Xin Hãy Cho Tôi Một Anh Bạn Trai Có Thể Dắt Chó Đi Dạo

Chương 15: Đừng như chó hoang, coi sự bố thí là nhà mình






Khang Nam ngồi mất hồn mất vía một mình trong phòng họp. Tiểu Vi cầm hai cốc cà phê, bước trên đôi giày cao gót đi ngang qua cửa phòng họp, bị Khang Nam kéo vào trong.

“Chị Nam, chị làm em sợ hú hồn, sao, chị còn chưa tỉnh rượu từ hôm qua à?” Tiểu Vi đưa cà phê cho Khang Nam.

“Tiểu Vi, Vi Linh Linh tìm tới nhà chị rồi.” Mặt Khang Nam trắng bệch, còn chưa cả tô son.

“Vi Linh Linh, là ‘thượng đế’ nào đấy?”

“Còn khó hầu hạ hơn cả ‘thượng đế’……”

“Hả? Ai cơ?”

“Vợ cũ của Lão Vương.”

Khang Nam vừa dứt lời, Tiểu Vi sặc ngụm cà phê vừa uống.

“Chị, lại cua gắt kiểu gì nữa?”

“Sáng nay vợ cũ của Lão Vương tới nhà chị, đưa hàng ship cho chị, gói hàng mà trước kia Lão Vương nhận hộ chị.”

“Bả có bảo gì không?”

“Chị không nhớ rõ lắm, nhưng rất khách khí.”

“Không nhớ tí nào á?”

“À, chị ta gọi Lão Vương là Tiểu Vương.”

Tiểu Vi vỗ vỗ trán mình, “Em không được tỉnh táo lắm vào buổi sáng, nào, để em tút lại tinh thần cái, thúc đẩy trí tuệ phân tích giúp chị.”

Chưa chờ Tiểu Vi mở miệng, một tiếng chuông điện thoại đã vang lên từ ban công của phòng họp.

“Ai đấy?” Khang Nam và Tiểu Vi cùng quay đầu lại.

Từ Châu lặng lẽ chui ra từ cửa ban công, cậu chàng giơ hai tay lên, một bàn tay cầm di động.

“Sao lại là chú nữa, âm hồn không tan à!” Đầu Khang Nam hơi choáng váng.

“Sao chú mày lại nghe lén bọn chị nói chuyện nữa!” Tiểu Vi lên án Từ Châu.

Từ Châu vừa xấu hổ vừa bất đắc dĩ giải thích, “Hai chị à, em thật sự không nghe lén đâu. Em trốn ngoài ban công rít điếu thuốc, nghe thấy có người nói chuyện, phát hiện ra là các chị. Em cảm thấy đi ra ngoài thì kì, trốn thì lại không có chỗ. Em xin lỗi các chị thật lòng, chỉ là trùng hợp thôi!”

“Sao chỉ mình chú mày là lắm trùng với hợp thế!” Tiểu Vi nói.

“Nói, đã nghe thấy gì rồi?” Khang Nam chống nạnh.

“Ặc, ờ ờm, gần hết ạ.” Từ Châu thành thật trả lời.

Khang Nam cạn lời.

“Chị, nhưng em biết là chị Tiểu Vi không phân tích được đâu!” Từ Châu nóng lòng lập công chuộc tội.

“Sao chú mày lại thế chứ, còn cướp việc của chị à?” Tiểu Vi vội vàng nói.

“Để nó nói, chị nghe thử xem thế nào.”

Từ Châu đắc ý đưa mắt ra hiệu với Tiểu Vi, ton hót mang ghế ra, mời Khang Nam ngồi xuống. Cậu ta lại tự mang cho mình một cái ghế, ngồi cạnh Khang Nam. “Chị, là vầy nè. Chỉ một gói hàng thì mắc gì chị ta phải tự thân đưa đến, chị ta hoàn toàn có thể để Lão Vương đưa. Vậy thì tại sao chị ta lại muốn mang hàng ship tới cho một người mà chị ta không quen biết?”

Khang Nam và Tiểu Vi cùng nghiêng đầu, chờ cậu chàng nói câu tiếp theo.

“Bởi vì chị ta muốn xem thử, Lão Vương đang thân thiết với ai, chị ta muốn hòa nhập vào vòng xã giao của Lão Vương, đồng thời cũng muốn tự xác nhận lại chị là ai, rồi phán đoán quan hệ giữa chị và Lão Vương.”

Từ Châu nói xong, không khí lặng đi.

Tiểu Vi hít một hơi lấy bình tĩnh, “Em cũng nghĩ đến chuyện này. Con mụ này cũng tài ra phết, nhưng chị à, chị với Lão Vương đã có gì đâu. Bả gặp chị thì cũng làm được gì, chị không phải sợ bả, chết đứng toàn là cây ngay! Ủa lộn, cây ngay không sợ chết đứng!”

Khang Nam vẫn không nói gì, cảm giác bồn chồn dâng lên trong lòng, đúng vậy, đang dưng tại sao mình lại phải hoảng loạn nhỉ?

“Bề ngoài thì không có gì, nhưng trong lòng có gì không thì chỉ có chị với Lão Vương biết thôi.” Từ Châu nói xong, vẫy vẫy tay, nghênh ngang mở cửa bỏ đi.

Tiểu Vi chỉ tay vào Từ Châu đã đi ra ngoài, quay đầu nhìn Khang Nam còn đang sững sờ tại trận. Lòng cô nàng đại khái đã hiểu, cô nàng không nói gì nữa.

Kết quả là trong hôm nay, câu nói “Trong lòng có gì hay không chỉ mình mình biết” của Từ Châu cứ xoay vòng vòng trong đầu Khang Nam, không thoát ra được.

Buổi tối, Khang Nam nằm trên giường, Lucky yên lặng liếm móng vuốt.

Nhóm WeChat bắt đầu vang, Khang Nam lấy di động qua nhìn.

Trong nhóm “Hội bạn chó má”, Tiểu Khâu mời Vi Linh Linh vào nhóm.

Tiểu Khâu giận lẫy vợ nên dắt Caesar đi dạo quanh khu đô thị. Lúc rẽ vào chỗ ngoặt, Caesar tự dưng bắt đầu chạy, Tiểu Khâu nắm dây dắt đi theo. Cậu ta ngẩng đầu thì thấy một người phụ nữ mặc đồ thể thao dắt một con Golden Retriever, đến gần mới phát hiện đấy là Gấu Bự.

Caesar và Gấu Bự thân thiết chào hỏi nhau.

Tiểu Khâu đoán người dắt Gấu Bự hẳn chính là bà vợ cũ trong truyền thuyết của Lão Vương.

“Chị dâu ngày xưa đấy à. Em là Tiểu Khâu, hàng xóm của Lão Vương.” Tiểu Khâu nhiệt tình giới thiệu.

