến mấy cũng không kềm được bật khóc. Tuy cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ bị mẹ phản đối, nhưng bây giờ mẹ cô làm thế này vẫn khiến cô tổn thương, con đường trước mặt cô không dễ đi chút nào.

Bà Tu gọi điện tới mấy lần. Ban đầu cô không định nghe nhưng điện thoại cứ đổ chuông thật lâu, không còn cách nào khác cô đành nhận cuộc gọi. Bà Tu vẫn cứng rắn như thế, lại dạy dỗ cô trong điện thoại một trận làm Tu Dĩnh rất khó chịu.

“Mẹ, nếu mẹ còn nói chuyện Tiểu Hùng nữa, con không đi gặp mẹ nữa đâu, đợi về nhà rồi nói.” Bà Tu nói quá nhiều, Tu Dĩnh cũng chẳng muốn đôi co với bà, cuối cùng cô nói một câu rồi buông điện thoại.

Bên này bà Tu trầm mặc, không biết có thương lượng với ông Tu việc gì không. Bên kia, Tu Dĩnh đã đau lòng rớt nước mắt. Thật sự đời này cô sẽ không gặp mẹ chỉ vì việc này ư? Cô biết mình không làm được, nói vậy chỉ vì quá giận mẹ mà thoi. Nhưng nghĩ đến khả năng cô và Tiểu Hùng sẽ bị chia lìa, cô có dũng cảm mấy cũng phải lo lắng.

Lúc Hùng Khải về, Tu Dĩnh đang ngồi trên giường vùi mặt vào đầu gối khóc. Hỏi nguyên nhân xong, anh cũng trầm mặc, chỉ nhẹ nhàng ngồi lên giường, dang hai tay ra ôm cô vào lòng.

“Cục cưng, đừng khóc nữa.” Hùng Khải ôm cô, dỗ dành, luống cuống tay chân lau nước mắt cho cô.

Tu Dĩnh ôm anh, chùi nước mắt vào áo anh khóc nức nở “Tiểu Hùng, mẹ em phản đối hai chúng ta, làm sao đây?”

Hùng Khải không nói, chỉ là chân mày đã nhíu chặt lại. Thật ra kết quả thế này anh đã sớm nghĩ đến. Một tháng trước, khi anh trúng độc rắn, ông Tu đưa Tu Dĩnh đến bệnh viện đã nói chuyện với anh rồi. Khi ấy ông Tu nói rất nghiêm túc “Tiểu Hùng, tôi biết cậu yêu con gái tôi, tôi cũng không phản đối gì nhưng người làm cha mẹ đều mong muốn điều tốt cho con mình. Tôi chỉ hỏi cậu một câu: Cậu Có Thể Mang Lại Hạnh Phúc Cho Con Gái Tôi Không?”

“Chú, cháu yêu Dĩnh Dĩnh, yêu bằng cả mạng sống của cháu. Cháu sẽ cố gắng hết sức mang lại hạnh phúc cho cô ấy.”

“Vậy cậu nói cho tôi biết cậu tính làm thế nào để mang lại hạnh phúc cho nó?”

“Chú, cháu biết hiện giờ cháu không cho Dĩnh Dĩnh hạnh phúc được, nhưng cháu sẽ cố gắng.” Lúc đó, trừ câu này ra Hùng Khải cũng không biết mình có thể nói gì.

“Tôi không muốn nghe một câu không thực như thế, tôi chỉ cần kết quả. Trong quân đội cậu còn khả năng thăng chức không? Nếu không, cậu nên ra quân đi, bất kỳ đơn vị nào ở địa phương cũng có đầu ra hơn quân đội.”

Hùng Khải không nói, cúi đầu lặng im, không phản bác lời của ông Tu. Dù sao hiện tại anh chưa được tiến cử, tương lai có thể hay không anh cũng không dám chắc, đó là chuyện của lãnh đạo.

“Cậu cũng không cần trả lời tôi gấp, tôi cho cậu thời gian cân nhắc. Dĩnh Dĩnh là bảo bối của tôi, tôi không thể gả con gái mình cho một người mãi không có tiếng tăm gì trong bộ đội, cậu hiểu ý tôi không?” Giọng ông Tu khi ấy còn vang bên tai anh.

Hôm nay vừa nghe Tu Dĩnh nói mẹ cô cũng không đồng ý, tim Hùng Khải càng chìm sâu xuống đáy hồ. Anh không biết nên an ủi Tu Dĩnh thế nào, càng không biết tự an ủi nỗi lòng mình ra sao.

“Anh sẽ khiến cô thích anh.” Anh thì thầm, chỉ có thể tự an ủi mình, trừ điều này ra anh còn biết làm sao hơn?

Thật sự có thể khiến bà Tu thích anh sao? Thật tình anh không dám chắc, từ chân mày chau chặt của Tu Dĩnh là thấy, bà Tu không dễ đối phó. Anh cứ nghĩ ông Tu đã khó đối phó lắm rồi, nhưng lúc ấy Tu Dĩnh không hề nôn nóng. Mặc dù ông Tu cũng làm khó anh mtộ chút, song sau đó thì không nói thêm gì nữa, bây giờ tâm trạng Tu Dĩnh nặng nề như thế, anh biết chuyện cả hai khó khăn rất nhiều.

Nếu bảo anh rời xa Tu Dĩnh, anh làm không được, anh yêu cô đến tận xương tủy, không có Tu Dĩnh nhất định anh sẽ chết mất. Thế nên mặc kệ có bao nhiêu khó khăn đi nữa, nhất định anh sẽ kiên trì đi tiếp. Muốn không bị hai vợ chồng ông bà Tu ghét bỏ, chỉ có nỗ lực vươn lên, khiến bản thân có năng lực đứng cạnh Tu Dĩnh, có năng lực dắt tay cô.

“Tiểu Hùng, cho dù mẹ em có phản đối thế nào đi nữa, em cũng sẽ không rời xa anh, thật đó.” Lần này quả thật Tu Dĩnh lo lắng đến phát khóc.

Mẹ phản đối thế này, Tu Dĩnh rất bất lực nhưng không có cách. Tuy miệng nói nếu bà còn đề cập chuyện này cô sẽ không gặp bà nữa, nhưng có thể không gặp thật sao? Cô biết mình không làm được, có lẽ nên như Tiểu Hùng nói, từ từ cảm hóa bà, để bà từ từ thích Tiểu Hùng, có dễ làm chăng? Mẹ kiên quyết cho rằng Tiểu Hùng không bằng Phương Thành, bởi vì Phương Thành là sĩ quan, tiền đồ thênh thang.

Đôi tình nhân ôm lấy nhau, tâm tình hoàn toàn rơi xuống đáy vực.