Xin Hãy Cho Tôi Một Anh Bạn Trai Có Thể Dắt Chó Đi Dạo

Chương 3: Trên đường đi xem mắt, vừa mất mặt vừa mất chó






Ngày còn đôi mươi sợ nhất cô đơn, tới ba mươi rồi thì sợ nhất những cuộc xã giao không cần thiết.

Những dịp xã giao khiến Khang Nam rất đau đầu, cô thật sự không phải là người thích náo nhiệt, đặc biệt là với bạn bè không thân thiết. Cô cũng không phải kiểu người quen lâu mới nhiệt tình, quả thật chẳng khác gì một hồ nước lạnh phải giả vờ như mình đang sôi sùng sục, thực sự không làm nổi.

Khang Nam không nhớ rõ mình đã vạch ra những nguyên tắc xã giao từ bao giờ. Ngoài công việc, Khang Nam cũng không chủ động liên hệ với người khác. Phàm những người mà cô chủ động liên hệ, nếu họ không nhắn lại sau một khoảng thời gian thì cô có thể block họ, không cần phải lãng phí thời gian hữu hạn cho những kẻ không quan tâm đến mình. Từ biệt những kẻ không hợp mới gặp được người hợp hơn, đó là lý do vì sao bạn bè của cô càng lúc càng ít.

Trên phương diện xã giao, cô cực kỳ bội phục Tiểu Vi, khả năng tương tác của Tiểu Vi có thể lan tỏa trong phạm vi 10m. Điều đáng quý là cô nàng biết chừng mực, hiểu cách xử sự. Cho nên mỗi lần có dịp phải xã giao, Khang Nam và Tiểu Vi chính là một cặp bài trùng, một người làm thân, một người làm việc chính; một kẻ tạo không khí, một kẻ thì suy nghĩ. Ở công ty, Tiểu Vi không chỉ là tâm phúc của Khang Nam, mà còn là người quan tâm tới Khang Nam nhất.

Hôm nay, còn chưa tới giờ tan làm, Tiểu Vi đã cười như ngộ đến gần Khang Nam, “Bà chị, cái anh làm bên tài chính mà em giới thiệu cho bà tuần trước á, bà thấy ảnh sao? Buôn chuyện trên WeChat sướng không?”

Khang Nam đột nhiên nhớ ra hôm nọ lúc anh giai tài chính nhắn tin WeChat cho cô, cô đang tự tắm cho chó, tắm xong thì quên khuấy mất. “Cũng được đấy, nhưng hai bên bận quá, thi thoảng nghỉ ngơi giữa giờ làm mới nói chuyện với nhau.” Khang Nam ho nhẹ một tiếng, sau đó lảng đi.

“Không phải bà chưa rep lại tin nhắn WeChat của người ta đấy chứ?” Tiểu Vi hỏi với vẻ mặt nghiêm túc.

“Úi chà, chị bận tắm chó nên quên mất, thông cảm được mà. Để lát nữa chị xin lỗi người ta.“ Khang Nam muốn lừa cô em cho xong chuyện.

“Bà chị, bà giỏi quá nhỉ? Anh giai này là hàng tuyển của bên tôi, bà để tâm vào cho tôi, sao lại không biết phấn đấu vậy hả bà? Bà nói coi, bà ế, chưa cần nuôi chó bà đã là ‘chó FA’ chính hãng rồi!”

“Mày một vừa hai phải thôi, suốt ngày gọi chị là bà, giờ còn bảo chị là chó FA, công kích cá nhân có giới hạn thôi!” Tay Khang Nam rốt cuộc cũng rời khỏi bàn phím máy tính, cô quay đầu lại nhìn Tiểu Vi.

“Em thương chị nên mới nói lời cay đắng đấy! Được rồi, chị đừng để chốc nữa mới rep tin WeChat của người ta, giờ chị gọi điện hẹn người ta đi ăn luôn đi! Mau!” Tiểu Vi nói xong thì cầm chiếc di động mà Khang Nam để trên bàn lên, cầm ngón cái của Khang Nam mở khóa màn hình.

