Xin Hãy Cho Tôi Một Anh Bạn Trai Có Thể Dắt Chó Đi Dạo

Chương 11: Nếu muốn chia tay, phải chia chó đã






Khu chung cư này có nhiều chuyện, không khí luôn hoà thuận vui vẻ.

Khang Nam đang vùi đầu làm bảng biểu ở nhà, cuống cuồng đến mức sắp bứt hết tóc thì Tiểu Khâu bỗng gửi một tin nhắn rất không đúng lúc.

Tiểu Khâu: Gọi chị Nam, Tiểu Hồng thoát group rồi.

Khang Nam rời khỏi máy tính, đứng lên dụi dụi mắt, nhìn nhóm “Hội bạn chó má”, Tiểu Hồng thoát group thật rồi.

Khang Nam: Vụ gì đấy?

Tiểu Khâu: Mới nãy em hỏi Tiểu Bạch rồi, hai đứa giận nhau, đòi chia tay. Tiểu Hồng block WeChat của Tiểu Bạch rồi. Chúng ta có nên khuyên tụi nó không nhỉ.

Khang Nam giãn eo. Nghĩ đến sự quan tâm săn sóc thường ngày của Tiểu Hồng, Tiểu Bạch đối với Lucky, bây giờ hai đứa ầm ĩ đến mức đòi bỏ nhau, mình không thể mặc kệ được. Vì thế cô nhắn lại cho Tiểu Khâu: Biết rồi, để chị liên lạc với Tiểu Hồng.

Khang Nam và Tiểu Hồng ngồi trong vườn hoa của khu đô thị, Tiểu Hồng bọc kín người như cái bánh chưng, đôi mắt đỏ hoe, vẻ mặt nghiêm túc quyết liệt rất kiểu thấy chết không sờn.

Khang Nam quan tâm hỏi: “Sao lại thế này, em mau nói đi, có chị ở đây rồi.”

Tiểu Hồng lập tức như được mở chốt cảm xúc, cô ấy nói ào ào như trút, làm Khang Nam trở tay không kịp.

Nguồn cơn sự việc xảy ra từ một tháng trước, Tiểu Hồng chuyển việc, chỗ làm cách nhà khá xa, nên ngày ngày cô ấy phải đi từ sớm để chen chúc trên tàu điện ngầm. Vậy nên Tiểu Bạch đành dắt chó một mình vào buổi sáng. Một ngày cuối tuần nọ, Tiểu Hồng dắt chó đi dạo một mình trong khu chung cư thì phát hiện Đậu Đen và Cách Cách nhà cô ấy rất nhiệt tình với một cô gái nuôi Poodle, lần nào gặp cũng hưng phấn, chủ động muốn cô gái nọ vuốt ve, hết bắt tay lại nằm sấp, có vẻ quen nhau lâu lắm rồi.

Ban đầu Tiểu Hồng chỉ cảm thấy kỳ quái, cũng không nghĩ nhiều, còn hàn huyên mấy câu với cô gái này. Nhưng chẳng mấy ngày sau, cô ấy ngỡ ngàng phát hiện ra manh mối trong ảnh tập thể công ty trên dòng thời gian WeChat của Tiểu Bạch. Cô gái nuôi poodle này cũng có mặt trong đó. Nói cách khác, cô gái này là đồng nghiệp của Tiểu Bạch. Nhưng Tiểu Bạch chưa từng nói với cô ấy là cậu ta có đồng nghiệp sống trong khu nhà này. Hơn nữa nhân lúc mình không ở nhà, Tiểu Bạch nhất định đã gặp riêng cô gái này nhiều lần lúc đi dắt chó, vậy nên chó nhà mình mới nhận ra được cô ta.

Tiểu Hồng nói, cô ấy hiểu chó với đàn ông nhà mình rõ nhất.