“Chào cậu, Tiểu Khâu. Chị vừa về nước, còn chưa quen hàng xóm khu này.” Vi Linh Linh cười nói, không hề xấu hổ vì cách gọi “Chị dâu ngày xưa” này.

“Không sao, từ từ rồi quen thôi, chó của khu mình đều chơi với nhau cả mà.” Tiểu Khâu lịch sự cười ngây ngô.

“Hằng ngày có nhiều người đi dắt chó lắm à?”

“Nhiều lắm chị, tối nào cũng gặp nhau, thi thoảng còn cùng hoạt động.”

“Thế thì tốt quá, náo nhiệt thật. Trước kia chị còn lo về đây sẽ xa lạ với hàng xóm.”

“Không đâu ạ.”

“Vậy mọi người liên hệ với nhau thế nào?”

“Wechat, chúng em có nhóm WeChat.”

“Vậy cậu cho chị vào nhóm đi, chị làm quen với mọi người, cuối tuần mời mọi người ăn cơm.”

Tiểu Khâu nghe thấy yêu cầu của Vi Linh Linh thì lập tức hối hận vì sự lắm miệng của mình. Có giới thiệu cũng nên để Lão Vương tự giới thiệu, cậu ta kéo Vi Linh Linh vào nhóm còn ra thể thống gì nữa. Thế này chẳng khác nào vi phạm khế ước bất thành văn giữa cánh mày râu với nhau.

Tiểu Khâu do dự, chợt nảy ra ý hay. Cậu ta đang định bảo mình không mang theo di động thì vợ bỗng gọi tới.

Tiểu Khâu vội vàng xấu hổ móc điện thoại ra khỏi túi quần, nghe máy. Giọng gầm gừ của vợ vọng ra: Trong vòng 10 phút mà anh không về tới nhà, thì cả anh lẫn con chó quý báu của anh đừng hòng quay về nữa!

Tiểu Khâu vội đồng ý ngay rồi cúp máy. Cậu ta ngẩng đầu, Vi Linh Linh đã lấy di động của mình ra, cười tủm tỉm nhìn cậu ta.

Rơi vào đường cùng, Tiểu Khâu cọ tới cọ lui mở WeChat, quét mã QR của Vi Linh Linh, thêm bạn bè, tìm nhóm WeChat, kéo Vi Linh Linh vào nhóm Hội bạn chó má trước cái nhìn chằm chặp và vẻ mặt tươi cười của chị ta.

Nhà Lão Vương đèn đuốc sáng trưng, Lão Vương đang bận rộn một mình trong phòng bếp yên ắng, tiếng động duy nhất là nồi canh đang sôi ùng ục và nổi bọt.

Vi Linh Linh dắt chó về tới nhà. Gấu Bự chạy vào cửa phòng bếp nhòm Lão Vương một lát, lại tiến đến gần hửi hửi, sau đó ngoan ngoãn quay về ổ của mình.

“Lão Vương, em gặp Tiểu Khâu dưới lầu, đúng là một cậu trai trẻ rất nhiệt tình. Cậu ấy giới thiệu tình hình khu này cho em, nói mọi người thường xuyên dắt chó đi dạo với nhau, còn kéo em vào nhóm dắt chó của mọi người.” Vi Linh Linh rửa tay trong phòng vệ sinh xong thì đi ra.

Con dao Lão Vương đang cầm để xắt rau dừng hai giây, sau đó lại thái tiếp.

“Anh đang nấu món gì mà thơm thế?” Vi Linh Linh ôm Lão Vương từ đằng sau.

Lão Vương không dừng việc đang dang dở.

“Ban đầu anh nào vào được bếp, chỉ là một người làm nghệ thuật, còn chẳng biết nấu cơm chiên trứng. Không ngờ bây giờ tay nghề bếp núc của anh lại thạo như vậy.”

Lão Vương bỏ rau củ đã thái vào đĩa, đi ra khỏi chỗ để thớt. Vi Linh Linh tất nhiên cũng buông tay ra. Chị ta lấy một miếng cà chua đã cắt bỏ vào miệng mình, nghịch ngợm như một thiếu nữ.

“Bụng rỗng đừng ăn cà chua.” Lão Vương nặng nề nói.

“Ăn một miếng không sao đâu. Nhưng đúng là bụng em bị yếu vì ăn linh tinh quá nhiều, cần được điều trị tử tế.”

“Em ra ngoài chờ đi, phòng bếp nặng mùi khói.”

Vi Linh Linh nghe lời đi ra ngoài, lơ đãng nói: “Đúng rồi, em thấy gói hàng của hàng xóm trên ban công, lúc ấy em cũng định xuống lầu nên tiện tay đưa người ta rồi, kẻo nhà nào cần gấp lại sốt ruột.”

Lão Vương “Ừ” một tiếng, không nói gì thêm, bưng một đĩa salad rau dưa vào.

Vi Linh Linh thì lại vô cùng thoải mái, chủ động nhận đĩa, đồng thời kề mặt mình sát mặt Lão Vương, đôi mắt to ngập nước nhìn chằm chằm vào mắt Lão Vương, “Cô Khang Nam kia trông đẹp thật, lại trẻ trung. Em thấy trên tường có treo một bức tranh anh vẽ, vậy hai người là……”

“Hàng xóm.” Lão Vương bỏ tay khỏi đĩa.

“Ha ha ha, em trêu anh thôi, anh trở nên nghiêm trang như vậy từ bao giờ thế, chẳng biết đùa gì cả.” Vi Linh Linh đặt đĩa lên bàn cơm, sau đó ngồi xuống.

“Em ở đây bao lâu?” Lão Vương hỏi.

“Lần này em về thì không đi nữa. Hồi trẻ em thấy định mệnh đời mình là phiêu bạt, vừa lãng mạn lại vừa tự do. Sau khi nhìn thế giới bên ngoài, em mới phát hiện nơi mình yêu nhất vẫn là bến đỗ ban đầu. Người em yêu đậm sâu ở đây, nơi này mới là nhà của em.” Vi Linh Linh không hổ là người làm nghệ thuật, nói một đoạn thoại đầy tình thơ ý hoạ đến là nhịp nhàng.

“Anh tìm nhà giúp em.”

“Lão Vương, em đang muốn bàn với anh đây. Em thấy khu chung cư này có hoàn cảnh sống rất tốt, con người cũng hiền lành, anh còn quen được nhiều bạn nuôi chó và hàng xóm như thế. Vốn em còn sợ về nước đột ngột không thích ứng được, nhưng có anh rồi thì em không cần lo lắng vấn đề này nữa, em sẽ nhanh chóng hòa nhập với hoàn cảnh trong nước thôi, vậy nên em muốn ở lại chỗ anh. Mấy năm trước bố mẹ em đi rồi, bây giờ người thân duy nhất ở trong nước của em chỉ có anh, chẳng lẽ anh lại từ chối em?”

“Không tiện.” Lão Vương nói sau một thoáng im lặng.