“Sao hiệu suất lúc làm việc của mày không cao như thế hả!” Khang Nam cướp lại di động, “Chị tự xử lý, mày đừng có cuống lên!” Khang Nam nói xong thì cầm điện thoại đi về phía phòng trà.

Khang Nam đứng cạnh cửa sổ sát đất trong phòng nước, nhìn cảnh ngựa xe như nước dưới lầu. Cô nhớ lại mình mới add WeChat của anh chàng làm tài chính này được một tuần thôi. Tiểu Vi mai mối trung gian, họ gửi ảnh cho nhau xem trước rồi mới thêm bạn trên WeChat. Anh chàng này vóc dáng không tồi, có thói quen tập thể hình, mặc áo vest mà cơ ngực vẫn rõ mồn một, Khang Nam nhìn mà còn thấy hơi hâm mộ.

Khang Nam sợ nhất là tán dóc với người lạ, ngoài “Xin chào”, “Ăn chưa”, “Đang bận à”, “Ngủ ngon nhé”, thì cô không có bất kỳ nội dung mới mẻ nào, ngay cả emoji cũng lỗi mốt. Khang Nam cũng ý thức được bản thân mình nhạt nhẽo, cho nên cô thường xuyên sử dụng cụm “ha ha ha ha” để thể hiện sự nhàm chán của mình, nhưng chỉ toàn khiến người ta có ảo giác là “Cái cô này thiếu tinh tế, không dưng lại cười”. Anh giai tài chính vẫn khá là chu đáo, luôn có đề tài nói chuyện riêng, đồ ăn, du lịch, sách vở, cái gì cũng nói được một tí. Lúc trò chuyện với nhau, anh chàng biết quê quán của Khang Nam, hóa ra hai người còn là đồng hương.

Tuy rằng Khang Nam chưa có cảm giác gì với anh giai tài chính, nhưng cô cảm thấy Tiểu Vi nói có lý, đúng là mình hơi bất lịch sự thật. Vào thời đại này, không rep WeChat là một hành vi cực kỳ không văn minh, chỉ ở sau đi tàu điện ngầm mà không xếp hàng, đi vệ sinh mà không xả nước.

Nghĩ tới ảnh hưởng tồi tệ như thế, Khang Nam không hề do dự, cô cầm di động, nhắn một tin nhắn WeChat cho anh giai tài chính: Chào anh, hôm nọ em ngủ sớm quá, không nhìn thấy tin nhắn, vô cùng xin lỗi anh. Chừng nào anh rảnh, mình cùng đi ăn nhé?

Cô vừa gửi tin đi, khung thoại WeChat đã hiện “đối phương đang nhập tin”……

Đây là lúc Khang Nam cảm thấy căng thẳng nhất, bởi vì cô không biết đối phương muốn nói gì, cũng chưa chuẩn bị nên nhắn lại thế nào.

Bản thân Khang Nam cũng cảm thấy mình hơi bị quá căng thẳng khi sử dụng WeChat, có những thời khác người khác chẳng quan tâm mấy, mình thì lại cực kỳ để ý. Ví dụ như lúc bên kia đang gõ chữ, hay khi đối phương hỏi “Có ở đấy không?”. Những người hỏi như thế phần lớn đều không hay liên hệ với mình, tin gần nhất không phải là “Năm mới vui vẻ” thì cũng là “Đoan Ngọ an khang”. Còn có những kẻ không gõ chữ, Khang Nam thường xuyên đi họp, không tiện nghe tin nhắn thoại chút nào. Còn có người gửi tin nhắn thoại tận 59 giây, thường 30 giây đầu tiên của 59 giây này đều là lời chào hỏi vớ vẩn, “Lâu lắm không gặp”, “Dạo này bận không,” “Vốn tớ định tìm cậu từ mấy hôm trước nhưng không có thời gian” vân vân, sau đấy mới vào việc chính. Hơn nữa những ai hay gửi tin nhắn thoại thì toàn gửi liên tiếp mấy cái liền, và phần đầu của tin cũng toàn nói linh tinh. Còn một loại người mà Khang Nam thấy khó ưa nhất chính là không nói năng gì cả, cứ thế gọi điện cho mình luôn. Lúc ấy Khang Nam sẽ phát điên, bởi vì cô hoàn toàn không đoán trước được người ta có mục đích gì. Dường như họ đang thể hiện sự tự tin và chèn ép “Cậu nhất định phải nghe máy”, luôn có vẻ hơi đâm chọc và xúc phạm. Tóm lại, với cái kiểu sử dụng WeChat màu mè như của Khang Nam, cô hoàn toàn có thể viết được một quyển 《 Sổ tay sử dụng WeChat văn minh 》.