Đậu Đen và Cách Cách rất tham ăn, bình thường chảnh cún lắm không chủ động để ý đến ai, nhưng chỉ cần được ăn ngon, hai đứa nhất định sẽ nhớ rõ, kiểu gì cũng chủ động chào hỏi trong lần gặp mặt tới. Chúng nó sẽ nhiệt tình xin ăn, diễn đủ trò hề. Còn Tiểu Bạch á, cậu ta thích mấy cô có má lúm đồng tiền lắm, tình cũ của cậu ta có má lúm đồng tiền, nhưng trời không cho họ được bên nhau. Tiểu Hồng thì không có lúm đồng tiền, đây là chuyện mà Tiểu Hồng buồn phiền nhất. Ấy vậy mà cô ả nuôi Poodle kia lại có lúm đồng tiền to đến mức nhét đủ cả một chén rượu. Tiểu Hồng có đầy đủ lý do để hoài nghi Tiểu Bạch đã đi ăn nem ăn chả sau lưng mình.

Nghe thế, Khang Nam luôn im lặng đột nhiên thấy hứng thú. Chuyện này chẳng khác gì Thám tử đại tài Holmes, cô không khỏi dỏng tai lên nghe.

Đến đây, tất cả cũng có thể chỉ là suy đoán của Tiểu Hồng, bất hạnh thay, cô ấy không có bằng chứng xác thực. Ngay khi Tiểu Hồng lo âu về chuyện này, bỗng có sự lạ xuất hiện. Tiểu Bạch mang một chiếc máy tính Apple mới toanh về nhà, khai là trúng thưởng trong tiệc hàng năm của công ty, nhưng máy cũ thì chẳng rõ tăm hơi. Tiểu Bạch bảo đưa cho đồng nghiệp rồi, Tiểu Hồng nhất quyết không tin, nhưng cô ấy không nói gì thêm.

Tối ấy, Tiểu Hồng lăn qua lộn lại không ngủ được, nhàm chán bật di động lên, tiện thay mở app bán hàng second-hand ra. AI của app đẩy những món hàng second-hand ở gần Tiểu Hồng lên trước, một chiếc máy tính Apple dùng rồi xuất hiện trên màn hình.

Tiểu Hồng giật mình thon thót, trực giác mách bảo cô ấy đây có lẽ là máy tính của Tiểu Bạch. Cô ấy vội vàng click vào để xem tình hình cụ thể chi tiết. Cô ấy zoom ảnh lên, muốn tìm dấu vết để lại. Phóng ảnh ra to nhất, quả nhiên có một vết xước rõ ràng ở góc dưới bên trái máy tính. Cô ấy rất quen thuộc với dấu vết này, đây là do Đậu Đen cắn dây nguồn máy tính, làm máy tính đặt ở góc bàn bị kéo lê xuống đất. Vì chuyện này mà Tiểu Bạch còn dạy cho Đậu Đen một trận. Lòng Tiểu Hồng sôi trào, chỉ muốn dựng Tiểu Bạch dậy ngay để chất vấn, bắt cậu ta nói cho rõ ràng. Nhưng cô ấy vẫn khống chế được bản thân, cô ấy cần chứng cứ. Cô nàng lại click vào avatar của người bán, avatar là một con Poodle.

Tiểu Hồng mất ngủ cả đêm, cô ấy suy nghĩ mãi phải làm sao bây giờ. Tiểu Bạch xoay người trong lúc ngủ mơ, cô ấy nhìn Tiểu Bạch đang say giấc, cảm thấy vô cùng hụt hẫng, không biết là yêu hay là hận.

Ngày hôm sau Tiểu Hồng rời giường từ sớm, mẹ cô ấy nói đừng bộp chộp quyết định gì vào buổi tối, nên cô ấy đã đưa ra quyết định vào lúc ăn sáng. Cô ấy nhất định phải bắt tận tay day tận trán, để Tiểu Bạch không thể lươn lẹo được nữa. Kẻo không với tính cách của Tiểu Bạch, chắc chắn có đánh chết cậu ta cũng không thừa nhận.

Giờ phút này, Khang Nam ngỡ ngàng nghe hết câu chuyện của Tiểu Hồng, lòng cô cuộn trào mãnh liệt. Cô mới gặp chuyện mưa máu gió tanh trong công việc, chưa bao giờ nghĩ rằng tình yêu của các đôi trẻ lại có thể cân não như phim điệp viên thế này.

“Giờ em tính sao?” Khang Nam vô cùng tò mò.