“Không đâu, em không cảm thấy vậy. Tự em có việc của em, anh cứ bận việc anh đi. Lúc nào anh không ở nhà thì cho em mượn Gấu Bự là được, bọn em hợp cạ nhau lắm.”

Lão Vương không nói gì nữa, thất thần nhai salad.

“Đúng rồi Lão Vương, em còn có một việc, cuối tuần sau cũng là sinh nhật em. Đây là sinh nhật đầu tiên kể từ khi về nước, em muốn tổ chức một bữa tiệc đơn giản ở nhà, mời hàng xóm đến làm khách. Như vậy em sẽ hòa nhập nhanh hơn với mọi người, anh cảm thấy thế nào?”

“Sinh nhật?”

“Em biết ngay anh không nhớ mà, không sao, chỉ là một ngày thôi, em nhớ là được.”

“Nhưng em còn chưa thân với mọi người, mời thẳng thì mạo muội lắm?”

“Ừm, anh nghĩ vẫn chu đáo hơn em, hay là không bảo là sinh nhật em nữa, chỉ mời mọi người làm khách, ăn cơm tán dóc thôi. Em ở nước ngoài mụ cả đầu, muốn hôm đấy được náo nhiệt một chút, được không?”

“Tùy em.” Lão Vương nói xong thì đứng dậy, “Anh no rồi, em cứ ăn từ từ.”

Vi Linh Linh nhìn theo bóng Lão Vương đi vào phòng đọc sách, lấy di động ra.

Tiếng thông báo từ nhóm WeChat “Hội bạn chó má” vang lên.

“Chào mọi người, chị là Vi Linh Linh, thứ Bảy tuần sau, chị và Lão Vương mời cả nhà tới nhà anh chị làm khách, cùng dùng bữa tối. Hy vọng hàng xóm tới chung vui.”

Sau khi tin nhắn được gửi, Tiểu Bạch, Tiểu Hồng là người nhắn lại đầu tiên: Thầy Vương đã mời thì chúng em sẽ tới đúng giờ, còn được ăn chùa nữa.

Vương Tâm Ngọc nhắn lại: Thứ 7 tuần sau em với Lãnh Hàm rảnh, cảm ơn Lão Vương và chị Linh Linh, gặp nhau vào thứ Bảy nhé.

Chỉ một lát sau, Tiểu Khâu cũng nhắn tin lên: Lâu rồi không liên hoan, Lão Vương xuống bếp, em xin nhịn ăn từ ngày hôm trước, chờ chầu này.

Mọi người tích cực chủ động như vậy vì nể mặt Lão Vương là chính, thỏa mãn trái tim hóng drama khó dằn của mình là chủ yếu. Họ muốn xem thử rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra với Lão Vương độc thân lâu năm này.

Chỉ mình Khang Nam là chìm vào im lặng nhìn điện thoại.

Đúng như Từ Châu nói, Vi Linh Linh quả nhiên đã bắt đầu tích cực hòa mình vào những mối quan hệ trong cuộc sống của Lão Vương. Mời mọi người tới ăn tương đương với chuyện tuyên bố quan hệ giữa chị ta và Lão Vương, hơn nữa chị ta còn mời khách với thân phận chủ nhà, ý chỉ chị ta đã làm hòa với Lão Vương.

Khang Nam cầm di động, đi tới đi lui trong phòng. Nên đi hay là thôi đây, cô không quyết định được.

Lúc này, WeChat của Khang Nam lại vang lên, Vi Linh Linh @ Khang Nam trong nhóm: Tiểu Nam, rảnh thì tới chung vui nhé, chúng mình là thông gia mà.

Rơi vào đường cùng, Khang Nam đành nhắn lại một biểu tượng OK trong nhóm.

Nếu tránh không được, thì chơi tới bến đi.

Một góc đường ở dưới công ty của Khang Nam, biết tin thứ Bảy tuần sau Khang Nam phải tham gia buổi liên hoan do vợ cũ của Lão Vương tổ chức, Tiểu Vi và Từ Châu mỗi người châm một điếu thuốc.

Tiểu Vi: “Chị à, mụ Vi Linh Linh này không đơn giản đâu, chẳng phải chỉ là vợ cũ thôi sao? Sao lại tỏ vẻ chắc ăn thế, còn đòi mời hàng xóm của chồng cũ đến liên hoan ở nhà chồng cũ, cũng gan thật đấy!”

Từ Châu: “Quả nhiên chị ta rất nóng lòng muốn hòa mình vào cuộc sống của Lão Vương, xem ra chị ta thực sự muốn làm hòa với Lão Vương.”

“Ý chú là gì?” Tiểu Vi ho khan vì sặc khói.

“Nếu không muốn làm hoà với Lão Vương thì hà tất mất công mời hàng xóm của Lão Vương tới ăn cơm?” Từ Châu phỉnh phờ nói.

“Ủa khùng hay gì? Lúc trước tự mình bỏ đi, bây giờ về lại đòi làm hòa, coi tình cảm là thứ gì chứ? Để cho mụ ấy chơi một mình à?” Tiểu Vi tức giận bất bình.

“Ôi, dạo này chị toàn gặp chuyện gì thế này!” Khang Nam cứ nghĩ đến buổi tụ tập vào thứ Bảy là lại thấy ung cả thủ.

“Chị Nam, chị đừng sầu làm gì, đây cũng chưa chắc đã là chuyện xấu! Cũng có thể là một cơ hội.” Từ Châu dập tắt điếu thuốc còn chưa hút hết trong tay.

“Vậy là sao?” Tiểu Vi tò mò.

Từ Châu gật gật đầu với Khang Nam, như thể cổ vũ, “Chị Nam, thứ 7 này chị cứ đi thoải mái hết mình, chị ngồi chung một bàn với Vi Linh Linh, vậy thì càng dễ biết được thái độ của Lão Vương.”

“Ý của chú là, giống tình huống thử thách ’em và mẹ anh cùng rơi xuống nước anh cứu ai’ à?” Tiểu Vi cảm thấy mình đã hơi thủng rồi.

“Kiểu kiểu đấy.” Từ Châu nói.

“Tại sao chị cứ phải so bì với chị ta chứ?” Khang Nam nghe xong thì hỏi câu mà lòng mình nghi hoặc nhất.

“Chị, mình sợ gì so. Chị trẻ trung xinh đẹp hơn mụ, thành công trong nước hơn mụ. Mụ ta tay trắng ở xứ người nên mới cúp đuôi về. Mụ ta có gì chứ?” Tiểu Vi cũng dập tắt điếu thuốc đang cầm, vội vàng nói.

“Chị ta có hồi ức với Lão Vương.” Từ Châu thờ ơ nói.

“Vậy thì cũng là hồi ức đau khổ.” Tiểu Vi rất không phục.

“Được rồi, được rồi, càng nói càng loạn, nói cho chị đi, thứ Bảy này chị phải làm sao đây?” Khang Nam thấy tức muốn hộc máu.