Người nọ rốt cuộc cũng gửi tin nhắn sang: Không sao, anh đoán được mà. Nhưng mai anh đi công tác, em có muốn hẹn ăn luôn tối nay không? Ở chỗ nào đấy gần em.

Khang Nam cực kì coi trọng những cuộc hẹn đi ăn thế này, trình độ xét nét chỉ kém việc xài WeChat.

Bởi vì thường xuyên ăn cơm với khách hàng, nên Khang Nam biết đủ loại nhà hàng ở Bắc Kinh. Gặp khách hàng lần đầu thì hẹn họ đi ăn món Hoài Dương, đồ ăn phong phú tinh xảo, ai câu nệ cách mấy cũng thành đặc sản quê hương được. Gặp khách hàng trang trọng hơn thì hẹn nhau ra quán Tây, chọn rượu vang đỏ đắt chút đỉnh, thế là thể hiện được mình rất có thành ý mà lại sành sỏi. Khách hàng cũ quen thân thì hẹn đi ăn đồ nướng hoặc lẩu luôn, mọi người sẽ được thoải mái hơn. Chẳng ai lại từ chối món nướng Đông Bắc và lẩu Tứ Xuyên cả. Thời gian hẹn khách cũng rất quan trọng, thông thường mọi người sẽ nhắn gửi lời mời trước một tuần, một là do công việc bận rộn, sắp xếp thời gian cũng khó; hai là vì Bắc Kinh quá lớn, đi lại không tiện, hẹn chỗ từ sớm cũng để mình chỉnh lại lịch trình hôm hẹn cho hợp lý. Ngoài chuyện công, thì nếu từ chối được những lời mời bất ngờ Khang Nam sẽ một mực từ chối ngay. Cho tới bây giờ, người có thể khiến cô có mặt bất cứ lúc nào còn chưa xuất hiện đâu. Nhưng những người hẹn nhau đi ăn lần đầu đã hẹn ăn tối ngay như anh giai tài chính đây quả cũng không nhiều. Được cái lý do của anh chàng này khá hợp lý, mai phải đi công tác. Hơn nữa anh ta còn suy xét chu toàn, đặt chỗ ở gần nơi Khang Nam ở, đến là chu đáo.

(Ẩm thực Hoài Dương (淮揚菜) là một trong bốn Truyền thống Lớn trong ẩm thực Trung Quốc. Đại khái là dòng ẩm thực rất rộng, có những món ở nhiều vùng quê. Link tìm hiểu)

Khang Nam ngẫm nghĩ một lát, nhắn lại: Được, 7h tối nhé, gần World Trade Center.

Thấy đã 6h, Khang Nam chào Tiểu Vi rồi vội vàng thu dọn đồ đạc, chuẩn bị chấm công về nhà. Cô muốn về nhà trước thay một bộ quần áo cái đã. Sáng nay phải dắt chó đi dạo nên cô dậy sớm quá, quần áo không đủ sang. Bởi vì hôm nay vốn không phải ngày trọng đại gì, còn cuống cuồng đi làm nên cô không ăn diện đặc biệt. Nhưng tối nay đi ăn với người ta lần đầu, mặc đẹp hơn chút cũng là lịch sự.

Khang Nam về đến nhà, ngay khi mở cửa, thứ đón chào cô không phải là không khí hoan nghênh nhiệt liệt như mọi ngày, mà ngược lại, cô đánh hơi thấy sự lạ.

Cô gọi Lucky mấy tiếng, Lucky mới bò ra từ dưới sofa.