“Đáp án nằm trong gói đồ này!” Tiểu Hồng lấy một gói đồ chuyển phát nhanh ra khỏi túi mình.

“Đây là cái gì?” Khang Nam hỏi.

“Em đã liên hệ với bên bán, mua máy tính về rồi, nhưng em đòi phải có hóa đơn.” Tiểu Hồng nắm chặt gói đồ.

“Lấy hóa đơn làm gì?” Khang Nam vẫn thấy khó hiểu.

“Bởi vì hóa đơn máy tính là do em cầm. Quả nhiên hôm đấy tan làm về nhà Tiểu Bạch lục tung nhà tìm hóa đơn. Em đã đánh dấu trên hóa đơn, làm như lơ đãng đưa cho lão, lão bỏ hóa đơn vào cặp táp của lão rồi.” Tiểu Hồng nói với gương mặt vô cảm.

Khang Nam chợt ngộ ra chân lý, “Cho nên, Tiểu Bạch cầm hóa đơn đưa cho người bán, cũng chính là cô gái kia, cô đó lại gửi cho em. Nếu em mở gói hàng ra mà hóa đơn có kí hiệu, thì có thể chứng minh ……? “

Tiểu Hồng gật đầu.

Khang Nam ngừng thở, chờ đợi Tiểu Hồng mở gói đồ ra. Cô nhìn gói hàng ship được khui hộp, một tờ hóa đơn bị lấy ra. Khang Nam và Tiểu Hồng đều mở to mắt nhìn kỹ, góc hóa đơn có một chữ “Bạch” viết bằng bút chì.

Thế giới lặng đi một phút.

“Tiểu Hồng.” Khang Nam nắm tay Tiểu Hồng, nhẹ nhàng lắc lắc.

“Em không sao đâu chị Nam.” Tiểu Hồng cố gắng rặn ra nụ cười.

“Em xem, kinh nghiệm yêu đương của chị còn không phong phú bằng em, chị chẳng biết phải khuyên em thế nào. Đi, đến nhà chị, nhà chị vẫn còn rượu, đủ các màu luôn. Uống xong thì khóc một trận là đỡ thôi, dạo này chị toàn uống đấy.” Nói đến đây, Khang Nam hơi chột dạ.

Khang Nam kéo Tiểu Hồng đến nhà mình, bày tất cả đồ ăn còn chưa hết hạn trong tủ lạnh lên bàn, thuận tay bỏ ra một loạt rượu, rượu vang đỏ, bia, rượu Tây, rượu gạo, rượu gì cũng có. Số rượu này về cơ bản đều do Khang Nam mang về. Cô cứ thấy chai nào đẹp đẹp là bếch về, tích tiểu thành đại.

Tiểu Hồng chọn một chai vang đỏ, Khang Nam lấy một chiếc ly uống rượu vang đẹp đẽ ra. Cô rót cho Tiểu Hồng rồi khui một lon bia tự uống. Đúng là dạo này cô uống hơi nhiều rượu, qua tuổi 30, lần nào say lần đấy khật khừ. Ở nhà thì uống chút bia cho ấm bụng là được, mục đích của cô là ở cạnh an ủi Tiểu Hồng thôi.

Ly đầu Tiểu Hồng còn hơi rụt rè, tới ly thứ hai cô ấy bắt đầu hăng hái hơn, muốn trút hết lòng mề ra. Họ đang nói dở thì Lão Vương bế Lucky đứng gõ cửa bên ngoài.

Lúc mở cửa, Khang Nam xấu hổ ra trò, tại sao dạo này mình toàn gặp Lão Vương khi đang uống rượu nhỉ? Vậy có khác gì con mụ mê rượu chè? Làm sao để lại ấn tượng tốt cho người ta nữa?

Khang Nam vội vàng giải thích, nhưng lại không tiện kể chuyện của Tiểu Hồng và Tiểu Bạch rõ ràng quá. Lúc cô đang tìm từ, Lão Vương rất tinh ý nói: “Tôi đi đây.”