“Đi thôi, chị, để em mua cho chị chiếc áo khoác Burberry mà tuần trước em bảo chị ấy, mình không thể thua trận này được.” Tiểu Vi dứt lời, tính kéo Khang Nam đi ngay.

Từ Châu ngăn Tiểu Vi lại, “Không cần thế, cứ như bình thường là được, không cần khác biệt với trước đây làm gì, càng tự nhiên càng tốt. Chị chưng diện thêm, vợ cũ của Lão Vương sẽ được thêm điểm. Bởi vì chuyện này cho thấy chị để bụng. Có cái để để bụng, thì nghĩa là có điểm yếu, người khác sẽ biết cách đối phó với chị. Chị phải tỏ vẻ không quan tâm, bình tĩnh, bởi vì càng cố nắm chặt càng dễ tuột mất.”

Khang Nam nghe hết lời của Từ Châu thì thấy rất hay, không khỏi tán thưởng, “Đồng chí Từ Châu, sao đồng chí nhiều mưu ma chước quỷ thế?”

Từ Châu cười cười, đắc ý nói: “Dù gì em cũng là người ngoài cuộc mà.”

Tiểu Vi nhìn cậu chàng với ánh mắt hâm mộ.

Lão Triệu triệu tập cuộc họp toàn công ty, vị trí Phó giám đốc luôn được bàn tán xôn xao trước đó có vẻ sẽ có kết quả vào hôm nay.

Khang Nam ngồi ở giữa hàng đầu. Cô vào nghề đã gần 10 năm, đã từng kinh qua tất cả sóng to gió lớn, nhưng vào giờ phút này, cô vẫn hơi căng thẳng. Lâm Tiêu cũng mang vẻ mặt nghiêm túc, nhưng cái chân để dưới bàn thì run rẩy không ngừng.

Không khí trong cả phòng họp vô cùng nghiêm trang. Thi thoảng mọi người lại châu đầu ghé tai, khe khẽ nói nhỏ, chốc chốc lại nhìn về phía hai người được đề bạt chức Phó giám đốc là Khang Nam và Lâm Tiêu. Họ đều đang suy đoán hôm nay ai sẽ được như ý nguyện. Kẻ mạnh đấu nhau, chỉ có người thắng làm vua, bầu không khí cạnh tranh còn căng thẳng hơn cả các show sống còn.

Lão Triệu khoan thai tới muộn, mấy sếp trong hội đồng quản trị theo sau. Lão Triệu ngồi đối diện Khang Nam và Lâm Tiêu, nhưng chưa bao giờ nhìn về phía Khang Nam.

Mọi người im re, Lão Triệu mở miệng: “Hôm nay tôi triệu tập mọi người là do có vài chuyện muốn tuyên bố. Từ khi công ty chúng ta thành lập đến bây giờ, từ nhỏ đến lớn, từ không có tiếng tăm gì đến khi bước lên dẫn đầu ngành, không thể thiếu sự cố gắng của từng người ở đây. Nhưng công ty làm ăn lớn dần, thì cũng thêm khó khăn cho việc quản lý. Nếu bộ máy quản lý không thể vận hành hiệu quả thì phải thay ngay máy móc tân tiến. Cho nên tôi đã quyết định điều chỉnh kết cấu quản lý lâu rồi. Tôi đã đề bạt một người cho vị trí Phó giám đốc từ mỗi nhóm sale. Phó giám đốc sẽ quản lý nghiệp vụ sale, báo cáo trực tiếp với tôi. Những vị lão làng ở đây đã cùng tranh thiên hạ với tôi rất nhiều bận, là trụ cột vững vàng, lập công lao lớn vì công ty. Vị trí Phó giám đốc này đồng nghĩa với nhiều trách nhiệm và gánh nặng hơn, hy vọng mọi người hiểu rõ. Được, tôi chính thức tuyên bố, người vừa được thăng chức lên Phó giám đốc là……”

Lúc này mọi người đều ngừng thở, chờ đợi Lão Triệu già đời nói ra cái tên kia.

Lòng bàn tay Khang Nam đổ mồ hôi từ nãy đến giờ, người Lâm Tiêu cứng đờ thẳng tắp.

“Người được lên chức Phó giám đốc là Lâm Tiêu.”

Những thành viên trong nhóm của Lâm Tiêu vỗ tay đầu tiên, Lâm Tiêu ngồi giữa những tiếng hoan hô thở phào nhẹ nhõm một hơi, đứng lên nhận sự chúc mừng của mọi người.

Khang Nam nghe thấy tên “Lâm Tiêu” thì đầu trống rỗng, cô vỗ tay theo những người xung quanh, không biết mình đang có cảm xúc gì trong lòng, không biết mình nên cảm thấy gì bây giờ, chỉ vô cùng bình tĩnh. Nhưng Tiểu Vi và các đồng nghiệp trong nhóm của cô thì tức tối siết chặt nắm tay.

Sau khi tan họp, Khang Nam bị Lão Triệu mời tới văn phòng. Một đống người chen chúc trước cửa văn phòng, muốn nghe thử Khang Nam vốn có cửa thắng rất lớn có nổi sùng với Lão Triệu, thậm chí từ chức tại trận không. Mọi người đều hiểu rõ trong lòng, từ khi còn là thực tập sinh đến khi trở thành thành phần nòng cốt của nghiệp vụ, Khang Nam đã vượt mọi chông gai, cùng vượt qua rất nhiều trắc trở với công ty. Cô vẫn luôn được Lão Triệu trọng dụng, dù trước đây từng có chuyện khách đòi hủy đơn vì phốt đạo nhái, nhưng cô không những thành công hóa giải, mà còn chuyển nguy thành an, là người có doanh số sale đứng đầu.

Có năng lực đã đành, nhưng nếu không nhờ Lão Triệu chống lưng đằng sau, thì chẳng ai dám tự tin như vậy. Bây giờ vào thời khắc mấu chốt để chuyển mình trong sự nghiệp, Lão Triệu lại nâng đỡ nhân tài mới xuất hiện Lâm Tiêu, hơn nữa Lâm Tiêu còn là kẻ do Khang Nam nuôi lớn từ khi được chiêu mộ vào công ty. Vào lúc này, Khang Nam mà bình tĩnh được thì lại lạ quá.

Khang Nam ngồi đối mặt với Lão Triệu, hai người đều không nói gì.

Lão Triệu pha một ấm trà, rót cho Khang Nam.

Tuy Lão Triệu đã đến tuổi trung niên, nhưng chăm sóc tốt, vẫn phong độ như xưa. Nếu làm diễn viên, ông cũng sẽ là người trẻ lâu như Trịnh Thiếu Thu.

(Trịnh Thiếu Thu, diễn viên nổi tiếng, chuyên đóng các vai đại hiệp, dù có tuổi nhưng vẫn rất phong độ.)



Khang Nam nhận tách trà, uống một ngụm, chậm rãi nói: “Sếp Triệu, em không sao, sếp muốn nói gì thì cứ nói thẳng.”