Khang Nam dự cảm được là nguy to rồi, cô nghiêm túc nhìn sàn nhà, không có nước đái bãi phân, lòng cô nhẹ đi chút ít. Sau đó cô lại lục tìm tiếp, cửa phòng ngủ không bị mở, giường không có dấu vết bị giẫm đạp. Cô lại loại trừ hiềm nghi về “tội phạm”. Cô chó Lucky đang ngồi cực kỳ ngoan ngoãn kế sofa. Khang Nam thấy Lucky ngoan ngoãn thế này thì tưởng có lẽ nó ngủ quên không kịp ra đón mình. Mình suy nghĩ nhiều rồi, không nên nghi ngờ một cô cún ngoan ngoãn đáng yêu nhường này. Nghĩ vậy, Khang Nam duỗi tay xoa đầu Lucky, Lucky quẫy đuôi tít mù.

Khang Nam nhìn đồng hồ thì đã 6: 30, thời gian gấp gáp, cô vội thay quần áo, tìm một đôi giày để phối đồ.

Cô đi đến trước tủ giày, chỉ trong khoảnh khắc nhìn vào tủ giày, tất cả nghi vấn trước đó đều có đáp án ——giày cao gót của cô, đôi nào đôi nấy đều bị chó cắn nát, kể cả đôi mới nhất cô vừa mua mấy hôm trước.

Cô không khỏi gào lên, lại kiểm tra từng đôi, quả nhiên chúng đã rụng hết gót.

Toàn bộ thế giới của Khang Nam sụp đổ, lòng cô còn tan nát hơn cả những đôi giày cao gót nát tan.

Trong cơn giận dữ, Khang Nam cầm một chiếc giày, tìm kiếm đầu sỏ gây tội. Lúc này Lucky đã trốn chui nhủi dưới sofa. Khang Nam bò trên sàn nhà, cô nhìn vào khe hở giữa sofa và sàn, thấy Lucky cuộn thành một cục, mắt lảng tránh Khang Nam, trông đầy vẻ có tật giật mình và cố tỏ ra không liên quan.

“Con ra đây cho mẹ!” Khang Nam chỉ vào Lucky, gầm nhẹ.

Không có lời đáp.

“Có phải con cắn hỏng không! Con có biết cái này bao nhiêu tiền không?” Khang Nam tiếp tục chất vấn.

Dưới sofa vẫn im thin thít.

Khang Nam hỏi xong thì cảm thấy mình hơi vô lý, chó thì làm sao biết giày bao nhiêu tiền được, nó có đi shopping bao giờ đâu.

“Con không chịu ra có phải không! Con chờ đấy cho mẹ!” Khang Nam càng nghĩ càng giận, hôm nay cô nhất định phải làm cho ra nhẽ chuyện này, cô phải dạy bảo con chó này, cắn giày là tuyệt đối không thể chấp nhận được! Cô tốn rất nhiều sức mới lôi được sofa ra khỏi góc tường.

Lucky thấy mình sắp bại lộ, bèn chạy vèo ra ngoài. Khang Nam vội vàng đuổi theo.

“Con có biết con đã làm sai rồi không! Tại sao con lại cắn giày?” Khang Nam chỉ vào Lucky trốn trong góc phòng, chất vấn nó. Vẻ mặt Lucky rất ấm ức, hận không thể rụt đầu vào sàn nhà.

“Con ấm ức nỗi gì? Giày trêu chọc gì con? Nó bảo con cắn nó à? Hay là giày đánh con trước?” Khang Nam hoàn toàn coi cô chó này như con người, tính chinh phục nó bằng lý lẽ. Cô hoàn toàn không ý thức được cảnh tượng này cực kỳ buồn cười. Trong suy nghĩ của cô, bé cún này hoàn toàn có thể hiểu được sự phẫn nộ của cô.