Lão Vương đang định chuồn thì lại bị Tiểu Hồng gọi lại, “Lão Vương, anh không được đi. Anh mà về thì chắc chắn sẽ mách với Tiểu Bạch là em đang ở đây. Anh ở lại luôn đi, làm một ly. “

Khang Nam nhún vai đầy vẻ bất đắc dĩ, cô kê thêm một chiếc ghế cho Lão Vương. Lucky ngoan ngoãn nằm trong ổ nhỏ của mình, nhìn ba người trong nhà ngồi giữa một đống rượu và đồ nhắm. Họ quan sát lẫn nhau, Khang Nam không nhịn được cười.

“Chị Nam, chị nói coi rốt cuộc đàn ông là cái giống gì?” Tiểu Hồng nốc ly rượu trong tay, buông ly xuống.

“Giống không ra gì! “Khang Nam trả lời xong thì hối hận ngay. Lão Vương còn ở đây mà. Cô vội thành khẩn nói với Lão Vương: “Em nói thế để an ủi một tâm hồn đang tổn thương thôi, không phải mắng anh đâu.”

Lão Vương im lặng gật đầu.

“Chị Nam, vậy chị nói coi tại sao chúng ta cứ phải yêu họ chứ?” Tiểu Hồng lại rót một ly nữa cho mình.

Khang Nam bị hỏi thế thì hơi xấu hổ, đặc biệt là ở trước mặt Lão Vương. Cô hối hận vì đã kéo Lão Vương vào, lòng cô nhột quá.

“Em gái, câu hỏi này của em hơi bị triết học, chị cũng không trả lời được, chắc tại duyên số đấy.” Khang Nam nâng cốc, định nói bừa cho qua chuyện.

Tiểu Hồng cụng ly với Khang Nam, uống một ngụm, rõ ràng không có ý muốn kết thúc đề tài này ngay, “Duyên số? Có duyên mà sao còn ngoại tình? “

“Ặc, điều ấy có nghĩa là cậu ta cũng có duyên với cả người khác nữa, không thẹn với lương tâm là được, một số việc vốn dĩ không thể phân phải trái rõ ràng mà.” Khang Nam cố gắng gạn đục khơi trong từ ngữ trong đầu, cốt sao nói nghe sâu sắc xúc động một tí, y như MC trong show tình cảm vậy.

“Chị, chị yêu mấy lần rồi?” Tiểu Hồng hỏi rất nghiêm túc.

“Em gái, câu này khó quá.“ Khang Nam giả vờ lơ đãng, lặng lẽ liếc Lão Vương một cái. Lão Vương đang uống rượu, không nhìn cô.

“Chị, vậy chị còn tin tưởng vào tình yêu không?” Mặt Tiểu Hồng đỏ như trái cà chua.

“Tin, tin chứ. “Khang Nam nhẹ nhàng bâng quơ, cố gắng che giấu sự xấu hổ trong lòng mình.

“Chị, chị ưu tú như thế mà còn độc thân, rốt cuộc gu của chị là gì? “Tiểu Hồng hoàn toàn không nhận ra sự xấu hổ của Khang Nam khi có mặt Lão Vương.

“Chị ấy à, chị thích trai tơ xứ Hàn như Song Joong Ki ấy.” Khang Nam nói xong thì uống sạch cốc bia trong tay, ợ một cái.



(Song Joong Ki, diễn viên nổi tiếng người Hàn Quốc)

Ban ngày Khang Nam tất bật qua lại giữa mấy phòng họp. Nhân lúc nghỉ ngơi uống cà phê, cô nhớ lại chuyện tối qua Tiểu Hồng hỏi gu đàn ông của mình ngay trước mặt Lão Vương, mặt Khang Nam đỏ lựng lên. Nếu Tiểu Vi mà biết thì sẽ bảo mình là bà thím già mà còn đỏ mặt. Cô lại nghĩ tới Tiểu Hồng đã ra khỏi nhà cô hồi sáng nay, không biết chuyện thế nào rồi. Cô nghĩ bụng tan làm về phải đi hỏi tình hình mới được.

Rốt cuộc cũng đến lúc tan làm, Khang Nam nhận được lệnh triệu tập của Tiểu Hồng trong nhóm chat “Hội bạn chó má”: Mời các anh chị em bạn bè có mặt ở nhà em lúc 8: 00 tối, em có chuyện muốn tuyên bố.