Lão Triệu cũng rót một tách trà cho mình, nhìn Khang Nam: “Tiểu Nam, anh biết cô ấm ức trong lòng, cô có gì muốn hỏi thì cứ hỏi đi.”

“Tại sao lại là cậu ta?” Khang Nam rốt cuộc không nhịn được nữa.

“Theo tình hình trước mắt của công ty, Lâm Tiêu là lựa chọn tốt nhất, dù gì sắp tới công ty này sẽ gặp phải áp lực xưa nay chưa từng có. Cô ở công ty bấy lâu, luôn trên chiến tuyến, ắt hẳn phải hiểu tình hình rõ nhất.”

“Sếp cảm thấy tôi không gánh vác nổi áp lực ấy ư?”

“Anh hoàn toàn tin tưởng năng lực của cô, nhưng anh có suy tính khác về sự phát triển cá nhân của cô.”

“Phát triển cá nhân? Sếp Triệu, sếp nói thẳng đi, có phải vì tôi là phụ nữ, công ty lo rằng sau này tôi kết hôn sinh con sẽ làm chậm trễ công việc không?”

“Khang Nam, cô suy nghĩ nhiều rồi, ý anh không phải thế. Nếu cô đã nghĩ cực đoan như thế, vậy chúng ta không cần bàn lại nữa. Anh phê cho cô nghỉ Đông, cô nghỉ ngơi tử tế một thời gian đi.” Lão Triệu lại quay về vẻ ôn hòa như mọi khi.

Khang Nam chưa từng ngờ rằng có ngày mình lại đối thoại gay gắt như thế với Lão Triệu, cũng chưa bao giờ ngờ rằng sẽ bị Lão Triệu yêu cầu nghỉ phép. Nghỉ phép trong thời khắc mấu chốt thế này, tương đương với việc chắp tay nhường rất nhiều tài nguyên và đơn hàng cho Lâm Tiêu và những người khác.

Khang Nam kích động đứng lên: “Sếp Triệu, sếp có ý gì, lúc này tôi không thể đi được. Đầu năm là một vòng tranh đấu thị trường mới. Lúc này tôi mà đi, thì khác gì rút binh của một ngọn núi lớn.”

Lão Triệu dần nghiêm túc hơn, “Cô tự coi mình quan trọng quá rồi. Nếu cô nghỉ ngơi, tất nhiên sẽ có người nhận việc thay cô. Anh có suy tính của mình, cô đừng nhiều lời.”

Xem ra Lão Triệu đã nghĩ kỹ lâu rồi, nói thêm cũng vô dụng. Khang Nam cố nén lệ trong mắt, cô đứng lên, cắn răng nói: “Được!”

Khang Nam mở cửa văn phòng Sếp Triệu, đám người lập tức giải tán, chỉ mình Tiểu Vi bối rối ra mặt đứng trước Khang Nam.

Khang Nam không hề dừng lại, bước đi rất nhanh, Tiểu Vi đuổi theo cô cả quãng đường, “Chị ơi, rốt cuộc có chuyện gì thế? Lão Triệu đã nói gì với chị vậy?”

“Tiểu Vi, em thu dọn đồ đạc giúp chị đi, chị phải nghỉ ngơi một thời gian, có lẽ em sẽ phải chịu khổ một chút.”

Khang Nam đứng trước bàn làm việc của mình, nhưng lại không biết thứ nào mới là đồ của cô. Folder và những tài liệu trong ấy đều là của công ty, trong khung ảnh là ảnh chụp chung với các thành viên nhóm sale khi nhận được giải nhân viên ưu tú năm ngoái. Khang Nam chưa từng nghĩ rằng, hóa ra rời khỏi công ty lại có thể nhẹ nhàng như vậy, dường như chẳng cần lưu lại bất cứ dấu vết nào, chẳng cần mang theo bất cứ thứ gì, khoan khoái mà đi thôi.

Đồng nghiệp xung quanh đều đứng lên, lặng lẽ nhìn Khang Nam chăm chú. Mắt các thành viên trong nhóm của cô đều đỏ hoe, những người muốn tiến lên nói chuyện với cô đều bị Tiểu Vi ngăn lại. Họ đều kinh ngạc vì chỉ trong một ngày, một người giỏi giang làm việc rất tốt, có thành tích như thánh thần lại trải qua việc lên chức thất bại, bị ông chủ cho “nghỉ”. Một người phụ nữ mạnh mẽ luôn kiêu ngạo, nay lại đứng trước bàn làm việc của mình, gần như bị đuổi khỏi nơi này. Mới tủi thân và ê chề làm sao.

Khang Nam bỏ khung ảnh vào ba lô, thở hắt ra một hơi. Cô rặn ra một nụ cười, gật đầu với Tiểu Vi và các đồng nghiệp cùng nhóm với mình, sau đó vội vã chạy trốn. Mới đi được vài bước, Lâm Tiêu đã chắn trước mặt cô.

“Chị Nam, chị đi ngay à?”

Khang Nam ngẩng đầu nhìn Lâm Tiêu chằm chằm, “Chúc mừng cậu!”

“Cảm ơn, tôi có được này hôm nay ắt phải cảm ơn chị đã dẫn dắt tôi vào nghề, chỉ bảo tôi rất nhiều. Nhưng hôm nay nếu tôi có thể được hội đồng quản trị cất nhắc lên đến chức này, thì cũng đủ chứng tỏ thực lực của tôi. Hy vọng chị Nam có thể tâm phục khẩu phục.”

Lâm Tiêu dường như đã biến thành một người khác, không còn là anh chàng khiêm tốn lịch sự mà Khang Nam từng quen biết nữa.

“Lâm Tiêu, việc cậu lên được chức Phó giám đốc quả thực đã chứng tỏ năng lực của cậu, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi không làm được việc. Còn nữa, tôi chưa từng tệ bạc với cậu bao giờ, cậu đừng có thù hằn với tôi, tại sao tôi đi rồi cậu lại tỏ vẻ vui sướng khi người ta gặp họa như vậy?”

“Khang Nam, kết cục hôm nay đã định rồi, chúng ta nói toẹt ra cho nhanh đi. Ngày xưa chị đối xử rất tốt với tôi chẳng phải là vì tôi có thể chia sẻ áp lực giúp chị sao? Đến lúc tôi đủ đầy lông cánh thì chị mang một nửa tài nguyên đi xây núi chỗ khác là thế nào? Làm không nổi nữa lại quay về tranh cướp với tôi? Đừng tưởng tôi không biết chị kiếm đơn bằng cách nào!” Khi nói chuyện, trông Lâm Tiêu rất đáng sợ, Khang Nam không khỏi rùng mình một cái.

“Lâm Tiêu, anh có ý gì?” Tiểu Vi tức giận đến mức mặt đỏ phừng phừng, cô nàng vẫn luôn không thích Lâm Tiêu, luôn hoài nghi Lâm Tiêu. Mà bây giờ Lâm Tiêu rốt cuộc cũng tháo mặt nạ, hắn ta còn khả ố hơn cả tưởng tượng của cô nàng.