Khang Nam tức tới mức run lên, cô ý thức được đây là lần mâu thuẫn đầu tiên trong kiếp làm sen của mình. Cô rất muốn cố gắng bình tĩnh lại, nhưng cô không tìm được cách xử trí phù hợp, cô vẫn còn tức lắm. Đáng tiếc, dù Lucky có thông minh đến mấy, nó vẫn là một con chó, nó không biết xin lỗi, cũng không biết giải thích, nó không thể ra ngoài mua quà dỗ dành đền bù cho cô. Bên cạnh cũng chẳng có ai có thể khuyên giải, làm dịu lại bầu không khí căng thẳng này. Khang Nam bị cơn phẫn nộ đưa vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan, không trút giận được, mà cũng chẳng thể nguôi cơn.

Lúc này, cô liếc mắt thấy chiếc túi mua hàng đặt trên tủ giày cũng hơi là lạ. Cô đi qua quan sát kỹ hơn, trên túi mua hàng rõ ràng có nếp nhăn. Cô vội vàng mở ra, phát hiện tuýp kem che khuyết điểm bị chó cắn nát bấy nằm yên lặng trong túi. Đó là món đồ trang điểm nổi tiếng trên mạng mà cô nhờ người ta mua hộ, cô còn cố ý mua một tuýp cho Tiểu Vi, sáng nay cô quên mang đi.

Hai tuýp đồ trang điểm nát bét này quả đúng là lửa đổ thêm dầu, Khang Nam suy sụp hẳn, cô chỉ muốn đánh cho con chó phá phách này một trận, nhưng lại không thể xuống tay được. Cực chẳng đã, cô bèn lựa chọn làm theo cách nam nữ chính cãi nhau trên phim truyền hình, cô mở cửa, chỉ vào Lucky, “Mày cút đi cho tao!”

Khang Nam đã ra lệnh, Lucky thức thời quắp đuôi, cun cút men theo tường đi ra ngoài.

Khang Nam bắt đầu cất từng đôi giày bị cắn hỏng vào túi, bỏ luôn đồ trang điểm bị cắn hư vào nữa, ném tất cả ra ngoài cửa.

Khang Nam nhìn cánh cửa đang mở, không hề nguôi ngoai tẹo nào. Cô cảm thấy hụt hẫng như sau khi chia tay bạn trai, và cả lo lắng như không biết người yêu mình có quay lại nữa không.

Ngày nào Lucky và Khang Nam cũng đi thang máy, nhưng nó chưa bao giờ tự đi xuống lầu, Khang Nam muốn biết liệu Lucky có còn ở hành lang hay cầu thang không. Cô tìm một vòng mà không thấy nó. Chẳng lẽ Lucky tự đi thang máy xuống lầu? Ý nghĩ này thực sự khiến Khang Nam cảm thấy sợ hãi.

Khang Nam cầm di động ra ngoài, đi thang máy xuống lầu, bắt đầu nôn nóng tìm kiếm dấu vết của cô chó mà mới nãy cô còn định tẩn cho một trận.

Đi tìm chó lượt đầu, Khang Nam còn nghiêm mặt, cô đi qua những nơi Lucky thường tới mà không thấy nó.

Lượt thứ hai thì cô không nghiêm nổi nữa, cô bật đèn di động lên, bắt đầu gọi tên Lucky hết lần này đến lần khác.

Chẳng lẽ con chó này sợ quá không dám ra ngoài nên trốn ở chỗ nào rồi?

Hay là nó chạy ra khỏi khu nhà mình, về nhà cũ của nó?

Hoặc có thể nó đã chạy ra đường cái, bị ai nhặt mất rồi?

Xin đừng để nó bị xe đụng nhé!

Khang Nam sợ quá, cô không khỏi nghĩ đến đủ loại khả năng y như bị hoang tưởng, thậm chí cô còn nhớ tới hình ảnh lưới bắt chó to đùng mà mình từng thấy trên Weibo. Nghĩ đến đây, Khang Nam lo lắng tới mức sắp khóc đến nơi. Cô cầu nguyện Lucky không gặp tai nạn, mau chóng trở về, về sau dù nó có phạm lỗi gì cô cũng sẽ không đuổi nó đi.