Không biết hai đứa nhóc này lại định bày trò gì, Khang Nam không khỏi rảo bước nhanh hơn.

“Làm phiền mọi người rồi. Em triệu tập mọi người tới là có chuyện muốn tuyên bố, cũng mời mọi người tới làm chứng! “Tiểu Hồng bế Đậu Đen đứng trong phòng khách. Mỗi người trong hội bạn dắt chó đều mang chó của mình theo, ngồi quây quần bên nhau. Người và chó đều ngẩng đầu nhìn Tiểu Hồng chằm chằm, chờ Tiểu Hồng tuyên bố. Tiểu Bạch ngồi trong một góc phòng khách vuốt ve Cách Cách, yên lặng không nói lời nào, cả người sầm sì tăm tối.

“Hôm nay em và Tiểu Bạch chính thức chia tay, niệm tình xưa, em không bàn nguyên nhân. Đừng ai khuyên cả, khuyên cũng vô dụng.” Tiểu Hồng nghiêm túc nhìn mọi người, nói.

Những người đang ngồi ở đây đều liếc nhau, Vương Tâm Ngọc đang định mở miệng thì lại bị Lãnh Hàm ngăn lại. Tiểu Khâu nhìn về phía Tiểu Bạch, Tiểu Bạch vẫn không nói gì. Chỉ có Lão Vương và Khang Nam biết nguyên nhân từ trước là bình tĩnh. Nhưng dù sao đây cũng là lần đầu trải qua chuyện tình nhân chia tay còn đòi có người chứng kiến, Khang Nam cảm thấy hai đứa lỏi này thú vị ghê, cứ như đang đùa giỡn vậy.

“Chuyện sau đây mới quan trọng, em đã dọn dẹp đồ đạc xong xuôi, cũng thanh toán tiền nhà rồi, ngày mai em có thể chuyển đi ngay. Nhưng Tiểu Bạch không cho em mang Cách Cách và Đậu Đen đi, nên em mời mọi người tới đây phân xử công bằng, ly hôn rồi thì con phải thuộc về mẹ đúng không ạ?”

Tiểu Hồng nói xong, mọi người đều cười. Tiểu Bạch nóng nảy, rốt cuộc cũng đứng dậy từ góc phòng, quýnh đến độ lắp bắp, “Tại sao ly hôn thì con đều thuộc về mẹ hết?”

“Bởi vì chúng nó có một ông bố vô trách nhiệm!” Tiểu Hồng giận dữ lườm Tiểu Bạch.

“Bố nó vô trách nhiệm thế nào cơ?” Tiểu Bạch phản bác.

“Bố chúng nó bạc như vôi!”

“Em bảo ai bạc như vôi?”

“Chính là anh đấy, đồ đàn ông lăng loàn!”

“Em vừa phải thôi nhé!”

“Sợ bị chê trách thì đừng có làm!”

Thấy hai người sắp choảng nhau đến nơi, mọi người vội đứng lên ngăn họ lại, “Cứ từ từ mà nói, nói cho tử tế, đừng cãi nhau.”

“Em có cãi đâu, cổ cãi trước mà.” Tiểu Bạch nói.

“Anh đưa phắt chó cho tôi đi thì tôi thèm vào cự cãi với anh, thứ đàn ông lăng loàn!” Tiểu Hồng không nhường nhịn tí nào.

“Em bớt bớt đi nhé, anh với Vũ Ngưng chỉ có quan hệ đồng nghiệp thôi!” Tiểu Bạch rốt cuộc cũng nói vào chuyện quan trọng.

“Còn Vũ với chả Ngưng, có mà là con thảo mai hãm quần! Đồng nghiệp ấy à? Ai mà tin chứ. Mặt anh cũng dày lắm, dám nói điêu trước mặt mọi người, đừng có sỉ nhục IQ của mọi người. Cô ta còn bán máy tính hộ anh, tôi mà tin anh tôi đi đầu xuống đất.”

“Em nói chuyện văn minh vào, tính tình Vũ Ngưng tốt lắm đấy.”