“Tính cả cô luôn đấy! Ngoài biết ca hát, uống rượu, ngồi lên đùi ông chủ, thì các cô còn biết làm gì?”

“Lâm Tiêu, anh say rồi hả? Anh đừng có quá đáng!” Tiểu Vi chỉ vào mũi Lâm Tiêu, hai mắt đỏ hoe.

Khang Nam ngăn Tiểu Vi lại, xoay người nói với Lâm Tiêu: “Lâm Tiêu, từ khi đưa cậu vào nghề đến hôm nay cậu lên chức, tôi chưa từng có lỗi với cậu. Làm việc phải cạnh tranh là đương nhiên, nhưng là cạnh tranh có lợi. Tôi đã từng hại cậu bao giờ chưa?”

“Đúng vậy, anh nói đi. Chị Nam đã từng hại anh bao giờ? Không chỉ không chơi xấu anh, biết anh có nhiều áp lực trong cuộc sống, chị ấy còn nhường mấy đơn hàng của chị ấy cho anh, để anh ký hợp đồng. Hôm nay anh nói vậy, anh có còn lương tâm không?”

“Bớt giả mù sa mưa cho tôi nhờ, tại sao chị làm thế tôi lại không biết ư! Chị khinh mấy đơn ấy lãi ít, thu hồi vốn chậm, chỉ muốn tìm thành tích lớn hơn, không thì sao chị lại chắp tay nhường khách cho tôi? Tôi nói cho chị nhé Khang Nam, tôi đã chịu đủ cái kiểu kiêu căng ngạo mạn của chị lâu rồi, tôi đã sớm chờ mong chị có ngày hôm nay!”

Khang Nam đối mặt với Lâm Tiêu đã hoàn toàn lật mặt, cô tức giận đến mức không còn lời nào để nói, chỉ cảm thấy tay mình run rẩy mãi, cô rít một câu từ kẽ răng, “Cậu đã nói đủ chưa?”

“Chưa đâu, trước đây chị phạm phải sai lầm lớn là sao chép, vậy mà vẫn bình an qua truông. Nếu là kẻ khác thì phải cuốn gói về nhà lâu rồi, chẳng lẽ tôi lại không biết nguyên nhân?”

“Cậu biết cái chó gì!”

Tất cả đồng nghiệp có mặt đều ồ lên, bàn tán sôi nổi.

Lâm Tiêu ý thức được mình kích động nên đã lỡ lời, nhưng bát nước hắt đi không lấy lại được, hắn ta chỉ có thể tiếp tục nhìn Khang Nam.

Vào giờ phút này, sức chịu đựng của Khang Nam đã ở trên bờ vực bùng nổ, “Cậu biết cái gì?”

“Tôi đang giữ mặt mũi cho chị, chị đừng có mà không biết điều!”

Lâm Tiêu vừa dứt lời thì nhận ngay một cái tát nảy lửa, Khang Nam dùng hết sức bình sinh tát hắn ta.

Không khí vô cùng yên lặng, tất cả mọi người trợn tròn mắt nhìn hai kẻ trước mặt. Khang Nam lớn bằng chừng này, trừ hồi cấp 3 cô tát côn đồ để bảo vệ chị hàng xóm, thì sau này cô không còn động tay với bất kì ai nữa. Cô vẫn luôn kìm mình lại, bình tĩnh, không muốn xung đột với bất cứ ai. Nhưng hôm nay, đối mặt với sự sỉ nhục này, nếu không bùng nổ thì Khang Nam thật sự cảm thấy bản thân uất ức quá, mình còn khinh thường chính mình.

“Các cô cậu đang làm gì ở đây thế?” Lão Triệu hô một tiếng từ đằng sau đám đông, đám đồng nghiệp quay đầu lại thấy Lão Triệu, bèn dẹp một lối cho Lão Triệu.

Lão Triệu nhìn Khang Nam và Lâm Tiêu một lát, nói với Khang Nam: “Sao còn chưa đi?”

Khang Nam ngẩng đầu nhìn Lão Triệu, người ấm áp tựa như người thầy trên đường đời, đã từng cho mình cơ hội trưởng thành này, bây giờ lại nói đỡ cho Lâm Tiêu. Lòng Khang Nam lạnh đi. Chút lý trí còn sót lại nhắc nhở cô, bất kể vào lúc nào, cô cũng phải nhã nhặn. Cô xoay người nhìn đám đồng nghiệp xung quanh, ánh mắt kiên định, nói với mọi người: “Cảm ơn sự chăm sóc bao dung của mọi người cho tới nay, sông núi còn tương phùng, chúng ta gặp lại trên giang hồ vậy!”

Khang Nam và Lão Triệu đi ngang qua nhau, cô cảm thấy ánh mắt Lão Triệu hơi khác thường. Cô không rảnh để ý quá nhiều, chỉ muốn rời khỏi nơi này cho mau.

Khang Nam đi ra khỏi công ty mà không quay đầu lại. Cô gọi xe mãi mà không hô dừng được chiếc nào, vất vả lắm mới chờ được một chiếc taxi thì lại bị người ta cướp mất, tâm trạng của Khang Nam càng tệ hại hơn.

Từ Châu đã đi ra ngoài theo cô từ lúc nào không hay, cậu ta lái xe đến trước mặt Khang Nam, “Chị đi đâu, em đưa chị đi.”

Khang Nam kinh ngạc nhìn Từ Châu, “Chú đi theo chị làm gì?”

“Em là một thực tập sinh tí hin, không ai quan tâm em đâu, đi thôi, trời lạnh thế này khó gọi xe lắm.”

Khang Nam do dự một chút, rồi vẫn lên xe.

“Chú tới làm gì? Chứng kiến chị trở thành trò hề thay Lâm Tiêu à?”

“Chị, em là người của chị.”

“Tốt nhất nên thế!” Khang Nam thắt dây an toàn.

“Chị, chúng ta đi đâu đây?”

“Lòng chị nghẹn chết lên được, đi, đi xả hết ra!”

Khang Nam và Từ Châu ngồi trong phòng thuê riêng ở KTV, Khang Nam hát hết bài này đến bài khác, từ nhạc của Diệp Thiến Văn đến Trương Huệ Muội, từ Trương Huệ Muội đến Tôn Yến Tư. Khi hát đến bài《 Ngày mưa 》, giọng cô khàn khàn, hát được mấy câu điệp khúc đã khóc không thành tiếng.

(Vietsub bài “Ngày mưa” của Tôn Yến Tư. Link.

Trương Huệ Muội: A-mei, là ca sĩ người Đài Loan, sinh ngày 9/8/1972 tại thôn Thái An, xã Ti Nam, huyện Đài Đôn, Đài Loan Trung Quốc.)

Từ Châu đưa một chai bia qua, Khang Nam lau nước mắt đi, uống một hơi cạn chai.