Ngay khi Khang Nam đang cảm thấy bộn bề trăm mối, tiếng đùa nghịch như ẩn như hiện bỗng vọng lại từ nơi xa, xen lẫn với tiếng chó sủa hỗn loạn. Một tia hi vọng bùng lên trong lòng Khang Nam, cô bước nhanh về phía tiếng động.

Góc Đông Nam của khu nhà có một sân tennis khép kín, vài người đứng lác đác dưới cây đèn đường, mấy con chó đang xoay quanh chơi đùa bên cạnh họ. Lucky thình lình xuất hiện giữa đàn chó, quẩy nhất cả đám. Cõi lòng đang căng thẳng của Khang Nam rốt cuộc cũng thả lỏng.

Khang Nam đi qua, mấy người đứng dưới đèn đường quay đầu lại nhìn cô. Một anh chàng cao ráo rắn rỏi hỏi: “Chào chị, em chó trắng nhỏ này là của chị sao?”

Khang Nam vội vàng trả lời: “Đúng vậy, nó chạy ra ngoài, không gây phiền toái cho mọi người chứ?” Khang Nam đã thấy rõ ràng, có ba nam ba nữ.

Anh chàng vừa đặt câu hỏi cười nói: “Không sao, nó chơi hòa đồng lắm. Mấy con chó này cũng không đánh nhau.” Nói xong, cậu ta chỉ vào 6 con chó trên sân cỏ, bao gồm cả Lucky

Lucky đang ở giữa đàn chó, nghe thấy tiếng Khang Nam, nó bèn phe phẩy đuôi chạy tới, ngồi dưới chân Khang Nam, mấy con chó còn lại cũng chạy tới theo. Đây là lần đầu Khang Nam nhìn thấy màn dàn trận hoành tráng thế này, thực sự là cả một đội chó. Dẫn đầu là một con Labrador to màu đen, sau đấy là một con Beagle hớn hở bé hơn một chút và một con Schnauzer có lông mi rất dài, bị cắt lông trụi lủi như con lừa, sau nữa là một con chó Shiba béo múp, đi sau rốt là một con Golden Retriever màu vàng nhạt đang tản bộ quanh sân.













(Từ trên xuống dưới từ trái qua phải: Black Lab, light Golden Retriever, Schnauzer, Shiba, Beagle, chó lai trắng)

Khang Nam sợ ngây người trước đội chó hoành tráng phô trương này. Cô lùi mấy bước về đằng sau theo bản năng, vấp chân vào cục đá bao quanh thảm cỏ. Ngay sau đó cô loạng choạng, cô những tưởng mình sẽ ngã, ai ngờ lại được một bàn tay to đỡ lấy.

“Đừng sợ, không sao đâu.” Người đỡ được Khang Nam cất giọng nam trầm gợi cảm, vô cùng hấp dẫn, Khang Nam nghe mà tê rần cả người.

Sau đó, tay còn lại của người đàn ông ném một quả bóng tennis, cả đám chó nhanh chóng đuổi theo quả bóng đang bay theo quỹ đạo parabol. Khang Nam đứng vững, ngẩng đầu lên thì mới phát hiện, người đàn ông này chính là cái anh chơi tennis đã giúp mình thu phục con Chow Chow kia. Anh vẫn mặc bộ đồ thể thao, để tóc rất ngắn. Hình như anh vừa gội đầu, có hương dầu gội thoang thoảng.

Một cô gái nhiệt tình đi tới, nói với giọng trong vắt: “Chị không sao chứ, em chưa thấy chị bao giờ, chị mới chuyển tới à?”

Khang Nam lấy lại tinh thần, “Không, tôi ở đây hơn hai năm rồi, mới nuôi chó chưa lâu. Ngày nào mọi người cũng dắt chó đi dạo ở đây sao?”

Cô gái nói: “Đúng vậy, tối nào chúng em cũng dắt chó ra đây dạo đấy, chỗ này là sân khép kín, giờ này không có ai, mấy chú chó này cũng chơi chung với nhau lâu rồi, đều là bạn thân cả đấy.”

Khang Nam nghe xong thì yếu ớt đáp lời: “Ồ, hóa ra chó cũng có bạn bè à.”