Tiểu Bạch nói xong câu đó, Khang Nam thấy Tiểu Khâu và Lão Vương đều không khỏi lấy tay che mặt mình. Đây chính là sự chênh lệch giữa đàn ông chiếu cũ và trai trẻ chiếu mới, chiếu mới sẽ không hiểu được sự thù hằn giữa phụ nữ với nhau. Nhất là khi bạn gái nghi ngờ một cô bạn nào của mình mà mình còn lên tiếng bênh vực người ta thì đúng là sai quá sai. Chiếu cũ thì trải nhiều rồi, đương nhiên sẽ có câu trả lời chính xác.

Lúc này, ngoài Khang Nam và Lão Vương, những người khác rốt cuộc cũng hiểu được ngọn nguồn. Hóa ra Tiểu Hồng hoài nghi Tiểu Bạch ngoại tình.

“Cậu để Tiểu Bạch giải thích coi nào, biết đâu là đồng nghiệp thật, cậu hiểu lầm cậu ấy thì sao.” Vương Tâm Ngọc khuyên Tiểu Hồng.

“Được rồi, thế để lão nói, mình xem lão nói được gì.” Tiểu Hồng cười khẩy đáp.

Tiểu Bạch bình tĩnh lại rồi nói. “Vũ Ngưng đúng là đồng nghiệp của em thật, cô ấy ở tòa nhà đằng trước kia. Đợt trước em cũng mới biết chuyện đấy. Em dắt chó thì gặp được cô ấy, cô ấy cũng nuôi chó, từng chơi với Đậu Đen và Cách Cách mấy lần. Chó nhà em thì các bác cũng biết rồi ấy, chúng biết nhận mặt, gặp ai là nhớ được ngay. Chỉ vì thế mà Tiểu Hồng kết em tội tìm mẹ kế cho chó.”

“Á à, chó thân thiện thế là giống anh chứ ai. Vả lại, chó biết nhìn mặt chủ, nếu anh không thân thiết với người ta, thì làm sao chó lại chủ động chơi với người ta?” Tiểu Hồng từ chối tha thứ cho cậu ta.

“Em nói thế thì thôi, anh có nói nữa cũng vô dụng.” Tiểu Bạch tức quá tái cả mặt đi.

“Đừng có ngắt lời, để ổng nói tiếp coi nào.” Vương Tâm Ngọc tiếp tục khuyên.

Tiểu Hồng hừ một tiếng.

Tiểu Bạch nói tiếp: “Sau đó còn chuyện cái máy tính nữa. Em mang một cái máy tính mới từ công ty về, máy cũ thì đặt ở công ty. Vũ Ngưng thấy thế thì hỏi tại sao không bán, có người mua máy tính second-hand đấy. Em bảo phiền lắm, cô ấy nói cô ấy có tài khoản trên app, có thể giúp em. Vậy nên em đưa máy cho cô ấy, chưa được mấy hôm cô ấy đã hỏi em hóa đơn, bảo có người mua rồi. Thế là em tìm hóa đơn đưa cô ấy. Ai biết được đây lại là bẫy của Tiểu Hồng!”

“Chuyện anh muốn bán máy tính là bẫy của tôi ư? Tại sao anh không mang về để tôi bán cho?” Tiểu Hồng chất vấn.

“Không phải anh ngại vác phiền phức về nhà sao?” Tiểu Bạch giải thích.

“Vậy tại sao trước kia đi dắt chó tôi chưa thấy cô ta bao giờ?” Tiểu Hồng tiếp tục hỏi.

“Bà cô ơi, sáng nào người dắt chó đi dạo chả là anh, em thấy cô ấy làm sao được.” Hình như Tiểu Bạch sắp khóc đến nơi.

“Dù sao anh cũng nhiều lí do lí trấu lắm. Có bạn gái rồi mà còn không phân giới hạn với đồng nghiệp nữ thì là khuất tất trong lòng. Không nhiều lời nữa, Đậu Đen là tôi muốn nuôi, Cách Cách cũng do tôi mua, phải đưa tôi hết!” Tiểu Hồng hoàn toàn không có ý định nguôi giận.

“Cách Cách chẳng qua là em trả tiền thôi. Chính anh vào cửa hàng thú cưng thấy thích nó, chính anh muốn mua. Anh đưa tiền cho em, để chó lại cho anh! Đậu Đen thân với anh nhất, ngày nào cũng là anh dắt, anh cho ăn, nó không theo em đâu!” Tiểu Bạch cố nói lý.