Khang Nam uống xong, vỗ vỗ bả vai Từ Châu, thấm thía nói, “Em trai, chị không phải là ma men. Ban đầu chị không biết uống rượu, nhưng về sau chị phát hiện ra, rượu quả là khiến người ta vừa yêu vừa ghét. Đôi khi nó là thứ tốt, tuy rằng hại thân nhưng ấm lòng, khiến người ta quên đi buồn khổ. Nhưng đôi lúc nó lại là thuốc độc, uống xong làm người ta đau nhức, đầu óc cũng không thuộc về mình nữa.”

Từ Châu nghe vậy thì chủ động nâng ly với Khang Nam, hai người lại uống một hớp lớn.

Từ Châu nói: “Chị, chị thấy khó chịu thì uống thêm đi, xả hết ra là đỡ thôi.”

Khang Nam cầm lấy mic, “Hát thêm bài cuối, hát xong thì về nhà.”

Bài hát 《 Trốn chạy 》 của Tôn Yến Tư vang lên, một cô gái tóc ngắn xuất hiện trên màn hình, tỏa ra khí chất quật cường và kiên định.

Ánh trăng dẫn lối, mở tung cửa sổ xe

Rời khỏi thành phố này, đi tìm sự giải phóng

Đi thẳng tới ngọn núi cao nhất kia

Nỗi cô đơn trong tâm trí, trốn chạy trong vắng lặng

Đôi khi tôi không khỏi thấy chán nản

Muốn bỏ đi, muốn trốn chạy

Những kỳ vọng trong lòng, chẳng thể thỏa mãn hết

Tôi nhìn ngàn vạn khung cửa dưới chân núi, có ai chưa từng thấy thất vọng

Nhưng dù có do dự, vẫn phải tiếp tục tiến lên

Tương lai sau này, chỉ có bản thân hiểu rõ

Không muốn tâm trạng mình bị vùi dập bởi thực tại

Đi thẳng tới ngọn núi cao nhất kia

Cô đơn chỉ muốn trốn chạy trong vắng lặng



Tôi đứng trên đỉnh núi chạm trời này

Dang rộng tay giải phóng tất cả

Lấy ánh trăng ấm áp, mang lại sức mạnh cho mình

Rồi phát hiện đáp án của những giấc mơ kia

Vẫn luôn ở trên tay mình

Chỉ ta mới có thể khiến bản thân mình tỏa sáng

(Link Vietsub bài “Trốn chạy”, bản do Ngô Thanh Phong thể hiện: Link.)

Khang Nam nắm mic rất chặt, gào thét từng câu từng chữ, bài hát này quá hợp với tình cảnh, cô hơi chếnh choáng.

Họ ra khỏi KTV, hai người lên xe, xe đi thẳng về hướng Đông, tới nhà Khang Nam.

Khang Nam đã hơi say, Từ Châu đỡ Khang Nam ra khỏi thang máy, nhìn thấy một người đứng ở hành lang. Lão Vương đứng trước cửa nhà Khang Nam.

“Lão Vương? Anh đến đây làm gì?” Khang Nam mơ màng nhận ra Lão Vương.

“Sao cô ấy lại uống say rồi?” Lão Vương đỡ lấy Khang Nam rất đỗi tự nhiên, tựa như những chuyện này vốn là công việc của anh.

“Gặp chút chuyện trên công ty.” Từ Châu vừa trả lời vừa định lấy túi của Khang Nam để tìm chìa khóa.

Lúc này, Lão Vương mở cửa bằng mật mã, Lucky chạy ra từ bên trong, nhảy lên bổ nhào vào Lão Vương và Khang Nam.

“Tôi thường xuyên dắt chó giúp cô ấy, cho nên có mật mã.” Lão Vương giải thích.

Từ Châu không nói gì.

Lão Vương đỡ Khang Nam lên giường, cởi giày giúp cô, Khang Nam lẩm bẩm: “Cho em cốc nước.”

Từ Châu vội vàng đi lục tủ lạnh tìm nước khoáng, Lão Vương lại rót một cốc nước từ phích nước trên bàn, bỏ thêm mật ong, thử độ ấm của nước rồi bưng tới cho Khang Nam. Khang Nam uống ừng ực.

Lão Vương đắp chăn tử tế cho Khang Nam, dém lại góc chăn.

Từ Châu quan sát tất cả những hành động này, đây là chuyện mà một đôi đang yêu hoặc một cặp vợ chồng sẽ làm cho nhau.

Lão Vương đứng dậy, định đi, vạt áo lại bị túm chặt.

“Anh định đi đâu?” Giọng Khang Nam khàn khàn.

“Tôi mang Lucky về, em ngủ một giấc yên lành nhé.” Lão Vương trả lời.

“Em không cho phép anh đi!”

Từ Châu cảm giác không khí không ổn rồi, không biết nên ở hay nên chuồn.

Khang Nam tiếp tục nói: “Anh không thể đi! Có phải anh chỉ biết chăm sóc chó, không muốn chăm sóc em?”

Từ Châu là một cậu chàng tinh ý, biết Khang Nam thích Lão Vương, say rượu làm nũng người ta cũng là chuyện thường tình, mình thật sự không nên làm kì đà cản mũi nữa. Cậu ta yên lặng rời khỏi nhà Khang Nam, đóng cửa không nặng không nhẹ.

Cậu chàng không muốn chào tạm biệt tận mặt, nhưng lại phải để Lão Vương biết mình đã đi, đúng là lao tâm khổ tứ.

Nghe thấy tiếng đóng cửa, Lão Vương thở dài một hơi.

Khang Nam không nghe được đáp án, cô không bỏ cuộc dễ dàng ngay. Cô túm chặt áo của Lão Vương. Lão Vương lảo đảo, ngồi xuống giường, anh quay đầu lại nhìn Khang Nam.

Khang Nam vùi đầu vào lòng Lão Vương, khóc rưng rức, giọng cô rất nhỏ, thân thể run rẩy.

Lão Vương nhẹ nhàng vuốt ve tóc Khang Nam.

“Ngốc.”

“Rốt cuộc anh có thích em không?” Khang Nam ngẩng đầu nhìn Lão Vương, đôi mắt lấp lánh ánh nước.

Lão Vương nhìn cô gái khóc như một đứa trẻ trước mặt mình, “Đừng khóc.”

Không nhận được đáp án của Lão Vương, Khang Nam càng khóc tợn, “Trước kia anh chỉ thương hại em thôi đúng không? Thương hại em như thương hại một con chó hoang đúng không? Trước nay anh chẳng thích em chút nào phải không? Em thật là ngốc, người ta chỉ bố thí cho em một chút, em lại coi đó là gia đình của mình.”