Mọi người nghe xong đều cười. Cô gái nói: “Đúng vậy, chó cũng cần xã giao chứ, không thì cứ ở nhà mãi sẽ bị bức bối đó. Chó bức bối quá là sẽ phá phách, như kiểu cắn đồ linh tinh ý.”

Khang Nam bỗng ngộ ra chân lý, “Ồ, hóa ra là vậy, đúng là biết thêm được tri thức mới. Tôi mới nuôi chó lần đầu, chưa có kinh nghiệm.”

Cô gái lấy di động ra, “Nào, chị em mình add WeChat đi, em thêm chị vào nhóm WeChat của chúng em, có thể dắt chó đi dạo với nhau, có việc gì thì thông báo trong group chat, tiện lắm.”

Khang Nam cũng mau mắn lấy di động ra add WeChat của cô gái kia. Cô nhanh chóng được kéo vào một group WeChat, tên group là “Hội bạn chó má”, rất phù hợp với tính chất của nhóm này.

Vì lấy di động ra nên Khang Nam mới đột nhiên nhớ ra, cô còn có hẹn đi ăn với anh giai tài chính! Cô vội click vào khung thoại WeChat với anh giai tài chính. Có mười mấy tin chưa đọc, từ 7h đến 8 rưỡi, tin cuối cùng là: Sáng mai anh phải lên máy bay sớm, bao giờ em rảnh mình lại hẹn nhau sau nhé. Sau đó cô nhìn thấy cuộc gọi nhỡ của Tiểu Vi.

Thôi toi, hỏng hết cả rồi, tối nay đúng là vừa mất chó vừa mất mặt.

Khang Nam xích Lucky lại, vội vàng chào hỏi Hội bạn chơi chó rồi nghĩ bụng về nhà phải giải thích thế nào với anh giai tài chính và Tiểu Vi đang sốt ruột đây? Nếu nói mình lỡ hẹn vì bị mất chó, họ có tin không?

Khang Nam về đến nhà, ngồi xếp bằng dưới đất. Cô hít sâu một lát, nhắn WeChat cho anh giai tài chính trước: Em thật sự rất xin lỗi anh, nhà em xảy ra chuyện đột xuất, chuyện đột ngột quá em chưa kịp nói với anh, làm chậm trễ thời gian quý báu của anh. Bao giờ anh đi công tác về, em nhất định sẽ mời anh đi ăn để chuộc lỗi với anh. Xin lỗi anh nhiều, em chúc anh đi công tác thuận lợi.

Khang Nam đọc đi đọc lại mấy lần, chắc hẳn anh ta sẽ thấy được thành ý của mình.

Sau đó, Khang Nam gọi vào số máy của Tiểu Vi. Cuộc gọi vừa kết nối, thứ đón chào cô chính là giọng nói rít gào như dời non lấp bể của Tiểu Vi: “Chị hai ơi! Bà nghĩ ngợi kiểu gì thế, bà nói cho tôi xem, lần đầu tiên đi ăn với người ta đã lỡ hẹn rồi! Bắt người ta đợi một tiếng rưỡi! Thời gian của người hiện đại quý giá lắm đấy!”

Khang Nam để điện thoại cách tai mình tầm 10cm, tránh bục màng nhĩ. “Chị xin lỗi mà em gái, chị nhất thời hồ đồ, con chó nhà chị bỗng gặp chuyện……”

“Chó thì gặp chuyện gặp chiếc gì được! Người quan trọng hay là chó quan trọng? Bà chị, bà làm việc lúc nào cũng nghiêm túc cẩn trọng khéo léo, sao bà có thể làm ra chuyện dấm dớ như hôm nay hử? Giờ bà bảo tôi phải nói bà thế nào đây!” Tiểu Vi lải nhải.

“Ừ ừ ừ, cưng dạy dỗ phải lắm, chị ngộ ra rồi, chị đã hố cưng lần này, chị gửi tin nhắn xin lỗi chân thành cho anh giai tài chính rồi mà.” Cứ bao giờ làm gì sai, thái độ của Khang Nam luôn cực kỳ thành khẩn.

“Bà xin lỗi như thế nào?” Tiểu Vi hỏi.