“Cái cục kít, Đậu Đen thân nhất với tôi, toàn ngủ với tôi. Tên của Cách Cách còn do tôi đặt. Anh ngoại tình rồi, anh muốn tìm mẹ kế cho chúng nó, chúng nó phải để cho tôi!” Thái độ của Tiểu Hồng rất kiên quyết.

“Cô mới là người đòi tìm cha kế cho chúng ấy! Chó đúng ra phải để cho tôi, tôi kiếm nhiều tiền hơn cô!” Mặt Tiểu Bạch đổi từ trắng sang đỏ.

“Anh kiếm được nhiều tiền thì anh ghê gớm à!”

“Nhưng nhiều hơn cô đấy, tôi nuôi được hai con chó!”

Mắt thấy hai người cãi nhau mỗi lúc một dữ hơn, mấy con chó trong lòng hai người cũng bắt đầu tỏ ý can ngăn, cất tiếng gâu bất an. Điều này khiến những con chó khác cũng gâu theo, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.

“Oa……” Tiểu Hồng đột nhiên khóc lớn, làm những người xung quanh sợ hãi. Họ trấn an chó của từng người, phòng khách lặng đi, trong phòng chỉ còn tiếng khóc của Tiểu Hồng.

“Trước đây mình đã hứa sẽ nuôi chó với nhau, nhưng vì anh không tốt, nên mới muốn chia tay, mới phải chia chó!” Tiểu Hồng khóc lóc nói, cẩn thận lắm mới nghe được rõ nội dung.

Tiểu Bạch sững sờ tại chỗ, vô cùng khổ sở. Tiểu Khâu đẩy cậu ta một cái từ đằng sau, ý bảo cậu ta đi lên đi. Bấy giờ Tiểu Bạch mới hoàn hồn, cậu ta đi qua, vừa lau nước mắt cho Tiểu Hồng vừa xin lỗi, “Anh sai rồi, anh không nên qua lại với đồng nghiệp nữ. Về sau anh chỉ ở bên em thôi, ngoài em ra thì không có người khác phái nào khác. Đừng khóc nữa, kẻo người ngoài lại chê cười.”

“Tránh ra!” Tiểu Hồng né tay Tiểu Bạch.

“Được rồi mà, anh nhận lỗi rồi, không chia chó nữa, cũng chẳng chia tay nhé, được không?” Tiểu Bạch nói vô cùng thành khẩn.

“Không được, em đã công bố rồi!”

Mọi người nghe xong thì đều không nhịn được cười.

“Công bố gì cơ? Anh không nghe thấy, cô có nghe thấy gì không?” Tiểu Khâu hỏi.

“Không có, không có, em chả biết gì cả.” Vương Tâm Ngọc và Lãnh Hàm phụ họa.

“Đấy em xem, họ cũng không nghe thấy gì cả.” Tiểu Bạch tiếp tục dỗ Tiểu Hồng.

“Dù vậy em cũng không tha thứ cho anh đâu!” Tiểu Hồng tự quẹt nước mũi.

Tiểu Bạch hơi bó tay hết cách, nhìn mọi người xin trợ giúp.

“Vậy phải xem bản lĩnh của chú thôi, xem chú có làm Tiểu Hồng nguôi giận được không.” Tiểu Khâu nói.

“Chúng mình về hết đi, cứ ở đi thì làm sao người ta đóng cửa bảo nhau được.” Lãnh Hàm nói.

“Đi! Xuống lầu dắt chó đi dạo!” Mọi người lập tức giải tán, để lại Tiểu Hồng đang nức nở và Tiểu Bạch đang khổ sở.

Khang Nam vừa đi vừa nghĩ, các bạn trẻ thích ghê, yêu đương mà còn lắm trò như thế, đúng là khiến người ta hâm mộ. Ngẫm lại mình đã qua 30 tuổi, gần như không thể trải nghiệm một mối tình cãi cọ ồn ào như thế được nữa. Nghĩ đến đây cô lại thấy hơi không cam lòng, haizzz.

[HẾT CHƯƠNG 11]