Khang Nam nói hết toàn bộ, tốc độ rất nhanh, lưỡi líu lại. Cô khò khè dứt lời, Lão Vương vốn ăn nói vụng về căn bản không theo kịp. Mấy lần anh định ngắt lời nhưng lại bị Khang Nam nói chen vào. Vất vả lắm Khang Nam mới yên lặng, anh lại phát hiện Khang Nam đã dựa vào mình ngủ mất rồi.

Khang Nam mơ màng, cảm thấy bàn tay to lớn đang ôm mình càng nóng bỏng, vững chãi hơn. Sau đó cô đi vào mộng đẹp, chỉ loáng thoáng nhớ được là cô không cho Lão Vương buông tay, vậy nên Lão Vương cứ ôm cô mãi.

Khi cô thức dậy vào buổi sáng, cánh tay Lão Vương đã tê cứng.

Khang Nam dúi đầu vào trong chăn, biết mình nhất định lại mất mặt rồi, cô buồn bực vì mình không giống những cô gái bình thường khác.

Cô nghe thấy giọng Lão Vương cách lớp chăn, “Tôi đi mua đồ ăn, dắt chó.”

Nghe thấy tiếng đóng cửa, chắc chắn Lão Vương đã đi rồi, Khang Nam mới chui đầu ra khỏi chăn, vỗ bôm bốp vào đầu mình, “Ngu xuẩn, ngu xuẩn!”

Vừa mắng được hai câu, cô đã nghe thấy tiếng gõ cửa!

Sao đã quay lại rồi?

Khang Nam nhanh chóng chỉnh trang phần nhìn, húng hắng giọng, lê thân thể nặng trĩu ra mở cửa.

Cửa mở, hoá ra là Từ Châu.

“Sao lại là chú?”

“Chị, em mang bữa sáng cho chị!”

“Chú biết chọn thời điểm thật đấy……”

Từ Châu không dám nói là mình thấy Lão Vương đi ra ngoài thì mới vào.

“Chị, thấy khá hơn chút nào chưa?”

“Ừ, sao chú dậy sớm thế?”

“Tối qua em ngẫm lại vẫn thấy không yên tâm lắm, nên em ở trong xe một đêm, nếu chị gọi em thì em có thể đi lên thăm chị bất cứ lúc nào.”

“Chú ở trong xe nguyên đêm? Ở dưới lầu?”

“Đúng vậy!”

Khang Nam thở dài một hơi, “Thằng bé ngốc này, vất vả cho chú rồi!”

Ăn hết bữa sáng, chăm sóc Lucky tử tế xong xuôi, Khang Nam đưa Từ Châu ra ngoài.

Khu đô thị đang sửa đường lần nữa, hai bên đường đầy hố và đụn đất. Đường lớn bị quây lại.

Khang Nam chất chồng tâm sự đi đằng trước, Từ Châu yên lặng theo sát cả quãng đường.

Từ đằng xa, Khang Nam đã thấy một cái đuôi to màu vàng lắc lư đằng sau một thân cây trong vườn hoa đối diện. Đổi góc nhìn khác, cô thấy Gấu Bự đang phe phẩy đuôi đằng sau cây, Lão Vương cầm đĩa ném trong tay, sắp đi về phía Khang Nam đến nơi.

Phản ứng đầu tiên của Khang Nam chính là trốn, cô sợ phải thấy Lão Vương, cô không nói rõ được nguyên nhân, nhưng nỗi đau trong lòng thì chắc chắn có. Khang Nam lập tức hoảng loạn, chỉ muốn chạy về hướng ngược lại, không ngờ cô tụt một chân vào rãnh đất bên cạnh, người mất thăng bằng. Cô túm được cánh tay Từ Châu theo bản năng. Cô hét lên một tiếng, kéo Từ Châu cùng ngã vào rãnh đất.

Mắt Khang Nam tối sầm. Lúc mở mắt ra lần nữa cô nhìn thấy Lão Vương, Gấu Bự gâu mấy tiếng về phía Khang Nam đang nằm trong hố đất. Bấy giờ Khang Nam mới tỉnh táo hơn một chút, cô chỉ ước mình là một con chuột chũi, đào chỗ đất này lên, biến mất trong rãnh.

Nhờ Lão Vương và Từ Châu nâng, Khang Nam miễn cưỡng chống một chân đứng lên, nhưng khi chân còn lại vừa chạm đất, cô cảm thấy một cơn đau nhói lên tim.

“Chân, chân!” Khang Nam kêu rên.

“Nhất định là bị trẹo từ lúc nãy rồi.” Người Từ Châu toàn bùn đất

Lão Vương không nói hai lời, anh ngồi xổm xuống, xắn ống quần Khang Nam lên. Phần cổ chân trắng nõn đã bắt đầu chuyển sang màu đỏ, sắp sưng lên đến nơi.

Hình như mình đã từng trải qua cảnh này rồi, Khang Nam hơi hoảng hốt, cô còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Lão Vương bế lên.

“Đi thôi, anh đưa em lên bệnh viện.”

Giọng nói trầm thấp thân thuộc truyền vào tai Khang Nam, tai Khang Nam lập tức bỏng rẫy, trái tim cô căng thẳng.

“Anh…… bỏ em xuống.” Khang Nam vô cùng bối rối, Từ Châu còn đi theo đằng sau, nghĩ vậy mặt cô càng đỏ hơn.

“Không bỏ!”

Không bỏ? Ý là làm sao? Đây là lần đầu Lão Vương kiên quyết, thậm chí là ngang ngược như vậy. Khang Nam không hiểu ra sao, nhưng lại nằm không động đậy trong lòng Lão Vương.

Lão Vương bế Khang Nam trong lòng, tay thì dắt chó, cảnh này hơi buồn cười. Các bác trai bác gái đi dạo quanh khu nhà thấy thế, đều hú hồn hú vía tưởng xảy ra chuyện lớn gì.

“Lão Vương, anh muốn làm gì?”

“Đưa em lên bệnh viện,”

“Em không sao, vả lại có Từ Châu mà, em tự đi được.”

“Sao em lại ở cùng Từ Châu?”

“Em……” Khang Nam nhất thời không biết phải giải thích thế nào, bảo là đồng nghiệp vậy, nhưng mình bị đuổi khỏi công ty rồi mà.

Khang Nam đang ngẫm ngợi dở chừng thì đã được Lão Vương bế đến cạnh xe. Từ Châu giúp anh mở cửa xe. Lão Vương đặt Khang Nam lên hàng ghế sau thật cẩn thận. Gấu Bự muốn vào ngồi cùng, lại bị Lão Vương ngăn lại, “Con lên trước ngồi đi.” Vừa dứt lời, Gấu Bự tự giác nhảy lên ghế phụ lái.

“Hai anh chị đi viện nào? Để em lái xe qua đó.” Từ Châu khập khiễng đi theo sau Lão Vương, hỏi.

Lão Vương ngẫm nghĩ một lát, “Cậu cũng què, đừng lái xe, ngồi ghế sau để ý chân của Khang Nam.”

Từ Châu nghe lời lên xe theo.

[HẾT CHƯƠNG 15]