Khang Nam bèn thuật lại nội dung tin nhắn WeChat, còn chờ mong Tiểu Vi khen ngợi hài lòng. Nhưng đáp lại cô lại là màn thở dài thườn thượt của Tiểu Vi, “Bà chị, bà rep WeChat người ta như thế, về sau hai người chắc chắn đi hai ngả rồi.”

Khang Nam thấy hơi khó hiểu, “Tại sao? Chị rất có thành ý và lịch sự mà.”

“Ổng rep chị chưa?” Tiểu Vi hỏi.

Khang Nam vội mở WeChat nhìn lướt qua, “Anh ta rep chị một cái mặt cười và một câu ‘ngủ ngon’.”

Tiểu Vi giận quá thể, “Rep lại mặt cười là hết mần ăn rồi đấy!”

Khang Nam: “Tại sao? Mày mau giải thích cho chị đi.”

“Bà chị, bà đi xem mắt á! Bà nhắn người ta khách khí như thế, coi người ta như khách hàng, hoàn toàn không nghĩ đấy là xem mắt, vô hình trung đã đẩy người ta ra xa ngàn dặm. Nếu còn phát triển tiếp, người ta nhắn mấy câu mờ ám cho bà, thì bà nhắn lại thế nào? Nhắn ‘Anh vất vả rồi’, ‘Em nhận được tin rồi’ à?”

“Vậy cách trả lời tin nhắn đúng đắn là gì?” Khang Nam nhiệt tình học hỏi.

“Hừ, bao giờ bà mời em đi ăn để đền tội với em thì hẵng hỏi em!” Tiểu Vi trách cứ.

“Đừng mà, mày không thể phê bình chay mà không sửa sai thế được.” Khang Nam cũng sốt ruột.

“Tự bà kiểm điểm bản thân đi đã!” Tiểu Vi nói xong thì cúp điện thoại.

Khang Nam ngồi dưới đất ôm chó, Lucky ngoan ngoãn đặt đầu lên cánh tay cô. Mãi đến khi chân mỏi nhừ cô mới đứng lên, vào buồng vệ sinh rửa mặt chải đầu, mới nãy tóc cô rối bù vì đi tìm chó.

Sau khi đắp một miếng mặt nạ, Khang Nam đột nhiên hiểu ra tất cả, cô vỗ thật mạnh vào trán mình, mặt nạ rớt ra một nửa. Hóa ra trước nay mình không hề coi những anh chàng kia là đối tượng cưa cẩm!

Cô luôn làm thân với người ta theo một bộ quy tắc xử sự chung, bề ngoài thì có vẻ lịch sự khéo léo, nhưng lại khiến người ta có cảm giác cô đang náu mình trong một vỏ bọc, rất khó tiến thêm một bước. Nói trắng ra thì là nghiêm trang quá đáng, thiếu sự thú vị và cảm giác thân thiết.

Khang Nam ngẫm lại thân mình, thật ra bản thân cô cũng hi vọng gặp được một người có thể khiến cô buông hết những lớp vỏ bảo vệ màu mè dối trá kia đi, để cô đối xử với anh ấy như những cô gái bình thường. Dù là nũng nịu hay làm cao, thì đó đều là những thứ có thể kích thích khao khát muốn bảo vệ của đàn ông.

Vào giờ phút này, cô cảm thấy mình đã sống uổng 30 năm.

Nếu có cơ hội làm lại từ đầu, Khang Nam thề nhất định mình sẽ quý trọng nó, nhưng lấy đâu ra cơ hội đây?

Sau khi tự kiểm điểm bản thân, Khang Nam nằm trên giường chuẩn bị nghỉ ngơi. Cô lướt di động theo thói quen, xem group WeChat “Hội bạn chó má” trò chuyện. Cô gái mời cô vào nhóm đã đăng hai bức ảnh tụi chó chơi đùa với nhau trên thảm cỏ. Mấy chú cún vui vẻ vô cùng, đây là lần đầu cô thấy Lucky thoải mái như thế.

Nếu con người cũng làm thân dễ như chó thì tốt biết bao.